Tầm Hung Sách
Chương 70 : Xà Nhân (16)
Tư Mã Phượng hưng phấn dị thường, lập tức chạy đi tìm Lâm Thiếu Ý, để Lâm Thiếu Ý dẫn hắn và Trì Dạ Bạch đến thăm hỏi Trương Phú Thân.
Liên tiếp có vài công tử có tiền mất tích, lại đều mất tích ở gần Đông Thái thị, các gia đình phú quý trong thành đã sớm hoang mang lo sợ. Bất đắc dĩ dù nhà cao cửa rộng cũng không ngăn được lòng tầm hoan mua vui của các vị công tử trẻ tuổi, một đám người vẫn lao đầu về phía phố hoa.
Lâm Thiếu Ý và Lý Diệc Cẩn cũng ý thức được, tuy đối với vị Trương công tử này rất bất kính, nhưng xảy ra chuyện như vậy, quả thật là một cơ hội tốt để bắt hung thủ.
Tư Mã Phượng nói ra suy đoán của mình với Lâm Thiếu Ý, khi nói xong, Lý Diệc Cẩn cũng đã chuẩn bị ngựa cho ba người. Hắn như cũ ở lại Thiếu Ý Minh trông nhà, Lâm Thiếu Ý mang Tư Mã Phượng và Trì Dạ Bạch đến nhà Trương Phú Thân.
Trong nhà Trương Phú Thân loạn cào cào, chính thất phu nhân cùng nhóm di nương khóc thành một đoàn, bọn họ ở trong sảnh đều có thể nghe thấy được tiếng khóc tiếng đánh chửi từ hậu viện truyền đến, nói chính là Đại công tử thường ngày phẩm hạnh không tốt, phá huỷ Nhị công tử, nhất định do phu nhân xui khiến. Tư Mã Phượng ngưng thần lắng nghe, có mùi thú vị.
“Nhị công tử chính là người đêm qua gặp chuyện không may sao?” Trì Dạ Bạch túm góc áo hắn, nghiêm túc hỏi Trương Phú Thân.
“Chê cười rồi.” Trương Phú Thân vừa xấu hổ, vừa lo âu, “Đúng là tiểu nhi.”
Chuyện có thể nói cùng Trương Phú Thân không nhiều. Ông ta biết hai người nổi danh trên giang hồ, cũng biết là do Thiếu Ý Minh mời tới tra án, đương nhiên không có gì không bằng lòng. Vụ án này còn chưa kịp báo quan, ba người đã tìm tới cửa, vì vậy biết thời biết thế, nhờ cậy hai người đi thăm dò.
Tư Mã Phượng và Trì Dạ Bạch lập tức tìm đến vài tôi tớ đi cùng Trương công tử đến Đông Thái thị hôm qua, lệnh họ miêu tả lại tỉ mỉ diện mạo của Trương công tử. Đợi đến lúc Trì Dạ Bạch phác hoạ xong mới nhận ra, người này vậy mà lại là vị cẩm y công tử mang theo tôi tớ vào hẻm tối mà hai người trông thấy đêm qua.
Trương công tử khuôn mặt nhu hoà, đoan chính thanh tú, so với các công tử mất tích trước đó cũng được coi là phong lưu anh tuấn.
Tôi tớ không dám giấu diếm, kể lại tất cả mọi chuyện xảy ra đêm qua.
Hoá ra Trương công tử là khách quen của Xuân Yên Lâu, nhưng mấy ngày trước đây vì tranh đoạt một cô nương với một vị công tử khác, nảy sinh chút oán cừu phong lưu. Hôm qua lúc tới Xuân Yên Lâu, phát hiện công tử kia đã ở đó, hắn liền đen mặt phất tay áo bỏ đi. Lúc định đến một thanh lâu khác, hắn trông thấy có người đi ngang qua Xuân Yên Lâu tiến vào ngõ tắt nhỏ bên cạnh, vì vậy nhất thời nhớ tới lời đồn về Đông Thái thị.
Nghe nói trong Đông Thái thị có không ít kỹ nữ xinh đẹp, công phu so ra không kém hơn là bao các cô nương ở Xuân Yên Lâu, không chỉ giá cả rẻ mạt, hơn nữa cái gì cũng đồng ý làm. Trương công tử hứng thú nổi lên, nghĩ ra gần đây có mấy người dễ nhìn có tiền giống hắn dễ gặp chuyện chẳng lành, vì thế để tôi tớ theo sát mình, đi về phía Đông Thái thị.
Nói là theo cùng, nhưng hắn cũng không để người hầu vây xem hắn làm chuyện cổ quái. Tìm được một ổ gái điếm, hắn chọn một cô nương, nói muốn ở bên ngoài làm một lúc. Người hầu rất thức thời thối lui đến đầu ngõ.
“Con ngõ đó chúng ta đã xem qua, là ngõ cụt, không có đường đi thông.” Người hầu thấp giọng nói, “Trong ngõ chỉ có ổ gái điếm kia, nhà khác đều khoá cửa, không ra vào được.”
Cũng vì nguyên nhân đó, Trương công tử mới yên tâm như vậy.
Tư Mã Phượng hỏi bọn họ người kết cừu oán với Trương công tử là ai, ổ gái điếm ở nơi nào, quần áo Trương công tử mặc, sau khi có được đáp án, liền cùng Trì Dạ Bạch dẫn theo một người biết ăn nói nhất, lập tức chạy tới Đông Thái thị.
Sau khi Trương công tử mất tích người hầu không dám để lộ, cũng không dám hồi phủ bẩm báo, bọn họ ở ngay xung quanh tìm kiếm. Cho đến tận rạng sáng hôm sau, Trương gia mới biết con trai mình mất tích.
Cũng vì như thế, người hầu có thể nói ra chuyện ở Đông Thái thị nhiều hơn.
“Đêm qua đúng lúc bến tàu bận rộn, rất nhiều người ở Đông Thái thị đến bến tàu làm việc, cho nên khi khuya khoắt, người đi trên đường cũng rất nhiều.” Người hầu gắt gao theo sau Tư Mã Phượng, liên thanh nói, “Đều là từ bến tàu trở về, thanh âm ồn ào. Chúng ta ban đầu còn nghe thấy tiếng của công tử, sau đó không nghe được gì nữa. Quay đầu lại phát hiện hắn vẫn ở đó, cũng không tiện nhìn mãi. Kết quả đợi lần nữa quay đầu lại, người đã biến mất.”
Lâm Thiếu Ý có chuyện quan trọng khác, không đi cùng bọn họ được, vừa rời khỏi nhà Trương Phú Thân liền tức khắc trở về Thiếu Ý Minh, sau đó gọi Cam Nhạc Ý và Tống Bi Ngôn đến đây hộ Tư Mã Phượng.
Nơi xảy ra sự việc đã bị giẫm đạp nhiều lần, vết máu trên đất mơ hồ không rõ. Cam Nhạc Ý ngồi xổm trên đất sờ soạng, than thở.
“Nhìn ra được cái gì sao?’ Tư Mã Phượng hỏi.
“Ta cũng không phải thần tiên.” Cam Nhạc Ý lắc đầu,”Chỉ có thể nói dựa theo lượng máu này, hẳn không phải vết thương nhẹ.”
Trì Dạ Bạch đi đến cuối ngõ xem thử. Hắn gập ngón tay gõ lên mặt tường, quả nhiên gõ phải một viên gạch rời. Gỡ viên gạch này xuống, trên tường xuất hiện một cái hốc có thể chưa một người ra vào. Hắn xuyên qua mặt tường sụp phân nửa, phát hiện mặt sau là ngõ tắt chật chội nhỏ hẹp, địa hình phức tạp, dễ dàng ẩn nấp và bỏ trốn.
“Trương công tử đến chỗ này chỉ là nhất thời hứng thú, nhưng tường này sụp một bên, hình thành một cái hốc tự nhiên, nếu hung thủ trốn ở đây, thật sự giống như đang chờ con mồi.” Trì Dạ Bạch nói cho Tư Mã Phượng về vấn đề địa hình.
“Ổ gái điếm này chính là mồi dụ của hắn.” Tư Mã Phượng đột nhiên nheo mắt lại, “Vài vị công tử chết trước đó, có lẽ đều mất tích ở chỗ này.”
Hai người tức khắc gõ cửa. Người hầu ở bên cạnh mặt ủ mày chau: “Đừng gõ nữa, không có ai đâu….Đêm qua sau khi công tử mất tích chúng ta đã hỏi những nữ nhân có mặt ở đó, đều nói không liên quan gì tới các nàng. Chúng ta còn muốn phái người canh giữ các nàng đợi người trong nhà tới, ai ngờ không chú ý một cái, các nàng đã trèo qua lối cửa sổ trốn mất.”
Những nữ tữ này có hiềm nghi, Trì Dạ Bạch ghi nhớ, định khi quay về sẽ bảo người của Ưng Bối Xá đi tìm.
Hai người đang thấp giọng nói chuyện, Cam Nhạc Ý bên kia đột nhiên lên tiếng: “Ôi, các ngươi lại đây, nhìn xem đây là cái gì.”
Tư Mã Phượng và Trì Dạ Bạch sáp lại gần, phát hiện Cam Nhạc Ý chỉ vào một vùng lấm tấm những chấm đỏ đen trên tường.
“….Là máu.” Tư Mã Phượng hỏi. “Khi nào thì có?”
“Hẳn là đêm qua.” Cam Nhạc Ý nói, “Thấm nước sương, còn có thể lau đi.”
Vết máu trên tường và vết máu trên đất có hình dạng không giống nhau. Trên mặt đất là tròn, do rơi xuống tạo thành, trên tường lại lấm tấm, do phun tung toé mà ra. Tư Mã Phượng đứng trước vết máu, ước lượng một lúc, vị trí máu phun ra là từ cổ lên cằm hắn.
“Công tử nhà ngươi cao khoảng bao nhiêu?” Trì Dạ Bạch hỏi người hầu.
“Không khác là mấy với Tư Mã gia chủ.” Người hầu đáp.
Tư Mã Phượng gật đầu: “Thì ra là thế. Khi hung thủ bắt người đi, trước hết bóp phá yết hầu của bọn họ. Ban đầu chúng ta nghĩ phá huỷ yết hầu là vì không muốn bọn họ lên tiếng, bây giờ xem ra, đây vẫn là thủ đoạn khiến các vị công tử hoảng sợ.”
“Hơn nữa bọn họ cũng biết yết hầu là nơi quan trọng, sau khi mất không ít máu sẽ không dám giãy dụa lung tung.” Trì Dạ Bạch tiếp lời hắn, “Dễ dàng bị hung thủ mang đi.”
Bọn họ không quen với địa hình của Đông Thái thị, sau khi Tư Mã Phượng và Trì Dạ Bạch thương lượng, quyết định để lại hai người canh giữ ở đây, còn lại những người khác đi về trước, Trì Dạ Bạch đến phân xá thành Thập Phương sắp xếp thám tử, điều tra kỹ nữ chạy trốn và con ngõ nhỏ chật hẹp thông tới nơi nào.
Sau khi rời khỏi phân xá thành Thập Phương, Tư Mã Phượng hỏi hắn có muốn đi uống trà nghe kể chuyện không.
“Phổ Vân trà lâu ở đây rất nổi tiếng.” Hắn nói, “Hơn nữa có thể nghe được rất nhiều tin tức.”
“Đi thôi.” Trì Dạ Bạch nói. “Có điều trước khi đi, ta phải nói với ngươi một chuyện ta vừa nhớ ra.”
Trì Dạ Bạch nhìn Cam Nhạc Ý và Tống Bi Ngôn đi đằng trước hai người. Cam Nhạc Ý vẫn không biết cưỡi ngựa, nắm chặt dây cương, thắt lưng cứng đờ, Tống Bi Ngôn đang dạy hắn phải ngẩng đầu ưỡn ngực.
“Nói cái gì?” Tư Mã Phượng cảm thấy hứng thú.
“Trong vụ án Hoa yến ở kinh thành, đám tử sĩ mà vị Vương gia kia nuôi dưỡng, có một người am hiểu sử dụng Khoá hầu công.” Trì Dạ Bạch ra dấu, “Nếu mục đích của hắn không phải khoá hầu, mà là thương tổn yết hầu đối phương, hẳn cũng dễ dàng chứ?”
“Ngươi thực sự cho rằng vụ án này cùng loại với Hoa yến?” Tư Mã Phượng nhíu mày, “Nhưng Hoa yến chủ yếu là vì hưởng lạc, hung thủ của vụ án này là đang phát tiết.”
Trì Dạ Bạch trầm mặc không đáp. Bốn người đi được một lúc, mắt thấy Phổ Vân trà lâu đã ngay tại phía trước, Trì Dạ Bạch đột nhiên kéo ống tay áo Tư Mã Phượng.
“Người có liên quan đến Hoa yến đã chết hết rồi sao?”
“Chết hết rồi, không dư lại ai cả.” Tư Mã Phượng thấp giọng nói, “Vương gia kia cũng bất chấp là ai, có thân phận gì, chỉ cần có mặt ở đó, chỉ cần từng làm bị thương con gái hắn, tất cả đều xuống tay hết.”
“Không, ta muốn hỏi, là những đứa trẻ bị bán và chơi đùa thì sao?” Trì Dạ Bạch sắc mặt ngưng trọng, “Bọn họ cũng chết hết rồi ư?”
Cửa sổ trên mái nhà vẫn sáng, nhưng Trương công tử nằm trên giường không hề trông thấy. Hắn bị bịt mắt, bịt miệng, run rẩy trên giường, đau đớn từ tứ chi trăm hài, đau đớn trong ngoài cơ thể, tất cả đau đớn đều khiến hắn sợ hãi, khiến hắn mất sạch sức lực chống cự.
Phương Trường Khánh thở phì phò, từ trên giường bước xuống. Tô Triển cầm kéo đứng bên giường, trên kéo còn dính máu của Trương công tử.
Hắn nhìn Tô Triển, thầm nghĩ mình cũng bị Tô Triển biến thành quái vật.
Phương Trường Khánh trước đây cũng không cảm thấy làm nhục một kẻ không thể phản kháng lại mình sẽ có khoái cảm gì, nhưng cứ liên tục bắt vài người, giết vài người, dần dần hắn có thể hiểu được lạc thú của Tô Triển.
Hắn không hề liếc mắt nhìn Trương công tử cả người đầy vết thương, trực tiếp hỏi Tô Triển: “Xử lý hắn thế nào?”
“Ngươi muốn chạy sao?” Tô Triển cúi người, ôn nhu hỏi Trương công tử. Hắn rút nhúm giẻ rách từ miệng Trương công tử ra, Trương công tử lập tức bật khóc nức nở: “Không chạy…..Ta nhất định sẽ không chạy…”
Tô Triển hoạt động cây kéo. Trương công tử giống như bị sét đánh, cả người run bắn lên, hai đùi kẹp chặt nhau, khóc kêu lên: “Đừng đừng đừng! Đừng dùng nó! Ta ta ta bốn đời con một, ta còn phải nối dõi tông đường….”
Hắn còn chưa dứt lời, miệng vết thương dưới thân lại nứt toác, những lời còn lại biến thành tiếng khóc.
Tô Triển cảm thấy phiền, ném kéo sang một bên: “Không chơi vui, rất thích khóc. Ta thích người trước hơn.”
Ánh mắt hắn sáng ngời nhìn Phương Trường Khánh: “Trường Khanh ca, ngươi lại đi tìm một người khác đi?”
Phương Trường Khánh trầm mặc mặc quần áo, còn chưa buộc chặt dây lưng, Tô Triển nhào tới dán lên người hắn: “Trường Khánh ca, ta nói gì ngươi cũng làm, có phải hay không? Giúp ta bắt một người nha.”
“Tô Triển, không được.”Phương Trường Khánh cứng rắn nói, “Ngươi tâm trí không rõ, có thể không hiểu, nhưng loại chuyện này càng làm càng nguy hiểm, hai ta sẽ chết.”
“Không đâu. Chẳng phải Văn tiên sinh đã dạy chúng ta rồi sao?” Tô Triển thanh âm mềm nhũn, “Chúng ta dựa theo lời hắn nói, nhất định sẽ không sao.”
“Văn tiên sinh hắn….Hắn không phải người tốt.” Phương Trường Khánh nhẹ nhàng nói.
Ánh mắt của Tô Triển lập tức thay đổi.
Hắn rời khỏi người Phương Trường Khánh, đá vào chân giường, khiến Trương công tử vừa ngừng khóc muốn nghe hai người nói cái gì sợ tới mức lại bắt đầu khóc nức nở.
“Ngươi cũng không phải người tốt!” Tô Triển mặt lộ vẻ dữ tợn quái dị, “Ngươi cũng không phải! Nếu không phải ngươi dẫn ta tới kinh thành, nếu không phải ngươi nói hội chùa ở kinh thành thú vị, nếu không phải ngươi, ta sẽ không thay đổi thành dáng vẻ này!”
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
9 chương
55 chương
95 chương
46 chương
7 chương
55 chương
21 chương
35 chương