Tam giới thần quân

Chương 11 : ⊗ Chương 11. quái tiếu khách

Viễn cảnh trước mắt khiến cho hàn ma và bạch cửu choáng ngợp, tuy nhiên họ cũng đã bình tĩnh hơn khi nghĩ về mục đích cả hai đến đây, việc họ phải làm còn khó khăn và gian nan gấp bội lần, đây chỉ là những bước khởi đầu mà thôi. bất giác, hàn ma để ý xung quanh hơn, cậu chợt nhận ra ở trên tòa thành "nóng bỏng " này, không chỉ có mỗi hai người. " sư huynh, chúng ta không phải là người duy nhất ở đây đâu." " ta biết điều đó, lúc nãy có kẻ còn sử dụng khinh công để lên đây, tức là có những kẻ mạnh hơn chúng ta đang ở đây. hãy cẩn trọng!." "thế giới rộng lớn này, không nên tự thấy bản thân là tâm điểm của vạn vật, để khi gặp những thứ kinh khủng hơn xuất hiện, bạn không bất ngờ mà phải sẵn sàng đối mặt với nó." Để ý một lúc, tất cả mọi kẻ ở đây đều bốc cháy, nhưng có vẻ như chỉ mỗi hàn ma là nhìn thấy ngọn lửa xung quanh họ, bạch cửu cũng đang bị bốc cháy nhưng hình như cậu ta cũng không biết. hàn ma đang thấy khó hiểu, thì bỗng nhiên có một kẻ đã đứng ngay bên cạnh cậu từ lúc nào. " đó là ngọn lửa của hỏa sơn, nó đang thiêu đốt dựa trên sức mạnh của những kẻ có mặt ở đây." Hàn ma giật mình, quay ngoắt sang thế phòng thủ, bạch cửu không hiểu chuyện gì nhưng cũng làm theo sư đệ. trước mặt họ là một thiếu niên trạc tuổi đôi mươi, đầu đội nón vành, bên hông có một thanh trường kiếm, dáng người thanh cao, khuôn mặt điển trai nhưng cũng đầy bí ẩn. y phục của người này thuộc hạng cao cấp, chắc chắn không phải kẻ tầm thường, hơn nữa tuy không tỏa ra sát khí đè bẹp đối thủ nhưng sức mạnh của tên này không phải dạng vừa. " ngươi là ai?" " haha... đừng nóng nảy như thế, ta chỉ đang nói hộ thắc mắc trong đầu cậu thôi mà!." " tại sao ngươi lại biết ta suy nghĩ như vậy? tóm lại ngươi là kẻ nào?". " có vẻ việc giải thích không đem lại hiệu quả cho lắm nhỉ? nếu cậu hỏi tại sao ta biết thì đây.. " Nói rồi hắn ngước lên cho hàn ma và bạch cửu nhìn rõ khuôn mặt, một khuôn mặt điển trai nhưng điều đặc biệt là ở đôi mắt, đó là đôi mắt của thần, y hệt một bên mắt phải của hàn ma. " ta là quái tiếu khách, một kẻ cũng muốn thách thức thế giới quỷ thần như các cậu thôi.." Hàn ma rùng mình trước đôi mắt của quái tiếu khách, vì cậu biết kẻ đang đứng trước mặt mình mang một sức mạnh rất kinh khủng mà cậu không thể tưởng tượng ra, còn bạch cửu thì đang ngơ ngác, cậu chợt nhớ lại kẻ dùng khinh công bay lên hỏa sơn, không ai khác chính là tên đang đứng trước mặt. hai người vẫn đang trong thế phòng ngự trước đối thủ, trong khi quái tiếu khách thì tỏ vẻ khó hiểu. " ta không biết các cậu muốn tới nơi đó làm gì, nhưng đó là nơi đi rồi khó trở về lắm.." " ý ngươi là sao?! nếu để dọa bọn ta bằng sức mạnh thì đừng mơ rằng chúng ta sẽ bỏ cuộc..." " haizzz... có vẻ các cậu đang hiểu lầm ý ta, đây chỉ là một lời cảnh báo thôi, ta đã đứng đây ba năm để chờ một người quay về nhưng đến nay vẫn bặt vô âm tín..." Không khí bỗng trùng xuống, hàn ma và bạch cửu nghĩ về hai vợ chồng chủ trọ, dù họ là quỷ nhưng họ đã chết rất thảm, mà nguyên do chỉ có thể do họ mà thôi, bởi lẽ cả hai vẫn còn sống sau đêm đó. hàn ma lặng nhìn quái tiếu khách, rồi cậu nhìn những kẻ xung quanh, rõ ràng ngọn lửa của quái tiếu khách dữ dội hơn nhiều so với tất cả những kẻ có mặt ở đây, cậu đã thắc mắc lý do gì mà đến bây giờ hắn vẫn chưa bước chân qua khỏi bức tường này, ra là sự chờ đợi và tin tưởng một người. " tuy ta không hiểu cảm giác của ngươi, nhưng chắc ngươi biết bọn ta sẽ không dừng lại khi đạt được ý định của mình, bây giờ bọn ta sẽ khởi hành, nếu ngươi muốn đợi thì cứ ở đây, không thì hãy tự mình tìm ra giải pháp, chờ đợi không phải là cách đâu." Nói rồi, hàn ma nhảy xuống vì máu của những con bọ sắp khô lại, nó sẽ không còn tác dụng lâu nữa. bạch cửu cũng toan nhảy theo nhưng bị quái tiếu khách giữ lại, hắn muốn hỏi cậu một vài chuyện. " cậu có cảm thấy kỳ lạ với sư đệ của mình không? vì sao ở đây mỗi cậu ta là không hề" bốc cháy"?. " " có thể là do sư đệ ta không có linh khí, nhưng ý chí của đệ ấy khiến ta nể phục bội phần, đệ ấy chính là người sẽ cứu rỗi thế giới này. " Nhìn ánh mắt tràn đầy sự tin tưởng của bạch cửu, quái tiếu khách mỉm cười, thì ra trên đời lại có những người có thể thay đổi vạn vật theo chiều hướng của họ. đôi mắt của quái tiếu khách có thể nhìn ra sự thật trong lòng người, điều này khiến cho hắn cũng không còn nghi ngờ gì hàn ma. tuy nhiên có một chuyện kì lạ mà hình như ngay cả bạch cửu cũng không biết đó là ngọn núi này thực ra được thiên giới dựng lên, nó tích tụ hỏa ngục, thứ lửa có thể giết chết bất kỳ con quỷ nào với sức nóng của nó, câu chuyện về " cuộc đua của tứ linh thần thú" chỉ là câu chuyện thêu dệt để đánh lừa lũ quỷ. mạnh mẽ là như vậy nhưng ngọn lửa không hề có tác dụng với con người, có một ngôi làng còn dựng gần vách núi kia, cái nóng mà bạch cửu cảm nhận được chỉ là do cậu ta đứng quá gần hàn ma nên bị truyền nhiệt mà thôi. có lẽ bạch cửu không hề hay biết, và quái tiếu khách cũng chẳng muốn cậu ta biết, hắn chỉ quan tâm đến sự thông minh và sức chịu đựng của hàn ma, điều làm hắn bất ngờ, hắn cảm thấy hàn ma là một kẻ thú vị, một kẻ đáng để hắn bỏ thời gian ra tìm hiểu. Trở lại ngọn núi lúc này thì tất cả bắt đầu ồ ạt nhảy xuống, trước mắt họ chính là con đường dẫn đến thế giới quỷ thần, nơi những kẻ khao khát đứng trên đỉnh tam giới đều hướng đến. hàn ma đã tiếp đất an toàn, cậu không còn cảm thấy nóng nữa, bạch cửu cũng vậy, quái tiếu khách thì đi ngay sau lưng họ. " cuối cùng nhờ cậu mà ta đã quyết định được mục tiêu của mình? thật sự đa tạ!." " hình như các hạ biết rất nhiều về nơi mà chúng ta hướng đến, có thể nói cho chúng tôi biết một ít được không?." " thế giới quỷ thần thật ra chẳng có ai biết rõ về nó cả, không có sự hiểu biết nào có thể nói đúng về nó, cho nên ta dù thế nào cũng không đủ tự tin để tỏ ra mình hiểu biết, xin thứ lỗi.. " " à, nhưng ta biết điều kiện thiết yếu để bước vào đó đấy! " Đôi mắt của hai huynh đệ sáng lên, có vẻ họ gặp đúng người cần nhờ vả rồi, quái tiếu khách lấy sau lưng ra một vò rượu, đưa lên tu một ngụm, rồi chỉ về phía trước, khi cả ba nhìn về phía xa thì họ thấy một con mãng xà đang giao chiến với một con mãnh hổ, điều đặc biệt là trên người chúng chi chít những vết thương do đao kiếm để lại, có thể chúng từng là một trong những con thú được sử dụng cho chiến tranh, không những vậy có những thanh kiếm vẫn còn cắm chặt lại. hai con vật khổng lồ giao chiến khiến mọi kẻ đứng đó ngỡ ngàng, chỉ biết chiêm ngưỡng sự khốc liệt của cuộc chiến. " những vết chém đó không phải đao kiếm bình thường có thể gây ra được, lớp da của những con quái thú này rất dày, khiến cho chúng khó bị tổn thương, vì vậy điều kiện thiết yếu khi bước vào thế giới quỷ thần đó chính là thần binh." " thần binh? nhưng bọn ta làm gì có tiền? " " đại ngốc, thần binh không phải thứ có thể đem ra mua bán được đâu *trừ khi rất nhiều tiền*. " " ồ, nhìn xem, các cậu có thể chiêm ngưỡng sức mạnh của thần binh rồi đấy. " Từ phía xa, có một kẻ cao to lực lưỡng, tay cầm một cây rìu lớn, xông tới chỗ hai con quái thú. hắn nắm chặt cây rìu, vung ra sau, dồn linh khí vào bàn tay rồi vụt mạnh về phía trước, đầu hai con vật rơi xuống trước sự ngỡ ngàng của tất thảy, trong đó có cả hàn ma và bạch cửu. cả hai nhanh chóng khoác vai quái tiếu khách. " được rồi! chúng ta sẽ đi tìm thần binh ngay bây giờ. đi thôi sóai ca!" " ê, ta có nói là đi cùng các ngươi đâu?" " không có huynh sao chúng tôi an tâm đi được, đi thôi nào.!" " này, đừng tỏ ra thân thiện thế chứ..!" Trời đã ngả về chiều, họ càng đi xa khỏi hỏa sơn, ánh sáng càng mờ dần đi cùng những tiếng cười vọng xa..... Mời đọc #stratholme thần hào đồng nhân wow siêu hài, siêu lầy. stratholme thần hào