Tam giới thần quân

Chương 10 : ⊗ Chương 10. ngọn lửa bất diệt của hỏa sơn

Chuyện từ rất lâu rồi, cách đây hơn mấy ngàn năm, mấy vạn năm, khi mà vạn vật bắt đầu hình thành từ những bước chuyển mình đầu tiên của tạo hóa. và người ban cho cái thế giới trống rỗng này sức sống xanh tốt chính là thượng thần nhật nguyệt thánh mẫu cùng bốn gia thần của người, họ cùng nhau vun đắp, tạo nên sự sống cho bức tranh vốn dĩ không có màu sắc. trong lúc thánh mẫu tạo nên vòng luân hồi của những sinh vật sống mà người tạo ra, thì thanh long, bạch hổ, chu tước và huyền vũ chưa được bàn giao cho công việc để làm, bốn gia thần tụ tập lại với nhau tán chuyện. chu tước vốn cho mình là kẻ có khả năng và tốc độ nhanh nhất, luôn tự tin rằng mình có thể hoàn thành công việc mà thánh mẫu giao một cách hoàn hảo nhất, hắn tổ chức ra một cuộc thi rằng cả bốn sẽ cùng đi đến một địa điểm bất kì, ai đi được xa nhất trong thời gian một khắc thì sẽ thắng. vốn là kẻ to lớn nhất trong bốn gia thần, huyền vũ rút lui ngay khi cuộc thi vừa mới bắt đầu vì sở trường không phải tốc độ, còn thanh long và bạch hổ đều là những chiến binh mạnh mẽ, họ đều không muốn thua bất kì ai trong bất kì khoản nào, vậy nên khi huyền vũ vừa nhìn sang thì cả ba đã biến mất, họ quá nhanh ngay khi xuất phát. Với khả năng bay lượn, trong chỉ một khắc ngắn ngủi chu tước đã bay hơn một nửa của thế giới, dừng lại và nhìn phía sau, không thấy dấu hiệu của hai đồng môn phía sau, hắn mỉm cười tự mãn nghĩ mình đã thắng chắc, nhưng để chứng minh rằng bản thân đã tạo được một khoảng cách như vậy, hắn gồng mình lên và khạc ra một đống dung nham vĩnh cửu, khiến nơi hắn đứng trở thành hỏa sơn còn tồn tại đến bây giờ. trong lúc đó, thanh long đi đến một vùng khác, cũng giống như chu tước, hắn nghĩ mình đã bỏ xa hai đối thủ còn lại, và để chứng minh cho điều đó, hắn biến nơi đây thành một biển nước rộng lớn, tràn ngập nước khắp mọi nơi. cùng lúc ấy, bạch hổ đã quay trở lại vạch xuất phát, chỉ trong một khắc hắn đã đi cả một vòng của thế giới rộng lớn này, huyền vũ đứng ra chứng minh khi hai gia thần còn lại trở về, quả thâht với sức mạnh của gió và âm thanh thì bạch hổ là kẻ nhanh nhất trong bọn.... Quay trở lại với hỏa sơn, đó chính là nơi mà chu tước thần thú đã dừng chân và đánh dấu " chiến tích", nơi đây bồn địa cao, ở cách mười dặm đã nghe nóng bức, khó chịu, không một sinh vật nào có thể sống gần nơi này, xung quanh là một cảnh hoang tàn, khô khan và không có dấu hiệu của sự sống. bạch cửu và hàn ma lúc này đang mệt mỏi cất từng bước một đến gần hơn với hỏa sơn, càng đi họ càng thấy mỗi lúc một nóng thêm từng chút, nhưng vẫn phải trùm kín bản thân để không bị cháy da ngay tức thì. để tránh bị thiêu cháy trước khi bước vào, hai người dừng chân ở một phiến đá, nấp sau nó vừa tránh được ánh sáng phát ra từ lửa vĩnh hằng, vừa tránh được những cơn gió nóng thổi qua, hàn ma thì ngồi lại tập trung phục hồi năng lượng, còn bạch cửu thì muốn xem sức nóng của nó là bao nhiêu nên đã dùng một miếng thủy tinh nhặt được từ đống đổ vỡ của nhà trọ, bay đến gần hơn hỏa sơn, dù là một vật cách nhiệt tốt nhưng dường như khi đến gần với nó thì áp lực của sức nóng vẫn quá lớn khiến cho bạch cửu không thể điều khiển được nữa. cảm thấy không ổn lắm, bạch cửu than thở với hàn ma. " với khả năng của chúng ta hiện giờ, ta nghĩ chắc khó mà qua được ải đầu tiên này, áp lực ở gần hỏa sơn quá lớn khiến trọng lực bị đè nặng xuống, đến di chuyển còn khó huống chi phải vượt qua ngọn núi cao lớn ấy." Nhưng kì lạ thay, ánh mắt của hàn ma lại hướng về một thứ gì đó khác chứ không phải lời nói của sư huynh mình, cậu nhìn thấy một sinh vật nhỏ bé đang bò quanh phiến đá, hẳn là nó chịu nhiệt rất tốt nên mới có thể sống ở đây, tức là sức nóng ở đây không phải là thứ không thể vượt qua. đôi mắt hàn ma rạng rỡ hẳn, và cậu tóm lấy sinh vật nhỏ bé kia, cậu ta ăn nó. khuôn mặt của bạch cửu tỏ rõ vẻ kinh hãi, đệ đệ đói đến mức ấy sao, lương thực của chúng ta vẫn còn cơ mà. Nhưng không, hàn ma ngấu nghiến con ấu trùng ấy rồi trét nó vào khắp trên cơ thể, thì ra máu của những con bọ này có thể tránh được cái nóng của hỏa sơn, đám ấu trùng còn khá nhiều, hàn ma sau khi đã làm xong thì chạy ra khỏi phiến đá, quả nhiên nhiệt độ cơ thể của cậu không hề tăng lên như lúc trước, bạch cửu thấy vậy dù không muốn cũng đành, vì đại cuộc trước mắt, cậu ta phải gạt bỏ mọi sợ hãi trên cuộc hành trình này. hai huynh đệ đã tiến gần đến ngọn núi, trước mắt họ là một cảnh tượng kì vĩ, một ngọn núi cao sừng sững như một bức tường thành không thể lay chuyển, với áp lực và sức nóng mà nó tạo ra, việc vận dụng khinh công ở đây là điều bất khả thi, vậy chỉ còn cách trèo qua nó, nhờ vào máu của ấu trùng, cái nóng đã bị vô hiệu hóa, tuy nhiên nếu không chết vì bị thiêu thì cũng có khả năng phải chết vì rơi từ trên cao xuống, trong lúc bạch cửu vẫn còn do dự, hàn ma nhanh chóng bám vào những vách đá rồi leo lên, thấy vậy nên bạch cửu cũng chỉ còn cách theo sau sư đệ, sự quyết tâm và kiên định của hàn ma đã làm sư huynh xấu hổ. vách núi ngày một hiểm trở hơn, hai người không một chút lơ là, luôn bám chắc vào, không dám nhìn xuống dưới, chỉ có thể hướng lên trên. bất chợt, bạch cửu nhìn thấy trên bầu trời kia, có một kẻ đang bay qua đỉnh núi, không phải khinh công ở đây không thể dùng được sao? áp lực mà hỏa sơn tạo ra rất mạnh, kẻ đó bay được tức là khinh công của hắn mạnh hơn áp lực được tạo ra. " trên đời lại có nhiều quái vật như vậy sao? dù đây chưa phải là thế giới quỷ thần." Bạch cửu nghĩ về một tương lai không tốt đẹp lắm, chợt để ý hàn ma đã leo tít tận trên cao, cậu ta hốt hoảng, phải nhanh chóng bám sát sư đệ, nhưng vì quá vội vàng, không may bám vào chỗ đá lở, suýt thì rơi xuống. trước những khó khăn, bạch cửu đang dần đánh mất bản thân mình, cậu ta nhớ lại lời sư phụ dặn, ý chí là thứ có thể thay đổi nỗi sợ hãi, vậy nên nếu quyết tâm thì sẽ vượt qua tất cả, cảm thấy hổ thẹn, bạch cửu cẩn thận hơn, cuối cùng cậu ta cũng leo đến đỉnh của ngọn núi, thấy hàn ma đang đứng nhìn về phía xa với ánh mắt đăm chiêu. " cuối cùng chúng ta cũng vượt qua nó rồi, đệ không vui sao?" " sư huynh, nhìn kìa." Vừa nói, hàn ma vừa chỉ tay về phía trước, bạch cửu quay sang nhìn, rồi sững sờ. trước tầm mắt là một chân trời rộng lớn, một thế giới khác, nơi những con rồng bay lượn khắp bầu trời, những con quái vật đang cắn xé, đây chính là thế giới quỷ thần sao? không phải, đây chính là cánh cổng dẫn đến thế giới ấy, họ nhận ra đây không phải là một ngọn núi, đây là một bức tường thành tách biệt hai thế giới với nhau, vách ngăn bảo vệ lòai người trước sự diệt vong, còn phía trước họ chính là nơi nguy hiểm nhất, con đường thẳng dẫn đến thế giới quỷ thần. - nó được gọi là " vành đai hắc ám. " Mời đọc #stratholme thần hào đồng nhân wow siêu hài, siêu lầy. stratholme thần hào