47. Bạch Mãn Xuyên và Bạch Bình Châu. (Hoàn) Đoàn làm phim bắt đầu hoạt động trở lại, biên kịch do Bạch Hữu Quy đưa vào cũng sửa lại kịch bản, thiết lập của thích khách cũng càng thêm sát với tuổi tác của anh, bối cảnh cũng đầy đủ hơn nhiều. Nam chính nhìn Bạch ảnh đế mặc đồ diễn nam hai, có chút rùng mình không dám bước lên trước. Trên weibo cũng đã lên hotsearch, "Ảnh đế phối diễn cho tuyến mười tám", "Độ nổi tiếng của Bạch Hữu Quy giảm mạnh", "Rốt cuộc ai là hậu trường của nam chính". Keyword tìm kiếm vẫn hot ở mức cao. Bạch Phú Kiều lại xem đến vui vẻ, còn chưa chính thức khai máy đã hót hòn họt thế này, hắn cầu còn không được. Chỉ là nghĩ rằng vì Bạch Hữu Quy nên mới có nhiệt độ thế này, trong lòng Bạch Phú Kiều thấy rất phiền. Chuyện kia trôi qua đã hơn một tuần lễ, cái ôm đó như là một ranh giới chia cắt, về sau hai người cũng không chạm mặt hay nói chuyện, chỉ khi ê kíp chụp ảnh định trang, hai mắt họ gặp nhau nhưng cũng nhanh chóng lảng đi chỗ khác, nói chuyện với nhân viên công tác bên cạnh. Phó đạo diễn không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ xem như hai người không quen biết, nên trong lần đọc kịch bản thì vờ như không có chuyện gì kéo hai người lại với nhau, khăng khăng để họ thảo luận về cảnh quay thứ mười ba. Bạch Hữu Quy không nói lời nào, chỉ xem kịch bản, Bạch Phú Kiều đâm lao phải theo lao, đành cắn đạn hỏi anh: "Thầy Bạch cảm thấy cảnh này, thích khách nên có cảm xúc gì?" Các diễn viên khác cùng đọc yên tĩnh lại, nhìn sang bên này. Nửa ngày sau, khi Bạch Phú Kiều lại sắp nổi khùng Bạch Hữu Quy mới chậm rãi trả lời: "Thích khách mất ký ức trước đây, nhưng trong quá trình hành thích hắn vẫn nhớ người mình yêu ngày trước, cậu nghĩ điều này hợp lý không?" Bạch Phú Kiều bị hỏi: "Cái này, cái này thì có gì không hợp lý! Người mình thương thì sao nói quên là quên được?" "À? Thế sao?" Bạch Hữu Quy gật đầu, "Hi vọng cậu nhớ kỹ câu này." Diễn viên và nhân viên công tác trong buổi đọc kịch bản nghe vào chẳng hiểu ra sao, thế là cuối cùng đưa ra kết luận: Hai người họ thật sự bất hòa, weibo nói chuẩn phết! Sau khi giải tán, Bạch Phú Kiều càng nghĩ càng giận. Kịch bản này không phải viết theo yêu cầu của ổng ấy sao? Sao còn hỏi mình có hợp lý không? Đến cùng thì người đàn ông này đang nghĩ gì?! Thế nhưng xem xét kỹ lại những gì người đàn ông nói trong cái ôm lần trước, hắn tựa hồ có thể liên kết với mấy câu hiện tai. Có vẻ Bạch Hữu Quy đang nhấn mạnh hắn đã quên đi cái gì đó, còn muốn hắn nhanh chóng nhớ lại. Hông lẽ, trước đó bọn họ đã nhận nhau? Xét nghiệm quan hệ mười tháng trước không lẽ là bằng chứng lúc đó? Hắn cứ thế suy nghĩ lung tung hết nửa tháng, đến ngày khởi động máy hắn cũng bị não mình tra tấn đến điên. Hơn mười ngày không thấy Bạch Hữu Quy, trong lòng hắn vắng vẻ, làm gì cũng không thấy hứng thú. Nhìn thấy Bạch Hữu Quy thì trong lòng lại như lửa đốt, không thoát khỏi cơn tức giận. Nhưng lần này thấy Bạch Hữu Quy, hắn lại cảm thấy anh có gì đó không ổn. Nghe nói Bạch Hữu Quy xin nghỉ mười mấy ngày nay, không biết là bận việc gì, cũng không thấy có thông báo gì mới, mất tích hẳn mười mấy ngày. Bây giờ thấy người, trang điểm cũng không che được quầng thâm mắt và gương mặt mệt mỏi. Ngày thứ nhất thông báo đã dày đặt, cảnh đầu tiên Bạch Hữu Quy quay đã là treo dây cáp, bay lên bay xuống, thêm cả Bạch Hữu Quy chưa từng dùng thế thân, cảnh này phải nói là nghẹt thở. Bạch Hữu Quy quay mười mấy lần nhưng vẫn chưa đạt được hiệu quả tốt nhất, Bạch Phú Kiều hô cắt, cho đoàn phim nghỉ ngơi nửa giờ, tháo dây cáp của anh, kéo người vào phòng nghỉ của mình. Bạch Phú Kiều đóng cửa lại, quay người hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Mười mấy ngày nay anh đi đâu?" Bạch Hữu Quy cởi trang phục của mình, cuối cùng trả lời: "Có việc." "Có việc gì?" Bạch Phú Kiều nhìn dáng vẻ không quan tâm của anh tức điên lên, "Tôi thấy, anh không có thông báo, không bị bệnh, không có lịch trình riêng, vậy tại sao lại mệt thành thế này?" "Em đang quan tâm tôi, hay quan tâm đến tiến độ phim của em?" Câu này hoàn toàn làm Bạch Phú Kiều điên tiết, Bạch Hữu Quy cười, lấy trong áo lót ra một túi đồ, đưa qua cho hắn. Túi được buộc rất kín, Bạch Phú Kiều mở ra, bên trong chất đầy những viên đá đen. Hắn thấy không hiểu, cầm lên nhìn thì cảm nhận được đây không phải là đá bình thường. "Đây là..." "Em nhìn kỹ đi." Bạch Phú Kiều lấy một viên ra xem cẩn thận, thấy trên đó có khắc một ít chữ. Hắn phân biệt một chốc, đọc: "Bạch...!Bạch Mãn Xuyên, Bạch Bình Châu?" Bạch Hữu Quy gật đầu, "Ừm, đúng, Bạch Mãn Xuyên, Bạch Bình Châu. Đây là đá em khắc trên vành đai hành tinh chân dung của tôi, em nhớ không? Em khắc xong thì ném đi khắp nơi, lần này tôi qua đó, gần như phải lật tung tinh vực Afi Locke mới tìm được. Sau khi em quay về, tuy mọi thứ liên quan đến em sẽ biến mất, nhưng tôi đã nói với em, vũ trụ là vĩnh hằng, chúng vẫn lưu giữ ký ức của em." Bạch Phú Kiều nghe đến ngơ ngẩn, nhưng nhìn viên đá trong tay, trông như thể có chút quen mắt. Ngẩn ngơ một lúc, hắn vuốt ve hòn đá nói khẽ: "Đây là, tôi khắc? Đây là đồ trong vũ trụ?" "Có phải em sắp nhớ không!" Bạch Hữu Quy ôm lấy hắn, "Nhìn vào mắt tôi, em đừng động, nhìn tôi. Em, có lẽ em có thể nhớ..." Hắn nhìn đôi mày người đàn ông cau lại, muốn từ chối, nhưng trong đầu lại như muốn nổ tung, bắt đầu xuất hiện vài hình ảnh, cuối cùng thì hắn không động đậy nữa. Giống như một bản trình chiếu, nó phát rất lâu, tuy Bạch Phú Kiều không thấy rõ hết, nhưng dường như cũng nhớ ra được một chút. Hắn há miệng, nửa ngày mới thốt ra được một từ: "...!Nhà thổ....!Ngân hà?!" Bạch Hữu Quy cho rằng cục nhỏ sẽ gọi mình là papa không khỏi có chút thất vọng, anh lại vội hỏi: "...!Còn nhớ gì nữa?!" Bạch Phú Kiều thấp giọng: "Anh thả người ta ra trước không? Anh cấn người ta." Nói xong hắn nhanh chóng bổ sung: "Ý là mấy viên đá này!" Bạch Hữu Quy nào có cam lòng thả hắn, càng ôm càng chặt, vẫn nói: "Không thả. Chờ em nhớ lại mọi chuyện thì thả." Bạch Phú Kiều: "Tôi nhớ được một chút, nhưng, tôi không dám nhìn nữa, hình ảnh trong đầu thật đáng sợ..." "Không sợ, nào có đáng sợ." Bạch Hữu Quy nhỏ giọng thì thầm, "Em thấy được gì rồi? Là tôi làm em, hay em khóc lóc xin tôi làm em, hay là tôi cầm hai cây dương v*t đựu em chảy nước không ngừng?" "Fuck..." Bạch Phú Kiều nghe đến nóng cả người, "Mẹ nó anh đừng nói nữa, đồ mặt dày! Đồ không biết xấu hổ!" "Nhìn phản ứng của em...!em thấy cả rồi." Bạch Hữu Quy cười khẽ, "Vậy em đã nhớ hết chưa?" "Còn khuya mới hết!" "Ừm, vậy thì ôm." Bạch Hữu Quy chắc thắng, "Chờ em nhớ hết rồi, sẽ thả em ra ngoài quay phim." Bạch Phú Kiều vô cùng hỗn loạn, hắn có chút không hòa được trải nghiệm của mình với hình ảnh trong đầu. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng thật lâu, hắn khó khăn mở miệng: "Như mà, dù cho tôi nhớ lại thì sao? Anh là papa tôi, chúng ta thế này, là...!loạn luân." "Không phải loạn luân." Bạch Hữu Quy hôn hắn, chậm rãi nói. "Là hai bên tình nguyện, là cho đi nhận lại, là đôi mình đắm say." Giọng Bạch Phú Kiều mơ hồ truyền ra trong vòng tay người đàn ông, "Có vẻ em biết cách trả lời vấn đề này." Bạch Hữu Quy ngây ngẩn cả người, thật lâu sau, anh run rẩy buông lỏng vòng tay. Đá tinh cầu rơi xuống đất, sáu chữ Bạch Mãn Xuyên và Bạch Bình Châu, chưa bao giờ bị tẫn diệt trong vũ trụ. "Chuyện liên quan đến vũ trụ ngân hà, tôi còn cả thời gian một đời để kể em nghe." ___________HOÀN__________ Rêu: Vốn còn 3PN nhưng không lấy được raw nên đành ngậm ngùi dừng lại đây, nếu mọi người có ai có acc bên sosadfun và có raw thì cho mình xin nhé. Cảm ơn mọi người đã đồng hành. Vũ trụ lãng mạn lắm, vì không được gõ 3PN nên mình có edit/dịch vài điều lãng mạn về vũ trụ ở phần [CÓ NHỮNG KIẾN THỨC LÃNG MẠN NÀO VỀ VŨ TRỤ?] mọi người hứng thú thì vào xem nhé. Lúc trước được đọc [Anh chỉ thích hình tượng của em] mà say đắm các thể loại tinh vân quá thể, nên cũng bắt đầu mê mấy thứ lãng mạn của vũ dù chả có tí kiến thức nào, chung thì say mê không giới hạn gì cả, mê thì mê thôi. (((. =.