Tam đế ký

Chương 7 : thành giang tiền

Hàn không tăng nhân chết rồi. thi thể hắn không nguyên vẹn, phần đầu biến mất hoàn toàn giống như bị thứ gì đó ngậm đi mất. máu chảy lênh láng trên đất đá. Xác hắn nằm trên dường vào rừng cách chỗ đoàn xe ngựa dừng lại không xa. phía bên phải đó còn lưu vết tích cảnh chiến đấu có vết băng đông lại kèm một đoạn kim loại gãy ngang. Đoàn người vây quanh thi thể hàn không, sắt mặt tái nhợt, biểu cảm khác nhau. có phụ nhân chịu đựng không nổi hô lên một tiếng rồi trực tiếp ngất xỉu. có người ngồi bệt xuống chắp tay cầu trời cầu thần thánh. số ít gan dạ hơn tiến đến xem xét hiện trường, tìm tòi manh mối chứng cứ. dĩ nhiên cũng có kẻ nhìn chằm chằm vào tài sản mang trên thân hòa thượng, không biết đang suy nghĩ gì. Ba huynh muội vô song cũng đứng nhìn, sắc mặt ngưng trọng. Vô thúy mi ngày thường nhanh nhẹn quỷ quái nhưng hôm nay chỉ nhìn sơ qua xác chết thì quay mặt đi ngay, đôi mắt không che dấu được cảm xúc kinh hoảng. Vô tuấn vẫn lạnh lùng như mọi khi. có điều hắn dù sao cũng là thiếu niên, từ nhỏ đến giờ hiếm khi thấy xác chết nên không khỏi sinh ra tâm lý hoảng sợ. nhất là xác không đầu rùng rợn. Vô song tiền kiếp chứng kiến cảnh giết người không ít nên trấn định hơn nhiều. nhưng hắn cũng giả bộ hoảng sợ giống người xung quanh để tránh gây chú ý. mặt khác, tinh thần hắn cũng tràn ngập cảm giác nặng nề bất an. Làm sao tối qua còn nói chuyện tốt mà sáng sớm người mất rồi ? "chết người rồi ! chết người rồi a ! là yêu ma làm, nhất định là vậy !", có kẻ hoảng sợ. "câm miệng đi. cứ hét mãi thì giải quyết được gì ? giúp hắn sống lại sao ?", ngũ thúc nóng giận chửi ầm lên. Vô tuấn xem xét xung quanh một chút rồi mở miệng: "các vị nhìn, xác vẫn còn ấm. hẳn là chết chưa bao lâu. xung quanh có vết tích đánh nhau còn sót lại. ta đoán là do nhân gây ra." "đại hành, là ngươi giết hắn à ?" "đừng vu oan. ta với hắn không thù không oán. cách đây hơn một canh giờ ta vào xe ngủ rồi. ngươi không nghe vị vô tuấn tiểu ca bảo là hắn chỉ mới chết sao ? hơn nữa lão tử làm gì có bản lãnh giết người ghê rợn vậy. hắn bị thần tiên lấy đầu !", diệp đại hành cuống quít đáp lại. "quản là ai giết hắn chứ. giờ thương lượng xem nên đi báo quan hay cứ mặc xác hắn cho thú dữ xử lý đây ? ta nghe đồn rừng này nhiều hổ sói lắm đấy.", có nhân lạnh lùng nói. Mọi người lặng im, không ai lên tiếng đồng ý cũng không phản đối. Diệp đại hành thì lo lắng ấm ức mặt như bánh bao ế còn gã lái xe chở hàn không tăng nhân thì rầu rĩ u sầu. Muốn báo quan phải đi xa tiếp một đoạn mới có chỗ báo. phải chở xác chết cùng đi, không ai ở đây nguyện ý. hơn nữa tới lúc gặp quan binh bị bắt lại thẩm vấn, lấy cung,...chẳng khác nào tự rước phiền phức vào người. trước khi có đầy đủ chứng cớ, những nhân có mặt ở đây đều nằm trong diện tình nghi. Duy có vô song nhìn thấy hàn băng còn sót lại trên cỏ cây kèm với mảnh phi kiếm gãy là đã đoán được có tu chân giả ở đây đấu pháp, hơn nữa hai kẻ này tu vi không thấp. Muốn lặng yên không một tiếng động chiến đấu sát nhân, luyện khí kỳ không đủ. dù cho hành khách và lái xe ở đây toàn là phàm nhân. à, cũng có thể trong đây có "cao nhân" giả heo ăn thịt hổ cũng không chừng. Hắn chấp tay kiểu phật môn vái nhẹ xác hàn không tăng nhân rồi quay an ủi tiểu muội thúy mi mấy câu. sau này mi nhi nếu dấn thân vào con đường tu hành, nàng sẽ còn thấy nhiều cảnh chết chóc hơn thế. tu chân giả vô số kẻ nhẫn tâm độc ác. Ngươi một lời ta một câu suốt nửa canh giờ. đoàn người thống nhất đào một khối đất chôn thi hài hàn không và tiếp tục lên đường. hành khách và lái xe ăn ý không ai nhắc lại việc này cũng không truy tìm chân tướng sát nhân. vô song không biết tài sản trên người hòa thượng có xuống mộ không hay chui vào túi kẻ nào. Trên xe. Thúy mi hiếm khi trầm mặc như người mất hồn, gục đầu vai vào nhị ca vô song. đau vai quá a, vô song bất đắc dĩ. vô tuấn nắm chặt dao nhỏ trong tay, đề phòng mọi tình huống. Đoàn xe lẳng lặng tiến về trước, lòng người ai nấy xao động bất an. chỉ cầu trời phật mong sát nhân đừng quay lại, một đường đi tiếp thượng lộ bình an. ... Trên gò đá xuất hiện bóng người dán mắt nhìn xe ngựa từ từ chạy đi. kẻ này dáng người trung bình, mặc đồ vài đen bao phủ toàn thân. nếu nhìn kỹ hơn sẽ thấy hai chân hắn lăng không cách mặt đất vài phân. Là tu tiên giả. Bên tay phải hắn nắm tóc một đầu người hai mắt vô thần, dung mạo xấu xí. Nếu diệp đại hành nhìn thấy đầu người này chắc chắn sẽ rất kinh ngạc và hoảng sợ. đầu người này giống hệt một người hắn quen biết. Trước đó hàn không hòa thượng đã hi sinh mạng sống của mình cứu diệp đại hành một mạng. "ta cảnh cáo ngươi đừng giở trò.", người áo đen nói xong lập tức bay đi không chờ đợi hồi đáp. Có tiếng cười khặc khặc vang lên từ gò đá. ... Vận rủi qua đi, những ngày sau đó đoàn xe thuận lợi tiến lên không phát sinh bất trắc gì. có hôm ghé vào tửu quán tắm rửa ăn uống tá túc qua đêm, có hôm dừng lại ven đường nghỉ ngơi. các lái xe không phải lần đầu đi xa, toàn kẻ dày dặn kinh nghiệm. Tóm lại dọc hành trình bình yên suôn sẻ. Vô song ba huynh muội lòng giảm bớt lo lắng. thúy my bắt đầu líu lo như cũ để vô tuấn và vô song phiền không thôi. bọn hắn thấy muội muội đáng lý nên đeo mạng che mặt lại để tránh kẻ háu sắc để ý nàng thì hơn. như vô song mấy nay cũng lấy nón vải ra đội che mái đầu xanh. Ba thiếu niên trong người mang nhiều tiền, trang phục bình dân nhưng tướng mạo khí chất nổi bật dễ thu hút ánh nhìn. "cha không theo chúng ta. ông ta gặp trở ngại gì sao ?", ngồi cạnh cửa sổ, vô song tự hỏi. Chim non đủ lông đủ cánh phải tự bay đi kiếm ăn, khám phá thế gian. đạo lý này vô song biết. bọn hắn lớn rồi. Huống hồ thành giang tiền cách đây cũng không phải hằng hà sa số, một đi khó quay về. chỉ là vô song tin rằng phụ thân mình có chuyện gì cản trở hắn đi theo các con. sống với nhau mười mấy năm nên vô song hiểu tính cách lão. Bất quá vô thanh phải chăng là "cao nhân ẩn danh", vô song không biết. trừ những lúc ra ngoài mười bữa nửa tháng ra còn lại ông biểu hiện đều rất bình thường. Vô song kiếp này chưa tu hành, không cảm nhận được tu vi của tu chân giả khác. nếu tên sát nhân hôm bữa quay lại, thiếu niên đành phó mặc ý trời thôi. Còn tốt, sắp đến thành rồi. Đoàn xe đi thêm một canh giờ mới ngưng lại. phía trước có rất đông người vào thành, nghìn nghịt như kiến. Giang tiền tông tiếng tăm lẫy lừng mỗi lần tuyển lựa đệ tử đều thu hút vô số thí sinh từ khắp nơi đổ về tham dự. Trên bầu trời có lác đác tu chân giả bay tới bay lui song muốn vào thành phải hạ xuống đi bọ. đó là quy định bao đời. Vô tuấn giục hai em xuống xe. Hắn thanh toán nửa số tiền đi xe còn lại ngũ thúc. về phần nửa đầu tất nhiên là vô thanh đã đưa. xe ngựa ở lại thành mấy ngày nên nếu ba anh em có trắc thí thất bại cũng không mất công tìm xe về nhà. Ba người chào tạm biệt ngũ thúc rồi đi bộ vào giang tiền thành. Tường thành cao lớn, năm sáu trượng có thừa. cổng thành rất rộng. Bình thường muốn vào giang tiền thành phải xếp hàng đợi đưa tiền cho lính canh nhưng lần này phá lệ do quá đông người đến trắc thí. Bọn thủ vệ cũng không dám đắc tội những người đến này. biết đâu sau này những kẻ ấy trở thành tiên nhân cao cao tại thượng nhưng vẫn mang lòng ghi hận thì sao ? Dẫu vậy nơi này cũng có tôn nghiêm trật tự. côn đồ quấy rối sẽ bị xử nặng. danh tiếng giang tiền tông không phải chỉ để trưng bày. Có lần một tên tán tu ỷ pháp thuật thâm hậu vào thành làm loạn bị trưởng lão giang tiền tông đích thân đánh chết tươi, xác treo tường thành cả tuần răn đe thị chúng. Trong thành. Đường sá sấm uất, hàng quán khắp nơi. kẻ reo người hò, kẻ bán người mua. đủ loại màu sắc sặc sỡ. Thúy mi háo hức ngó bốn phía, líu tíu miệng mãi không ngớt. thiếu nữ xinh đẹp như hoa đi đến đâu cũng hút mắt người. Đại ca vô tuấn quan sát một hồi rồi dẫn hai em tìm chỗ tá túc. nhiều năm trước hắn theo cha vào thành buôn bán đồ vật. giờ trở lại cảnh vật thay đổi nhiều quá, nhất thời rối. Ba người vừa đi vừa hỏi đường hỏi quán hơn canh giờ rụng rời hai chân mới tìm được chỗ trú. Vô song nhớ lại hồi ở địa cầu trong thành phố lớn đường đi chia ngả rẽ nhánh như tổ kiến ấy. khách nước ngoài qua chơi phải mua bản đồ giấy hoặc dùng bản đồ internet. chưa kể có xe máy, xe đạp thậm chí nhà giàu chạy ô tô nên khỏe hơn thế giới này nhiều. ây, khỏe hơn phàm nhân thôi. Túy cao quán, quán nhỏ chuyên bán đồ ăn thức uống và cho thuê trọ qua đêm. một ngày ở phải trả một trăm mười đồng mỗi khách, gồm cả nước nôi tắm rửa trong phòng. Vĩnh hằng giới lưu truyền rộng rãi đồng tiền chung dành cho phàm nhân, tính bằng đồng mỗi đơn vị. giá tiền một trăm mười đồng xem như chấp nhận được. Ba thiếu niên thuê ba phòng cạnh nhau. trai gái lớn rồi không tiện ngủ chung giường. Lần cuối vô song ngủ chung với thúy mi là năm nàng sáu tuổi, hắn bảy. nàng nằm mơ đá hắn té lọt giường u đầu nửa tháng. từ đó ba anh em chính thức tách ra người một phòng. lão cha vô thanh "hi sinh" ngủ ngoài phòng khách. Aaa...aa. Vô song nhảy lên giường nằm, mệt mỏi lả người. sức khỏe yếu quá khổ thế đó. Có tiếng gõ cửa. "là huynh đây. huynh với thúy mi muội ra ngoài mua đồ sẵn tiện hỏi thăm đường luôn. đệ trong phòng đóng cửa gài then cẩn thận nhé. đói thì xuống tầng trệt gọi thức ăn." "á. sao huynh không hỏi đệ muốn chung đi không ?" "tốt. đệ muốn đi bộ tiếp không ?" "thôi. đệ ở nhà. hai người đi sớm về sớm nhé.", vô song trả lời kiểu muốn ăn đấm vào mặt. nói xong thì chạy ra mở cửa nhìn ca ca cười một cái rồi đóng lại gài then chạy một mạch lên giường ngủ như chết. Vô tuấn lắc đầu, nghĩ thầm "thằng này nữa sao lấy vợ được. nhỏ nào dám rước nó". Hắn ghét nhất là loại người uể oải không chịu vận động. khổ nỗi đây là em trai hắn. Năm vô tuấn bảy tuổi cõng em năm tuổi đi đường vô ý để nó té lọt xuống ao, may mắn có bà dì hàng xóm nhảy xuống vớt lên. đã nhiều năm nhưng hắn còn thấy "ân hận" với đệ đệ. Tiểu muội đá lọt giường u đầu, đại ca cõng lọt xuống ao suýt chết. Đáng thương vô song... ....- Giang tiền thành đất rộng người đông, có giang tiền tông trấn giữ. Vô tuấn với vô thúy mi song hành hơn nửa buổi mới kiếm ra chỗ bán bản đồ. lại mấy nửa canh giờ hỏi thăm kỹ đường đi đến chỗ trắc thí. May mà giang tiền tông cho người dán thông cáo chiêu thu đệ tử khắp nơi, bên trên có ghi rõ ngày giờ địa điểm cùng một số vụn vặt cần lưu ý nên tiết kiệm bớt thời gian hai huynh muội. Nhìn bản đồ trong tay, vô tuấn cười khổ. phòng trọ một trăm mười đồng một ngày. tấm bản đồ này ba trăm linh tám đồng, gấp gần ba lần. "không mua thì cút !", gã chủ tiệm lạnh giọng quát. Thúy mi nhìn mấy món đồ trong tiệm thích lắm nhưng nàng lắc đầu với đại ca ý bảo không mua. tiết kiệm đồng nào hay đồng nấy. Bất quá đói bụng thì phải ăn. đôi huynh muội ghé vào tòa thanh mộc lâu gần đó. trong quán có bốn tầng, càng lên cao giá càng đắt, người ăn cũng càng ít. Hai thiếu niên gọi hai đĩa mì xào, hai ly trà. Mì ăn rất vừa miệng. Vô tuấn nghĩ nghĩ, hắn mua thêm một phần kêu tiểu nhị gói lại mang về. đoán chừng nhị đệ còn ngủ say như chết trong phòng, bỏ ăn bỏ uống. Lúc hai người tính tiền xong sắp ra quán thì bất ngờ đụng hai kẻ lạ ngáng đường. Vô tuấn trầm mặt lại. Một thanh niên mặt ngựa cao gầy, nước da trắng bệt, má phải có nốt ruồi. theo sau hắn là ông lão khô gầy như que củi, ánh mắt sắc bén khiến người nhìn không hiểu thấu sợ hãi. "cô nương xinh đẹp. xin hỏi tôn tính quý danh của nàng là chi ?", giọng dâm đãng háu sắc. Nếu lúc này vô song đứng đây, hắn sẽ trợn mắt lên hô lớn: "nhân vật phản diện không não !" Lão giả nhíu mày, giọng âm u: "công tử, chuyện chính sự quan trọng hơn." Thanh niên mặt ngựa nghe xong chỉ cười nhạt rồi bước sang một bên nhường đường cho hai huynh muội. vô tuấn kéo tiểu muội đi nhanh vượt qua mặt ngựa. Mặt ngựa vẻ mặt tiếc nuối: "trên đời này sao có mỹ nhân xinh đẹp thế nhỉ..." Lão già lắc đầu, giọng lộ vẻ ngưng trọng: "vừa nãy có cao nhân truyền âm cảnh cáo ta cách xa bọn chúng, nếu không sẽ lãnh hậu quả. kẻ này tu vi rất thâm hậu." "thâm hậu hơn ngài sao ?", mặt ngựa ngạc nhiên. "ta không nhìn thấu." Trần hiển minh nghe xong trầm mặt. Hắn biết lão giả khô gầy này đáng sợ bực nào. phụ thân hắn cũng phải nể ông ta mấy phần. hai thiếu niên kia bối cảnh không tầm thường, hắn chọc không nổi. hai người im lặng bước thẳng lên tầng bốn. ... Sáng ngày sau, vô tuấn hối thúc hai em dậy sớm rời đi. hắn sợ tên mặt ngựa hôm qua tìm đến ba người gây chuyện phiền phức. Mời đọc #stratholme thần hào đồng nhân wow siêu hài, siêu lầy. stratholme thần hào