Tam đế ký
Chương 6 : dấu hiệu của tử thần
Vô tuấn mười chín tuổi dáng người cao lớn khỏe mạnh. ngay từ bé thể chất hắn đã vượt trội so với bạn bè cùng lứa. có lần hắn một mình xông vào đánh bầm dập bốn tên du côn trhiếp đáp vô song trên đường về nhà.
Thiếu niên cũng không phải thuộc dạng hữu dũng mô mưu mà trái lại hắn là người mang tâm tư rất kín đáo.
Thấy nhị đệ vô song lòng có chuyện, vô tuấn chủ động hỏi thăm :
"song đệ, có chuyện gì à ? ta thấy sắc mặt đệ trưa đến giờ không tốt."
Hồi đó vô tuấn gọi vô song, vô thúy mi là song nhi, mi nhi. mãi đến khi hai người lên mười hai hắn mới sửa lại cách xưng hô.
"không đại ca, đệ ổn. chỉ là lúc trưa đệ gặp một tăng nhân trẻ thần bí thôi. người này hành xử khá kỳ quái."
Vô song kể rõ đầu đuôi cho vô tuấn nghe. thúy mi hiếu kỳ ở một bên lắng nghe.
"nhị đệ, tam muội, chuyện này không nên kể cho ai cũng đừng nhắc lại. tối nay các ngươi giữ cẩn thận hành lý. còn nữa, chuẩn bị sẵn sàng dao để phòng biến cố. nhưng đừng để lộ liễu quá tránh người ta nghĩ lầm mình có ý đồ xấu gì."
Vô song và vô thúy mi đồng thời gật đầu. trước khi đi, phụ thân dặn ba người đem dao ngắn trong nhà theo để tự vệ khi cần thiết. đường sá xa xôi nguy hiểm rình rập mà không biết võ nghệ, tay không tất sắc chẳng khác nào gà con lạc giữa bầy sói. buổi tối ở thế giới này còn nguy hiểm hơn gấp trăm lần so với địa cầu chỗ vô song.
vô tuấn nói xong thì ngồi thẳng lại, mắt nhìn chăm chú phía trước. nếu có gì không ổn hắn sẽ ưu tiên bảo vệ hai em mình. đây cũng là trách nhiệm của anh cả.
Cùng lúc này, các lái xe cũng thương lượng xong với hành khách. đêm nay năm lái xe chia ca thay phiên nhau canh gác. nhưng chỉ có một người mỗi ca là không đủ. lại nói hành khách cũng không hoàn toàn tín nhiệm bọn họ. kết quả thống nhất là mỗi đợt canh gác sẽ có hai người : một người lái xe ngựa và một hành khách nào đó trên xe phía sau xe của lái xa kia. ví dụ như ca thứ nhất hai người gác là lái xe đầu đoàn và hành khách ở xe thứ hai hợp tác lại.
Như thế cũng không đảm bảo đủ an toàn nhưng cũng là phương án tốt nhất rồi. dù sao ai cũng cần nghỉ ngơi.
...
Diệp đại hành rất phiền muộn.
Gã tăng nhân trẻ trước mặt hắn cứ bám víu hắn nãy giờ không tha. đến mức cả hành khách và các lái xe xung quanh đều ngoái đầu sang nhìn bọn hắn.
"đại sư, làm ơn ngài tha cho ta có được không ? ta biết ta đẹp trai xuất chúng nhưng ta cũng không thích đàn ông a ! tháng sau là mẫu thân dẫn ta qua hỏi mắt nhà gái tính chuyện cưới hỏi. ngài có chuyện gì thì làm ơn nói rõ ra giúp, đừng có úp úp mở mở bám theo như vậy có được không ?"
Hàn không bất đắc dĩ. từ nhỏ hắn vào chùa theo sư phụ tu hành. luyện võ, đọc kinh,...thứ gì hắn cũng kém hơn các sư huynh. tu luyện đã mấy năm nhưng tu vi chưa phá ải luyện khí nhất trọng. tư chất kém cỏi. đến cả tiểu sư đệ mới nhập tự không bao lâu cũng sắp vượt qua hắn.
Duy nhất một thứ là thiến phú bẩm sinh của hắn : trực giác. hàn không có thể cảm nhận được một người sắp chết bằng cách nhìn ấn đường của một người. ấn đường phát ra ánh sáng đen càng đậm đại biểu người này càng có nguy cơ về chầu ông bà.
Nếu như vậy thôi sẽ không phải quá đặc biệt. nhiều tu tiên giả luyện công pháp có dính đến thời vận, sinh tử, tiên tri,...cũng làm được điều này. cái đáng nói là hàn không nếu tập trung nhìn ấn đường kẻ ấy càng nhiều và dựa thêm may mắn nữa thì hoàn toàn nhìn ra được một nguyên nhân nào đó. ví dụ như nhìn ra hình ảnh một con chó đại biểu bị chó cắn hay chó rượt té chết, nhìn ra cốc nước đại biểu chết do uống thuốc độc,...
Trừ sư phụ ra, hàn không giấu kín bí mật này với mọi người.
Lần này hắn xuống núi cũng vì đề nghị của sư phụ gặp một vị cao nhân. chuyến đi ảnh hưởng đến vận mệnh về sau của hắn nên hàn không trong lòng vái phật mong hết thảy suôn sẻ. hắn tu vi thấp lại rất nhát gan.
Trưa nay vô tình nhìn thấy ấn đường người lái xe ngựa phủ một lớp đen u ám nên hắn biết có chuyện sắp xảy ra cho vị thí chủ này.
Động lòng trắc ẩn, hàn không cố gắng nhìn xem tai kiếp của anh ta liên quan đến thứ gì. hắn không thể bỏ mặc anh ta chết sống.
Nhưng khó ở chỗ là hàn không không biết phải giải thích ra sao cho diệp đại hành. không lẽ nói thẳng "ngươi gặp tai nạn chết đến nơi rồi, để bần tăng nhìn mặt xem ngươi bị cái gì giết ?"
Hắn tu vi luyện khí nhất trọng chưa thi triển được phép thuật chứng minh cho kẻ ngoại đạo. có đem theo mấy lá phù chỉ để phòng thân lúc rơi vào tuyệt cảnh.
Lời qua tiếng lại, diệp đại hành giận bỏ vào trong xe, để hàn không đứng lắc đầu thở dài lực bất tòng tâm.
"đại sư có tâm sự à ?"
Hàn không quay lại gặp thiếu niên tóc xanh mắt đỏ buổi trưa. tiểu sư đệ hồi chưa cạo đầu xuất gia tóc cũng màu xanh giống vị này.
"cảm tạ chí chủ quan tâm. tiểu tăng chỉ là nhắc nhở diệp thiếu chủ cẩn thận một chút thôi. nhìn hắn sắc mặt không tốt lắm..."
Tựa hồ cảm thấy mình hơi hành xử thiếu chút lễ nghi giao tế, hàn không hỏi lại: "tiểu tăng pháp hiệu hàn không. xin hỏi thí chủ đây tôn tính quý danh là chi ?"
"ta tên vô song, nhà cách đây rất xa. đại sư tu hành chùa nào ?"
"tiểu tăng xuất gia ở thiền không tự, nằm giáp nê quốc". họ vô a, khác họ tiểu sư đệ - hàn không nghĩ thầm.
Nê quốc cách đây ít nhất hai tháng đi xe ngựa. cũng không biết hòa thượng này lặn lội đến tận đây làm gì. mà thôi, vô song không tiện hỏi. hắn chào tăng nhân trẻ qua loa rồi trở lại xe, lòng thầm cảnh giác.
Một đêm trôi qua không có chuyện gì. diệp đại hành tới phiên canh gác còn nói chuyện hả hê khiến hành khách nổi giận mắng hắn một trận mới thôi.
Xe phía sau, hàn không bắt đầu hoài nghi trực giác của mình có vấn đề.
...
Bình mình đến. ánh mặt trời rọi từng luồng xuống khu rừng, xuyên qua những vòm cây cổ thụ, xua tan đi lớp hơi sương của rừng đêm.
Có tiếng kinh hô vang lớn lên.
Hàn không tăng nhân chết rồi. hắn chết mất đầu.
Mời đọc #stratholme thần hào đồng nhân wow siêu hài, siêu lầy. stratholme thần hào
Truyện khác cùng thể loại
53 chương
129 chương
800 chương
81 chương
27 chương
227 chương
501 chương
4 chương