Tâm Cơ Thiên Sứ

Chương 8 : ◊ Chương 8

CHƯƠNG 8 Myron ngủ rất lâu, rất lâu, mơ một giấc mơ rất dài, mơ cái gì lại hoàn toàn không nhớ, chỉ cảm thấy sau khi tỉnh dậy, toàn thân dễ chịu, tựa như có người nhân lúc hắn ngủ, thả một cái lưới mộng may mắn ở đầu giường, bắt giữ mộng đẹp tiến vào, ngăn cản ác mộng bên ngoài. Thấy hướng nắng chiếu bên ngoài khác hẳn với lúc ngủ, có thể nào đã là ngày hôm sau? Cái này thật sự làm hắn kinh hãi, vội bò dậy từ trên giường. “ A!” Chỗ chân trái có cảm giác nóng cháy bị lửa đốt, đau thấu nội tâm, hắn xốc chăn nhìn, chân trái vẫn là bộ dạng lúc được Angelo băng bó. Hoang mang, với thể chất Vampire, ngủ đủ một ngày, vết thương sớm phải có dấu hiệu lành lại, kết quả hiện giờ chẳng những không chuyển biến tốt, ngược lại càng nghiêm trọng hơn, chẳng lẽ vì độc tố trong nước bọt người sói không bình thường? Angelo ở phòng khách nghe tiếng kêu đau trong phòng ngủ, đi vào. “ Tôi ngủ bao lâu?” Myron chịu đau hỏi. “…. Một ngày.” “ Anh, anh liên lạc với Gerald chưa? Tôi…” “ Nhà cậu không có ai, cho nên tôi để lại tờ giấy, cậu ta trở về sẽ biết cậu ở chỗ tôi.” Myron thả lỏng, nhưng lo âu mới lại dâng lên, Gerald đi đâu? Có phải vì mình mất tích cho nên sốt ruột ra ngoài tìm người? Angelo cúi người mở băng vải ra, kiểm tra vết thương ở chân Myron, hỏi. “Rất đau sao?” “Không động đậy thì không đau.” Đầu lông mày nhăn lại, Myron âu sầu nói. “Khi nào tôi mới có thể đi được?” “ Thể chất cậu thật sự đặc biệt, vết thương đã sinh cơ, nhưng vẫn không nên cử động, thời gian là thuốc tốt chữa trị mọi thứ, biết không?” Y ân cần khuyên bảo. Myron cúi đầu không nói, Angelo còn muốn nói cái gì, chim tước ngoài cửa sổ đột ngột xôn xao lên, cơn gió quỷ dị cuốn xoáy hoa cỏ lá rơi trong nghĩa trang, thổi lên bầu trời, tiếng gió xào xạc như hồn ma đang bi ai khóc lóc. Angelo tập trung lắng nghe, phảng phất như thật sự có thể nghe ra tin tức từ tiếng chim tước và tiếng gió. Mày y càng nhíu sâu, hai mắt lại sáng ngời chằm chằm nhìn lối vào nghĩa trang ngoài cửa sổ. “ Ai tới?” Y thì thào tự hỏi, mặt mang bất an. Myron cũng tò mò nhìn ngoài cửa sổ, có một người đàn ông cao lớn đang xuyên qua nghĩa trang, đó là một người đàn ông trung niên tóc xám, lưng đeo một túi gậy đánh golf, rất hợp với áo khoác thường ngày mặc trên người, bước chân vô cùng vững vàng đạp lên đường mòn trải đá, trang phục cẩn thận tỉ mỉ lộ ra tính cách nghiêm túc của hắn. “ Victor Sayles!” Myron kinh hoảng kêu, lập tức cúi người trốn tránh, lại nhỏ giọng giận dữ hỏi Angelo. “Anh, anh mật báo!” “ Tại sao tôi phải mật báo?” Angelo phủ nhận, hỏi. “Cậu biết ông ta?” Myron đang muốn mở miệng, Angelo đã đoán được đáp án. “Rất giống người của Thần ngự Kỵ sĩ đoàn… Kỳ quái, hắn tới làm gì?” Myron lúc này đã sinh ra cảm giác không tín nhiệm với Angelo, hung hăng nói. “Giả vờ cái gì? Victor Sayles là tổng quản Thần ngự Kỵ sĩ đoàn, anh báo lên giáo đoàn chuyện tôi và Gerald trốn ở đây, cho nên hắn tới bắt tôi!” “ Tôi không biết Thần ngự Kỵ sĩ đoàn muốn bắt cậu.” Angelo lúc này khẩn trương lên, thấy Victor Sayles đã đến gần nhà, vội nói. “Tôi sẽ đuổi hắn đi, cậu đừng gây ra tiếng động.” Myron tức giận trừng y, cũng không biết bây giờ có nên tin tưởng người này hay không. Angelo hồi phục vẻ mặt tự nhiên, xoa xoa đầu hắn, nói. “Tin tôi, tôi tuyệt đối sẽ không hại cậu.” Myron cắn môi, hiện giờ chân hắn bị thương không thể chạy trốn, cũng không thể đối đầu với Victor, chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Angelo. Chỉ hy vọng Angelo sẽ không giống Gerald ngày trước, sau khi hắn giao phó tất cả tín nhiệm, ngay lúc quay người lại, liền trở thành kẻ địch. ◇Victor Sayles có chút kinh ngạc với Angelo đến mở cửa, trước đó hắn chưa từng thấy người này. “Xin chào, tôi là Victor Sayles, tổng quản Thần ngự Kỵ sĩ đoàn, theo phân công của Đại đoàn trưởng đến đây thăm hỏi người canh giữ Angelo.” Nói xong, đưa ra nhẫn quyền sáng rực trên ngón tay, đó đại diện cho thân phận Kỵ sĩ tổng quản của hắn. Angelo sau khi nghiệm chứng, hoài nghi hỏi. “Tôi là Angelo! Trước giờ đều là Đại đoàn trưởng tự mình đến, lần này tại sao lại phái ngài?” “ Luân Đôn tình hình căng thẳng. Đại đoàn trưởng phải tự mình trấn thủ, hơn nữa vẫn chưa tới thời gian ông ấy tự mình đến cho máu bắt Ám Đế ngủ say, tôi chỉ được căn dặn đến đưa thư, tiện thể hỏi một việc.” Lấy ra một phong thư có dấu mật niêm phong bằng sáp đưa cho đối phương. Angelo tiếp nhận, xác nhận ấn sáp là con dấu nhẫn của Đại đoàn trưởng – người chỉ đạo cao nhất Kỵ sĩ đoàn, lúc này mới mời Victor vào nhà. Lúc Angelo đưa lưng pha trà cho khách, Victor Sayles chú ý thấy dưới đất có một thứ tỏa sáng, nhặt lên, là một chiếc lông vũ xinh đẹp. Hắn hoài nghi nhìn bốn phía, trên một bức tường bày đầy tiêu bản bươm bướm, chim trắng trong góc phờ phạc, chỗ cánh bị cột băng vải, phía trên có máu. Chim chính là chủ của lông vũ sao? Chung quy cảm thấy có chỗ nào đó bất thường, ngay sau đó hắn để lông vũ vào trong túi. Angelo pha xong một ấm hồng trà, lại đưa lên trà bánh, lúc này mới ngồi vào chỗ mở thư, nhìn mấy câu ít ỏi bên trong, y ngẩng đầu hỏi. “Đại đoàn trưởng nói, ngài có mang lệnh miệng?” “Vâng, về chuyện một trăm năm trước.” “ Chuyện đó đã kết thúc hoàn mỹ, mà Ám Đế cũng do tôi chặt chẽ trông coi, một trăm năm qua không xảy ra bất cứ bất trắc gì, tôi còn định kỳ cung ứng máu hắn cấp cho Trung tâm nghiên cứu Alpha, còn có cái gì nghi vấn?” “ Không phải Ám Đế, là con trai út của Ám Đế, Jean Telsen.” “….. Tôi chưa từng nghe qua cái tên này.” Victor quan sát biểu tình Angelo không bỏ sót một điểm, lúc cái tên Jean Telsen lướt qua không khí, ánh mắt sau mắt kính của y ngay cả một chút gợn sóng cũng không dâng lên. Victor giải thích. “Jean Telsen là huyết tộc trẻ tuổi, đổi tên hai lần, lúc bị Thần ngự Kỵ sĩ đoàn truy nã trước kia, tên dùng là Myron Telsen, tên đầy đủ hiện giờ hẳn là Ernest Myron Telsen.” “Vâng! Nhưng đây có liên quan gì với tôi? Ngoại trừ bảo hộ Ám Đế, xung đột giữa Kỵ sĩ đoàn cùng huyết tộc hẳn không nằm trong phạm vi quan tâm của tôi.” “ Tôi cũng không biết Đại đoàn trưởng muốn có được đáp án gì từ chỗ ngài. Ông ấy muốn tôi hỏi ngài: Jean Telsen là con lai của thiên sứ và huyết tộc, ngài hẳn là biết vị thiên sứ kia, hy vọng ngài nói ra sự thật với tôi.” “ Tôi cho rằng không có thiên sứ nào lại sinh con cho huyết tộc, vì trong cơ thể huyết tộc có tồn tại yếu tố bóng tối cùng phản nghịch, mang đứa trẻ của họ không khác gì làm bẩn máu huyết bản thân thiên sứ.” Angelo lạnh lùng đáp. “Thiên sứ sẽ không ngốc như vậy.” “ Nhưng Jean Telsen thật sự tồn tại trên thế gian, nói cách khác, có vị thiên sứ nào đó phạm vào tội thông *** với Ám Đế…” Angelo ngắt lời hỏi. “Tôi muốn biết, tại sao qua một trăm năm mới có người tới hỏi tôi vấn đề này? Kỵ sĩ đoàn làm sao nhận định Jean Telsen là bán huyết tộc bán thiên sứ?” “ Jean Telsen mọc ra cánh thiên sứ. Ngoài ra, Trung tâm nghiên cứu Alpha cũng từng xét nghiệm máu hắn, thần thánh và tội ác cùng tồn tại, đúng vậy, hắn là con lai của thiên sứ và huyết tộc, hơn nữa do trước đó giết người bình thường, đang bị Kỵ sĩ đoàn truy nã.” Mắt Angelo rốt cuộc cựa quậy, trầm lặng một lúc lâu. Victor Sayles tạm thời ngưng thúc ép chất vấn, im lặng uống trà, người trước mắt hắn hoàn toàn xa lạ, trước khi xuất phát từ Thần ngự Kỵ sĩ đoàn, Đại đoàn trưởng cũng không nói quá nhiều về hoàn cảnh người này, hắn chỉ biết, Angelo một trăm năm qua gánh vác nhiệm vụ canh phòng thân thể Ám Đế, hành tung của y trước giờ được liệt vào cơ mật. Trước khi đến, hắn thậm chí cho rằng Angelo phải là một người già. “… Một trăm năm qua đều do ngài tiếp nhận công việc phiền phức này, nhưng trông ngài vẫn trẻ tuổi như thế, thời gian tựa hồ mất đi hiệu lực trên người ngài.” Quả thực là một công việc phiền phức, suốt ngày ẩn thân một mình canh giữ kẻ khác, bất cứ lúc nào cũng phải cảnh giác huyết tộc rình mò, có chút động tĩnh gì phải lập tức dọn đi, Ám Đế tuy bị nhốt bên cạnh người này, mất đi tự do, nhưng ngược lại y cũng đồng dạng bị nhốt bên cạnh Ám Đế, từ bỏ tất cả quá khứ cùng tương lai. Phải nói là hai bên trở thành tù nhân của nhau nhỉ? Nhưng người này xem ra vui vẻ chịu khổ. Angelo đẩy mắt kính, đáp. “Chủng tộc bất tử không chỉ là huyết tộc, ngài Victor Sayles.” Quả thực không nhiều lắm, nhưng ngài là loại nào? Victor Sayles tuy muốn hỏi, nhưng biết dù có hỏi, người này chắc chắn cũng sẽ không trả lời. “ Nếu ngài sống tương đối lâu, chắc chắn biết tường tận chuyện một trăm năm trước, Đại đoàn trưởng tương đối tin tưởng ngài, nhưng hiện giờ ông ta nổi lên nghi ngờ với lòng trung thành của ngài.” Tạm dừng, làm nghi vấn này thêm một giây tạm nghỉ, mới hỏi. “Ai là mẹ của Jean Telsen?” “ Có lẽ chờ Ám Đế tỉnh lại, Đại đoàn trưởng có thể tự mình hỏi hắn… À đúng rồi, hắn bị Đại đoàn trưởng hạ lời nguyền ngủ say, nếu Đại đoàn trưởng sẵn lòng bất chấp nguy hiểm sau khi hắn tỉnh lại…” Ý cười gian xảo tràn lên trong ánh mắt màu lam của Angelo. Sắc mặt Victor nghiêm túc, vì Ám Đế tuyệt đối không thể tỉnh lại, một khi tỉnh lại, huyết tộc lại có địa vị ngang với Thần ngự Kỵ sĩ đoàn, cố gắng của Kỵ sĩ đoàn trong quá khứ đều là uổng phí. Hắn biết Angelo giấu giếm gì đó, Victor Sayles từ chuyện y cố ý né tránh vấn đề nào đó liền có thể xác định, Angelo chắc chắn biết mẹ Jean Telsen là ai, lại muốn kín miệng như bưng, như vậy căn cứ chỉ thị của Đại đoàn trưởng, hắn quyết định nghỉ ngơi mấy ngày ở đây, quan sát nhân vật thần bí này nhiều hơn. “….. Tôi sẽ truyền đạt câu trả lời của ngài cho Đại đoàn trưởng.” Hắn đứng dậy, lại nói. “Tôi hiện giờ ở nhà trọ Tiên Cá thị trấn, nếu ngài nhớ ra được gì, qua bên đó tìm tôi.”“ Tại sao ở lại nơi này?” Angelo kiềm xuống bất an, giả vờ vô tình hỏi. “ Tôi từ chỗ bà chủ nhà trọ nghe được sự kiện sói cắn người, người chết bị xé xác tàn nhẫn, làm tôi lo nơi này xuất hiện người sói.” Cười. “Bảo vệ nhân loại khỏi bị yêu ma quấy nhiễu là chức trách của Thần ngự Kỵ sĩ đoàn chúng tôi.” “ Tôi ở đây ba năm, chưa từng thấy qua người sói.” Angelo nói. “ Ba năm này không thấy, nhưng ba trăm năm trước đã từng có.” Victor từ trong túi lấy ra một quyển vở rất dày, phía trên đều là chữ viết tay của hắn. “….. Kỵ sĩ đoàn ba trăm năm trước bắt giết một người sói thú hóa ở đây, người sói trước khi chết nguyền rủa đại gia tộc vùng này… Linh hồn mang oán hận cùng nguyền rủa rất có thể sống lại, tôi phải xác nhận việc này, giải quyết trước khi sự việc khuếch trương.” “ Hy vọng chỉ là ngài nghĩ quá nhiều.” “ Tôi cũng hy vọng như thế, ai cũng không mong muốn thấy cái ác đâm chồi.” Tiễn Victor Sayles đi, Angelo tâm thần bất định trở lại phòng ngủ bên trong, thấy Myron nằm đưa lưng lại, y tiến đến muốn gọi người, đột nhiên chỗ ngực đau đớn, cúi đầu nhìn, vết máu thấm ra từ áo rách. Sâu hơn một phân sẽ bị vỡ ngực, nhưng Angelo lại không chút tức giận, ngược lại ngồi xuống bên giường, nhìn Myron đã bị mực đêm nhiễm đen, đó là lần đầu tiên y nhìn thấy nửa bóng tối của đối phương được thể hiện ra, không còn thánh khiết như thiên sứ, hắn vẻ mặt gian tà vặn vẹo như dơi, mà móng tay dài nhọn của hắn đang nhỏ máu. Vẻ ngoài khủng khiếp vẫn chưa dọa Angelo sợ, vì đây là một sắc đẹp dã tính ác liệt khác. Thân thể Myron vẫn đang run, một đòn tấn công ban nãy kia động đến vết thương, đau nhức chạy thẳng ngực, nhưng tất cả những thứ này đều không bằng chân tướng hắn cách tường ngăn suy đoán ra được, Angelo chính là người hắn và Gerald cực khổ tìm kiếm. “ Anh là A.W.W.!” Hét to vừa kinh hãi vừa tức giận. “A.W.W.?” Angelo sửng sốt một chút, một hồi lâu mới cười khổ, thấp giọng nói. “Hóa ra họ gọi tôi như vậy.” “ Nếu anh là người của Thần ngự Kỵ sĩ đoàn, tại sao không giao tôi cho Victor Sayles? Anh tính cái gì?” Angelo bất chấp vết thương trên ngực mình, lại lấy khăn tay ra dịu dàng lau mồ hôi lạnh bốc ra trên trán hắn vì đau đớn, nói. “Tôi đã nói, tôi tuyệt đối sẽ không hại cậu.” “ Tôi không tin, Thần ngự Kỵ sĩ đoàn đều là một đám heo!” Myron chán ghét đẩy y ra. “À, con trai yêu dấu, tôi không thể gật bừa với cậu.” Angelo mỉm cười nói. “Cậu đang sỉ nhục heo.” Bị lời này dội cho một cái, Myron mắng không nổi nữa, cũng không biết là nên cười hay nên hối lỗi vì mình bôi nhọ heo toàn thế giới. “ Tôi, tôi sẽ tìm cơ hội xin lỗi heo.” Tức giận một lần nữa trở về. “Ám Đế bị nhốt ở đâu?” “ Hắn không quan trọng, tôi chỉ muốn biết tại sao cậu phải giết người, để bị Thần ngự Kỵ sĩ đoàn truy bắt?” Nhìn vết thương kỳ thực không sâu trên ngực. “Bản tính cậu cũng không tàn nhẫn.” “ Tôi là huyết tộc, huyết tộc chỗ nào không tàn nhẫn?” Myron hừ một tiếng nói. “ Những Vampire khác có lẽ sẽ tàn nhẫn, nhưng trong thân thể cậu có một nửa là thiên sứ, đó làm cậu yếu đuối.” Trầm trầm thở dài. “Đúng vậy, yếu đuối, cho nên sẽ dung túng người khác tổn thương mình, đồng thời mình cũng tổn thương người đó.” Lúc nói lời này, biểu tình luôn u lạnh kia quét thêm một chút yếu đuối, tựa như y cũng không phải nói với Myron, mà là nói với bản thân mình. Cho nên một trăm năm nay, y cố gắng học kiên cường, y không muốn để cho người khác tổn thương mình nữa, y cũng có người mình yêu cần phải bảo vệ. Chẳng hạn như… Myron có lẽ cũng bị những lời này khuấy động gì đó, đúng, vì yếu đuối, hắn rước lấy rất nhiều phiền phức cho bản thân và người nhà, nhưng bây giờ tuyệt đối không phải lúc để mình hối hận. “…. Nếu biết trong cơ thể tôi có máu thiên sứ, anh phải biết tại sao tôi đến đây.” “ Cậu muốn cứu người cha Ám Đế ra?” “Tôi muốn cứu ông ta, nguyên nhân thật sự là vì mẹ tôi.” Dừng một chút, hắn hỏi. “Từ cuộc nói chuyện của anh cùng Victor Sayles ban nãy, anh có lẽ biết mẹ tôi là thiên sứ nào? Bà ấy… Bà ấy còn sống không?” Nói, trong lời giấu không được hy vọng thiết tha, bà ấy còn sống không? Hắn còn có thể gặp mặt bà ấy nữa hay không? “Trên trái đất đã không còn thiên sứ tồn tại, tội cô ta phạm đủ để cô ấy ở địa ngục ngàn năm, vạn năm, cho đến khi tận thế.” “ Tôi không tin! Tôi muốn gặp bà ấy, tôi phải gặp bà ấy.” Myron lại run lên, mấy tháng qua hắn vẫn hy vọng có thể tìm ra Ám Đế, từ trong miệng ông ta nghe được chuyện về người mẹ thiên sứ, vì thiên sứ là sinh vật vĩnh hằng, không thể dễ dàng chết đi. “ Bình tĩnh một chút, hiện tại không phải lúc nóng nảy, Kỵ sĩ tổng quản vừa mới đi, cậu cũng nghe rồi đấy, hắn sẽ ở lại thị trấn Stoneham một khoảng thời gian, nếu cậu hành động thiếu suy nghĩ, chắc chắn sẽ bị mang về Kỵ sĩ đoàn.” Lời nói tựa như tảng băng dội xuống đầu Myron, nhắc nhở hắn tính nghiêm trọng của sự việc, đúng, hắn phải bình tĩnh, không thể bị Victor Sayles phát hiện hành tung của mình, còn có Gerald… “ Xin anh, tìm Gerald, nói với cậu ấy chuyện Victor Sayles đến thị trấn, cậu ấy không thể bị bất cứ ai trong Thần ngự Kỵ sĩ đoàn nhìn thấy.” Hoảng loạn cầu xin, màu đen trong mắt vì kinh hoảng mà thối lui toàn bộ. “Cậu ta cũng phạm tội?” “Cậu ấy, cậu ấy vốn là Thần ngự Kỵ sĩ, bởi vì tôi mà phản bội Kỵ sĩ đoàn, cho nên…” “Con trai yêu dấu, năng lực hiện giờ của tôi chỉ đủ bảo vệ cậu, không lo được cho cậu ta, nếu cậu ta phạm tội, phải tự nếm hậu quả.” Thản nhiên nói. “Mà tôi rất thích ý tưởng để cậu ta đánh một trận song phương thiệt hại với Kỵ sĩ tổng quản, như vậy cậu có thể có nhiều cơ hội chạy trốn hơn!” Ánh mắt lộ lãnh quang, xem ra y là nghiêm túc tính toán như vậy, để Gerald làm chó bảo vệ chủ, đấu một trận sống chết với chó nghiệp vụ phụ trách tra xét. “ Bất quá là trở bàn tay thôi, anh có thể.” Trong lời nói càng thêm vẻ cầu xin, quý tộc kiêu ngạo vì người yêu, nguyện ý ăn nói khép nép. Yếu ớt trong mắt có lẽ làm Angelo cảm động, y hỏi. “Cậu yêu cậu ta?” “ Đúng, tôi yêu cậu ấy, toàn tâm toàn ý.” “ Tôi cũng yêu cậu, yêu cậu nhiều hơn cậu biết.” Myron từ sâu trong đáy lòng run một cái, nhìn đôi mắt xanh lam phía sau mắt kính của Angelo, có màu sắc giống với mình, nơi đó là hải dương ấm áp, nhìn một cái tựa như có thể khiến người ta chết chìm, nhưng… “ Tôi không yêu anh, tình yêu không thể ép buộc.” Hắn nhẹ giọng đáp. “ Cậu không thể cự tuyệt, vì tình yêu tôi đối với cậu là thâm căn cố đế.” Y cúi người, lại hôn trán Myron, nhượng bộ. “Tôi sẽ đến thị trấn giúp cậu tìm Gerald, nhưng cậu cần phải ở lại đây, tránh sói hoang và Thần ngự Kỵ sĩ quấy rầy.” “Tôi sẽ nghe lời, sau đó…” Nhìn một mảnh hỗn độn trước ngực Angelo, hắn cúi đầu nói. “Xin lỗi.” “ Tôi từng chịu vết thương nghiêm trọng hơn cái này mấy chục lần, so với cái kia, cậu chẳng qua là móng vuốt mèo con tinh nghịch mà thôi.” “ Anh cũng là chủng tộc bất tử… Anh rốt cuộc…” Angelo không đáp, đứng dậy rời khỏi, không bao lâu sau, Myron nghe tiếng mở đóng cửa, từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, Angelo đi ra, Myron vẫn lòng tràn đầy nghi hoặc, rốt cuộc có nên tin tưởng y không? “ Tôi hối hận, tôi thật sự nên mua điện thoại di động, có thể lập tức liên lạc với cậu.” Tức tối nói, đối tượng tức giận lúc này lại là mình. “Tôi thề, chờ chân có thể đi, liền mua một cái di động chức năng đầy đủ nhất, bao nhiêu tiền cũng được.” Dù bởi vậy mà về sau sẽ bị Blake, Ryan, Kelly, thậm chí là Gerald mỗi tiếng tra xét một lần cũng không sao. ◇Sau khi rời khỏi nghĩa trang, Victor Sayles đến cục cảnh sát địa phương trước, thân là thành viên cao cấp của Thần ngự Kỵ sĩ đoàn, giáo đoàn cho họ quyền ra vào cục cảnh sát cả nước, cũng có thể kiểm tra tư liệu. Thuận lợi lấy được hình hiện trường án mạng, tử trạng bị xé xác tàn nhẫn của thị trưởng làm hắn sầu lo, từ vết thương liền nhận định là người sói hình thể cao lớn làm. Cái gọi là người sói chia làm rất nhiều loại, người sói có thể căn cứ vào ý chí bản thân hóa thân hình sói, Chiến binh Cuồng loạn nhờ vào đồ vật biến thành sói, nhưng đáng sợ nhất lại người sói thú hóa, là ác ma bị nguyền rủa, cực kỳ tàn bạo, trong đêm trăng có dục vọng giết chóc mãnh liệt. Trong quá khứ, Thần ngự Kỵ sĩ đoàn từng vây bắt người sói thú hóa vô số lần, nhưng chỉ thành công có hai lần, đều là hắn cùng với học trò cưng Gerald mỗi người một lần, sau đó, hai người bị thương nặng nằm ba tháng trong bệnh viện ngầm của Kỵ sĩ đoàn, mà hai người sói kia đều vẫn chưa tiến hóa thể thú hóa hoàn toàn. Nhớ tới Gerald, nhịn không được lắc đầu thở dài, mất đi y là một tổn thất lớn của Kỵ sĩ đoàn, căn nguyên đều là do huyết tộc đáng hận kia làm hại, lấy thuật quyến rũ cám dỗ môn đồ ý chí không kiên định, chuyển qua thế lực ác ma lớn mạnh. Tay phải ấn lên ngực trái mình, chỗ tim, bên trong y phục có một dấu ấn thánh giá. “ Phải tỉnh giấc cầu nguyện, tránh lâm vào cám dỗ. Tâm linh các ngươi tất nhiên nguyện ý, thân thể lại là yếu đuối.” Hắn thì thào đọc lời kinh thánh, trấn áp một trận đau đớn ở ngực. “ Tung tích sói thì sao?” Hắn hỏi cảnh sát tiếp đãi. “ Đội tuần tra đang tuần tra vùng núi gần đây, dân thị trấn cũng tự tổ chức nhóm nhỏ lục soát. Hiện giờ vẫn chưa tìm thấy sói.” “ Đó không phải sói bình thường, tính tấn công mạnh mẽ lại hung tàn, người thường đi lùng bắt sẽ có vấn đề. Để đội tuần tra trang bị súng ống đi theo, tránh gặp nguy hiểm.” Thành khẩn nhắc nhở. “Nhớ đấy, đêm có ánh trăng phải ngưng tuần tra, nó là giống đặc biệt, dễ phát cuồng trong đêm trăng.” Victor thành khẩn nhắc nhở, nhưng khôn ngoan không nói kẻ hành hung người là người sói, thứ nhất để tránh gây hoảng sợ, thứ hai, thiếu suy nghĩ nói ra từ người sói, ngược lại sẽ bị liếc xéo, mà hắn sẽ lập tức báo lên chuyện người sói thú hóa hiện thân, xin Kỵ sĩ đoàn lập tức phái nhân viên tới bắt người sói. Cảnh sát lúc này nói với hắn. “Ngài Sayles nói giống y như bác sĩ, cũng miêu tả chó sói thành người sói.” Victor lại để tâm, chẳng lẽ nơi này sớm đã có người cảnh giác? “ Bác sĩ là ai?” Hắn thử thăm dò. “ Bác sĩ Winter, tới nơi này định cư cùng quý tộc trẻ tuổi, à, vị quý tộc tóc bạc kia cũng thật thanh tú…” “ Tóc bạc? Tôi nghĩ họ hẳn là đến từ Luân Đôn? Biết tên quý tộc không?” Trầm giọng hỏi. “ Nếu tôi nhớ không nhầm, hẳn là Ernest Myron Telsen…” Victor cười lạnh, có loại kinh ngạc khi trúng độc đắc, lại nhịn không được nghi hoặc: nếu hai người kia thật sự là hai người hắn nghĩ, tại sao họ tới nơi này? Nguyên nhân duy nhất coi như là Ám Đế, nhưng hành tung A.W.W. làm sao để lộ ra ngoài? Xem ra thời gian nán lại thị trấn Stoneham phải lâu hơn, ngay sau đó, hắn về đến nhà trọ Tiên Cá, vì nếu muốn nghe tin tức, tìm bà chủ quán ăn hỏi, thông thường luôn có thể có được nhiều tin hành lang hơn. “ Ernest Myron Telsen? Tôi biết, thanh tú lại có khí chất, nghe nói là quý tộc.” Bà chủ Villa tuy tâm tình không tốt vì tình nhân tử vong, nhưng ngày vẫn trôi tiếp tục, xốc lại tinh thần tiếp đãi khách khứa. “ Bên cạnh anh ta còn một vị bác sĩ nữa phải không, tôi nghe các cảnh sát miêu tả lại, cô cũng quen cậu ta sao?” “ Bác sĩ là người rất tốt.” Villa hỏi. “Ngài Sayles là bạn cậu ta?” “ Bạn rất tốt, đáng tiếc mọi người công việc bận rộn, mất liên lạc một khoảng thời gian.” Victor bày ra vẻ mặt tiếc nuối. “Nếu có thể gặp lại ở đây, nhất định là Thượng đế an bài. Cô biết họ ở nơi nào không?” Villa báo chỗ ở, Victor cáo từ đi ra ngoài, theo sườn dốc đường lớn thị trấn hướng lên trên. Nơi này ngày thường khách du lịch cũng đông, thêm một người lạ như hắn cũng không đến mức gây ra quá nhiều chú ý. Phía xa trông thấy biệt thự nhỏ kia, sạch sẽ gọn gàng, vườn hoa mặc dù được cẩn thận chăm sóc, nhưng xét thấy cây cỏ bên trong đều yếu gốc, hoa nở rộ không nhiều lắm, cũng bởi vậy mà thiếu một chút sắc màu. Đợi rất lâu, lại đi một vòng quanh biệt thự, cũng không phát hiện bên trong có người, hắn quyết định đi xem hiện trường thị trưởng chết, có thể tra được manh mối người sói thú hóa. Cầm bản đồ cảnh sát vẽ tạm cho hắn, tìm đến di tích vòng đá, qua lại gần đó, ngoại trừ gặp phải mấy dân làng cầm gậy gộc đi qua, không có thu hoạch khác. Mấy tiếng sau trở lại ngoài biệt thự Myron cùng Gerald ở, trời đã tối xuống, bên trong sáng lên ánh đèn, có thể thấy được người đã trở về, Victor đứng nấp ở một khoảng không xa không gần, muốn xác nhận lần cuối cùng. Nếu người bên trong thật sự là phản đồ Gerald Winter của Kỵ sĩ đoàn và Myron Telsen do vận may liên tiếp mà thoát được Kỵ sĩ đoàn đuổi bắt, như vậy hắn sẽ lập tức liên lạc tới Luân Đôn truy bắt hai người. Dù Gerald từng là học trò cưng ngày xưa của hắn, nhưng trước mặt Chúa, tội ác không được phép tồn tại. Đợi một hồi lâu, cửa rốt cuộc mở ra, chủ nhân biệt thự lười nhác đi ra, thân thể mảnh khảnh được bọc trong áo ngủ rộng tơ tằm, tóc bạc mang chút hỗn loạn, xem ra vừa mới tỉnh lại từ trong ổ chăn ấm áp. Đồng tử màu lam xám của Victor bỗng chốc giãn ra, người này… Chủ nhân nhàn nhã qua lại trong vườn hoa, tìm mấy nụ hoa hồng phấn, lắc lắc đầu từ bỏ hái ngắt, lại vươn người, động tác vô cùng bình thường này lấy thân thể tao nhã của y làm ra, lại tỏ vẻ hấp dẫn cực hạn, tựa như người mẫu dưới ánh đèn huỳnh quang, nhấc tay nhấc chân đều đã trải qua tính toán chi li, phải thể hiện ra được góc độ hoàn mỹ nhất trước ống kính. Nhưng trong mắt Victor, người này là ác ma mắt lục không hơn không kém, chung quy quấy nhiễu giấc mộng ban đêm của hắn, hắn hiện tại có xúc động muốn rút trường kiếm bên trong túi gậy golf ra tiêu diệt tội ác, nhưng hắn vẫn nhịn xuống, vì nóng nảy thông thường đi đôi với phạm sai lầm. Chủ nhà qua lại một lúc muốn về trong phòng, Victor lúc này mới gọi y lại. “Vampire Kelly Telsen đại gian đại ác, chúng ta lại gặp mặt.” Victor đứng trước cửa gỗ thấp, nghiêm túc chào hỏi. Người này quả thực là Kelly, cũng chính là anh trai Myron, đôi mắt lục của y như hồ nước bị gió thổi động, lộ ra gợn sóng xảo quyệt lắc lư. “ À, đây không phải tổng quản Kỵ sĩ đoàn sở trường đổi màu ngụy trang như bạch tuộc sao? Sao, tới đây muốn lừa gạt ma quỷ đáng thương này nữa à?” Mỉm cười, nhưng trong nụ cười có ngàn vạn cây kim đang đâm. Victor ngày thường đã quen nghe các huyết tộc gọi kỵ sĩ là heo, không ngờ hiện tại lại bị tăng thêm một danh xưng bạch tuộc mới, không khỏi có chút khó chịu. “ Ngươi không nên ở đây.” Tăng thêm âm lượng, nhắc lại một lần nữa. “Ngươi không nên ở đây, dân thị trấn đều nói chủ nhà này là Ernest Myron Telsen, sao hiện tại lại biến thành ngươi?” Kelly nghiêng người dựa vào cửa thấp, một trong cửa, một ngoài cửa, hai người chỉ cách nhau không đến một thước Anh. “ Biệt thự là lấy danh nghĩa gia tộc Telsen ta mua, người họ Telsen thích đến thì đến, thích đi thì đi. Heo Kỵ sĩ đoàn sao có thể quản xem nhà cửa ruộng đất danh nghĩa của ta nên do ai đến giữ?” Mày nhạt nhếch một cái, đồng tử xanh lục đầy tà ý độc chất cùng thối rữa. “ Đừng giả ngốc, Myron Telsen và phản đồ Kỵ sĩ đoàn Gerald Winter hẳn là ở đây, giao bọn họ ra đây.” “ Lần trước nhận được tin tức của họ, nói đang ở Tây Ban Nha xem đấu bò.” Nhún nhún vai, lại hỏi có ý. “Trái lại nhà ngươi, kỵ sĩ hỗn hợp bạch tuộc và heo, ngươi lại làm gì ở đây? Chẳng lẽ… Theo dõi ta?” “ Ngươi quá đa nghi, ngài Telsen, trừ khi ngươi phạm vào tội ghi trong điều lệ Thánh Ma bạch hội, ta mới có thể đuổi giết ngươi chân trời góc biển.” “ Nghe ra thật khiến người ta mong đợi, để Kỵ sĩ tổng quản vĩ đại đuổi bắt, sẽ tăng thêm tiếng tăm của ta trong huyết tộc.” Nét cười kéo khóe miệng thành độ cong mỉa mai. “Chỉ hy vọng ngươi đủ may mắn, theo ta chạy khắp múi giờ quốc tế, không gặp phải tai nạn đột ngột mà chết, vì đó sẽ làm ta thiếu mất rất nhiều niềm vui.” Victor không đáp, quan sát từ trên hướng xuống, áo choàng tắm thắt lại trên eo Vampire, từ cổ áo hình chữ V rộng rãi hỗn loạn mở xuống có thể dễ dàng nhìn đã mắt thân thể yêu dã hơn người thường kia, cùng ***g ngực trắng ngang cẩm thạch, quả mâm xôi hồng nhạt như ẩn như hiện. Trên người y còn hương ngọt trộn lẫn giữa hoa hồng và máu, thay thế nước hoa phụ nữ thích dùng, lấy cách thức không dấu vết xâm chiếm khứu giác hắn, trực tiếp xâm nhập đầu óc, làm hắn dao động ý chí. Bởi vậy có thể nghiệm chứng, Vampire trời sinh sở trường mị hoặc, ngay cả chiến binh từng trải đối chiến với yêu ma nhiều năm như Victor cũng cơ hồ thất thủ, hắn ngay sau đó hơi chuyển nửa người trên ra sau, giảm bớt uy hiếp. Hắn sớm nên giết người này, để tránh có một ngày bị người này làm hại. Kelly chú ý thấy động tác nhỏ của hắn, cười khinh thường, lại khiêu khích. “Muốn vào ngồi không? Ta đang cần bạn nói chuyện.” “ Ngươi không mang bữa tối bên mình?” Lúc nhắc tới bữa tối, Victor chính là liên tưởng đến người đẹp các quốc gia trong dinh thự Luân Đôn của Kelly, đám phụ nữ này toàn bộ đều được nuôi dưỡng để cung cấp máu cho Kelly dùng bữa. “À, hôm qua vừa tống Victoria đi, cô ta theo ta một tháng, xinh đẹp tới đâu đi nữa cũng sẽ chán. Rita lại phải đợi mấy ngày sau mới có thể đến…” Victor hừ một tiếng, nói. “Nghe ra mấy ngày tới có người sẽ lâm vào nguy cơ hết lương thực, hy vọng ngươi đừng xuống tay với người dân thị trấn chất phác nơi đây, ta bất cứ lúc nào cũng sẽ dán mắt vào ngươi.” Hai khủy tay Kelly tựa vào cửa, cố ý nghiêng thân về phía trước, một lần nữa kéo gần khoảng cách giữa hai người. “ Ai, thật đáng tiếc, nếu máu ngài tổng quản không phải là kịch độc với ta, ta lại muốn nếm thử.” Liếm liếm môi, lại nói. “Quên đi, máu của ngươi tràn ngập mùi thối của Chúa, ta cứ kiên nhẫn chờ mỹ nhân phương đông Rita, cổ cô ta sẽ non mềm ngọt ngào hơn so với kỵ sĩ…” Victor nhìn chăm chăm cánh môi y nói chuyện, bắt đầu tưởng tượng cảm giác môi răng kia ma sát thân thể mình, sau đó kinh ngạc phát giác Vampire ghê tởm cư nhiên lại cố ý cám dỗ hắn, hắn ngay sau đó nghiêm túc cảnh cáo. “ Đừng ép ta giết ngươi, Kelly Telsen, tông đồ của Chúa không cho phép ma quỷ cố tình dò xét.” Kelly hất hất tóc bạc, y biết động tác này vô cùng gợi cảm, dù là Kỵ sĩ tổng quản cũng không thể làm như không thấy, đúng vậy, y chính là cố ý đánh ra lực hấp dẫn, y đã phát giác nội tâm Victor thiên nhân giao chiến. “ Sợ bị mê hoặc, chứng tỏ tín ngưỡng của ngươi còn chưa đủ vững vàng, ma quỷ có lẽ đã chui vào trong lòng ngươi, đúng không, ngài Kỵ sĩ tổng quản?” Victor chờ y xoay người quay lại vào nhà, bản thân cũng đưa tay ấn lên ngực, cầu Chúa ban cho hắn sức mạnh chống lại ma quỷ, hơn nữa thầm đọc lời trong kinh thánh. Chúa là chỗ lánh nạn của tôi, là chốn tôi dựa vào, nhất định cứu tôi thoát khỏi lưới bắt chim, cùng bệnh dịch độc hại. Hắn sẽ kiên định tín ngưỡng, hắn sẽ không bị cám dỗ, lấy dấu ấn chữ thập trước ngực chứng giám.