Tâm Can Bảo Bối Xuyên Về Rồi!

Chương 17 : Đường Xe Lao Nhanh

Thành phố B, nước Z. Ban đêm gần vùng ngoại ô. Một con đường quốc lộ ngoằn ngoèo dưới ánh sáng mờ tối của đèn đường hiện ra từ trong màn đêm, không có điểm cuối. Từ trên nhìn xuống dưới, hướng chạy của con đường quốc lộ vòng qua núi này làm người thót tim, khúc cua 180 hết cái này đến cái khác, khiến người ta không nhịn được khiếp sợ. Nơi đây, là địa điểm đua xe nổi tiếng nhất thành phố B, cũng là nơi mà những tuyển thủ đua xe vừa yêu vừa hận. Một đêm thành danh, hoặc một đêm thành quỷ!Tay đua trong giới đua xe ở thành phố B đặt cho nơi đây một danh hiệu ma tính - Con đường tử vong. Ánh sáng chói mắt đột nhiên từ phương xa xé rách màn đêm mà truyền đến, giữa núi rừng yên tĩnh truyền tới từng trận sóng âm tiếng động cơ gầm rú, từ xa đến gần, turbo ào ào thở gấp cùng với âm thanh lực ép van ồn ào giễu cợt, khiến người ta không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Gầm thét với tốc độ chạy như thế này, người chuyên nghiệp vừa nghe thấy mắt liền sáng lên, là Ferrari 270, nhưng sau đó lại nhíu mày, tốc độ của chiếc xe này sợ là chỉ qua 200. Trong trạm nghỉ ngơi, những người kỳ cựu giới đua xe tạm dừng công việc trong tay, lắng tai nghe một lát, sau đó khẽ than một tiếng, tháng nào cũng đều có mấy người có tiền như thế đến đây tìm chết. Người của thành phố B đều biết con đường tử vong sở dĩ được gọi là con đường tử vong là vì mỗi năm đều có rất nhiều xe lao khỏi đường đua, rơi xuống vách núi, thịt nát xương tan. Khúc cua ở đây cái này nối tiếp cái kia, tốc độ xe của người bình thường đều sẽ khống chế trong khoảng 100, kỷ lục cao nhất trong giới đua xe ở thành phố B cũng chỉ là 180, đây là kỉ lục ba năm trước của An Thiếu Sang, đến nay vẫn chưa có người phá vỡ. Thực ra cũng có người từng vượt qua 180, nhưng không ngoại lệ tất cả đều lao ra khỏi đường đua, xe nát người chết. Những người kỳ cựu sẽ cảm thấy những người vượt qua 200 này đích thực đang tìm chết, hoàn toàn là bởi vì những người trẻ tuổi tự phụ như thế này không phải số ít, bọn họ nhìn nhiều rồi cũng không nói gì nữa, chỉ có thể vào những lúc như này cảm thán một chút. Trên đỉnh núi lại là một mảng sáng trưng, mọi người mặt đỏ tía tai nhìn về phía ánh sáng yếu ớt ở phía trước, biết xe đã sắp đến rồi, nơi khúc ngoặt nhanh chóng xuất hiện một chiếc xe màu đen, nghiêng mình lướt qua khúc cua này, thân xe gào thét mà lao qua!Mọi người bỗng quay đầu, chỉ nhìn thấy một tàn ảnh. Đây chính là cảm giác của đại đa số khán giả xem đua xe, xe đến rồi, bọn họ vặn gãy cổ cũng không nhìn rõ được hình dáng của xe. Hai chiếc xe phía sau theo sát, ba chiếc xe này giống như là ôm sát mặt đường mà chạy qua, âm thanh chói tai do săm lốp ma sát với mặt đất chọc thủng chân trời!Sau khi ba chiếc xe này qua, trái tim kích động của mọi người còn chưa kịp khôi phục lại, sau đó nhớ ra vẫn còn một chiếc xe nữa. Đám các chàng trai kia còn chưa nói gì đã nhận được điệu nhảy giễu cợt của đám đội cổ động viên nước ngoài phía đối diện, bọn họ uốn éo eo lưng, tay chân, ánh mắt khiêu khích kia làm cho người Hoa Hạ ở hiện trường tức giận mặt đỏ tía tai nhưng lại không biết nói gì. Trận thi đấu này, chủ yếu là ba người nước ngoài với một người Hoa Hạ (Trung Quốc), trước mắt ba chiếc xe của người nước ngoài đã lái qua vòng thứ ba rồi, mà chiếc xe thuộc về người Hoa Hạ kia còn chưa đến. Mọi người nhìn xa trông ngóng. Qua gần 30 giây, mới có một chiếc xe màu bạc dáng thuôn chậm rãi khoan thai chạy tới. Thân chiếc xe màu bạc hờ hững gia nhập vào khúc cua, xuôi theo vùng giáp ranh mà nghiêng mình tiến vào, không lệch chút nào, vừa vặn áp sát vào ven rìa sườn núi mà đi qua. Một tiêu chí kết thúc hoàn mỹ, thong dong điềm tĩnh vượt qua khúc cua. Kỹ thuật rất kinh diễm, chính là không nhanh. Trong xe, một bàn tay thon dài tìm kiếm miếng bánh ngọt phía trước xe, sau đó nhấm nháp chậm rì rì. Trong phòng giám sát điều khiển, An Húc ngồi trên sofa nhìn chiếc xe chậm chạp đến muộn trên màn hình, mắt hoa đào chuyển động hơi hơi híp lại, mang theo một loại phong tình đặc biệt, môi mỏng hơi mở, "Con bé mà Hà Đình Dục tìm này…"Thật là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép!.