Tạm Biệt, Bầu Trời Tươi Đẹp Ấy
Chương 2 : Vẫn xấu hổ sao, đừng giấu nữa, anh đây đã sớm thấy rồi
Edit: C.LCó lẽ là không quen với chiếc giường cứng ngắc của trường học nên cả đêm An Tâm trằn trọc không ngủ được. Ngày thứ hai, thời điểm tham gia buổi lễ tựu trường, đầu óc cô vẫn luôn mê man. Không biết lão sư đang nói cái gì ở trên bục, cũng không nhìn rõ được mặt mũi của ngài ấy, chỉ thoáng thấy một bóng người lúc ẩn lúc hiện, giọng nói rơi vào trong lỗ tai như “Khúc hát ru”…
“Nữ sinh ngồi ở hàng thứ tư từ dưới lên.” Hiệu trưởng ở trên bục chỉ vào An Tâm, nghiến răng nghiến lợi.
Đây là lần thứ ba, lần đầu hắn có thể bỏ qua, nếu chỉ là đứa nhỏ thỉnh thoảng phạm sai lầm có thể lý giải được. Có điều bất quá tam, hắn đã liều mạng trợn mắt nhìn vị tân sinh kia hai lần rồi, hắn thật sự rất bực bội, chẳng những không hối hận sửa đổi mà còn nhìn chăm chú vào hắn rồi ngủ gật, thật đúng là tác phong bại hoại…
Tất cả thầy cô giáo và học sinh đều nhao nhao nhìn về phía vị tân sinh này, mà người trong cuộc lại hồn nhiên không biết, vẫn nặng nề cúi đầu ngủ gật như cũ.
Quý Đa Mỹ ngồi bên cạnh lấy cùi chỏ đẩy đẩy cô, không biết đánh thức cô là có chuyện gì, An Tâm ngẩng đầu, mơ màng nhìn chung quanh..
Tại sao mọi người đều nhìn chằm chằm vào cô?
“Thật vinh dự, hưởng phải ánh sáng của cô, chúng tôi đều thành nhân vật tiêu điểm.” Hứa Hướng Tình thấp giọng oán niệm, liếc mắt trừng An Tâm.
Nếu như bây giờ không làm rõ tình huống này thì cái đầu của cô coi như bỏ đi rồi.
Xấu hổ cúi đầu xuống, trầm mặc…
“Có một số học sinh thật là quá càn rỡ, cư nhiên không coi thầy cô là gì cứ thế mà ngủ, đây không phải là lễ giáo bình thường, đây là hành vi không tôn trọng người khác. Những đứa trẻ bây giờ, cho dù là nam sinh hay là nữ sinh đều không biết nghe lời…”
Hiệu trưởng nhìn chằm chằm vào cô, đau lòng lảm nhảm, thiếu điều chưa chạy xuống xách cổ áo của cô, chỉ mặt gọi tên, sau đó lại giảng một đoạn giáo dục chính trị sâu sắc.
Buỗi lễ tựu trường vừa kết thúc, khi thấy ánh mắt khác thường của mọi người, An Tâm bối rối chạy trốn hiện trường..
Thở ra, nhẹ nhõm rồi!
An Tâm đi tới ngồi xuống dưới một cây đại thụ khuất bóng trong trường học, cô cũng là vô tâm đi ngang qua, ai bảo lão hiệu trưởng kia nói chuyện yếu ớt như vậy, tựa như khúc hát ru..
“Dù sao cũng không ai nhận ra mình.” Cô tự mình an ủi bản thân.
Môi trường ở Nhạc Dương rất tốt, tuỳ ý chọn một gốc cây đại thụ hóng mát cũng có thể tránh thoát được ánh dương nóng bỏng.
Đại thụ che kín một nửa thân ảnh của An Tâm, không nhìn kỹ sẽ không phát hiện được nơi đây vẫn còn che khuất một người.
“Không để tâm đến những lời đó thì trốn ở chỗ này làm cái gì?”
An Tâm lại càng hoảng sợ, nghe tiếng nhìn lại, là ai? Là vị học trưởng đẹp trai nện đầu cô…
Tả Tiêu đến gần An Tâm, cách cô khoảng một mét rồi ngồi xuống, lẳng lặng nhìn xa xăm, không nói gì.
Cơn gió tháng chín lành lạnh khoan khoái, đại thụ thỉnh thoảng phát ra âm thanh “Xào xạc”, thỉnh thoảng lướt qua mái tóc của nam sinh và nữ sinh dưới tán cây, váy liền cũng vui sướng mà khẽ động.
Từ đầu đến cuối, nam sinh và nữ sinh dưới tán cây đều không nói gì thêm..
Tiết học đầu tiên của học kỳ mới là tiết sinh hoạt chủ nhiệm.
Thầy chủ nhiệm là một người đàn ông cao gầy, dạy môn ngữ văn..
Tiết học đầu tiên vốn không có nội dung giảng dạy, chỉ là sinh hoạt một chút về quy định của trường học, ngoài ra còn sinh hoạt thêm một vài chuyện vụn vặt.
An Tâm nâng cằm lên nhìn ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn chằm chằm vào bờ môi thầy chủ nhiệm đang thao thao bất tuyệt.
Thầy nói chuyện không mệt sao? Thầy muốn…
“Aizz… An Tâm, đợi tí nữa sắp xếp chỗ ngồi cậu đứng đằng sau tớ đi, chúng ta ngồi cùng một chỗ.”
An Tâm nhìn Quý Đa Mỹ gật gật đầu..
Tiết học thứ hai là sắp xếp chỗ ngồi, Quý Đa Mỹ không ngồi cùng bàn với An Tâm, An Tâm ngồi ở trong hốc hàng thứ ba từ dưới lên, vừa khéo dựa vào cửa sổ. Ánh mắt khẽ nâng, có thể trông thấy cổng trường học, còn đối diện với phòng học cao nhị và cao tam..
*cao nhị: lớp 11
An Tâm đưa mắt khẽ đánh giá phòng học một lần, không có thân ảnh quen thuộc. Có chút mất mát, nằm ở trên bàn học, cầm bút ghi tên lên trang đầu của quyển sách, sau đó nhàm chán ghi…
Tả Tiêu..
Hai chữ rõ ràng, nhìn thấy mà giật mình..
An Tâm bối rối dùng bút mãnh liệt viết nguệch ngoạc, trang đầu tiên của quyển sách cứ như vậy bị hủy hoại bởi những nét nguệch ngoạc của cô.
“Cậu đang làm gì thế?” Triệu Tề Minh ngồi cùng bàn tò mò xích lại gần, đẩy tay An Tâm ra, muốn nhìn xem có chuyện gì khiến hắn cảm thấy hứng thú không. “An Tâm… An Tâm, haha, thật buồn cười.”
Có ý gì?
Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của An Tâm, Triệu Tề Minh liếc cô một cái: “Cậu có thể an tâm đi.”
Ai?
“…”
Vẻ mặt An Tâm xám xịt, cô thừa nhận, tư duy logic của hắn cô theo không kịp.
Hai tiết cuối cùng là tiết toán, hai môn An Tâm ghét nhất.
Lão sư ở trên bục kích động nước bọt bay tứ tung, An Tâm lại ôm mặt tâm trạng chán ngán, nghe lão sư toán học diễn thuyết, nằm gối trên cánh tay của mình, suy nghĩ về vấn đề…bạn học ngồi hàng thứ nhất có mang theo ô không hay có buồn ngủ không…
Trong lúc ngủ mơ, An Tâm và Tả Tiêu vẫn ngồi ở dưới gốc cây đại thụ kia, hai người dựa vào rất gần, gần đến mức An Tâm có thể nhìn thấy lỗ chân lông và cảm nhận được hơi thở của ah ấy. Tả Tiêu mỉm cười với cô, nhẹ nhàng vuốt tóc cô nói, cậu ấy muốn ở cùng cô ngắm bầu trời rực rỡ này.
Khóe môi An Tâm cong lên, nở nụ cười hạnh phúc..
Cánh tay bỗng nhiên đau nhức, An Tâm khó chịu mở mắt ra, trông thấy Triệu Tề Minh chán ghét trừng mắt nhìn cô.
Hắn nhỏ giọng nói: “Cô có thể đừng buồn nôn như vậy được không, lúc ngủ cười ngây ngô cũng mặc đi, vậy mà còn chảy nước miếng nữa chứ.”
Hả? Có sao?
Lau lau khóe miệng, giống như thật sự có chất lỏng chảy ra.
An Tâm quýnh rồi, cô ngủ mơ cũng không chảy nước miếng, tại sao hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, còn bị bắt tại chỗ thế này.
Thật mất mặt a.
Cúi đầu đỏ mặt, lặng lẽ cất giấu cuốn sách toán học vào một xó để hắn không nhìn thấy được, lấy khăn giấy từ trong hộc bàn ra mãnh liệt lau chùi. Triệu Tề Minh thò đầu cười mờ ám, “Vẫn xấu hổ sao, đừng giấu nữa, anh đây đã sớm nhìn thấy rồi.”
An Tâm dừng việc lau chùi cuốn sách, xấu hổ không dám nhìn thẳng hắn..
Cũng may tiếng chuông hết tiết đúng lúc vang lên, bằng không thì An Tâm cảm thấy cô sẽ nhịn không được mà trốn xuống góc bàn, dúi đầu vào đầu gối, không mặt mũi gặp người.
An Tâm vội vàng hấp tấp chạy vào WC, nhìn trong tấm gương xem có dấu vết lưu lại hay không, mở vòi nước ra, hắt nước lên mặt của mình.
“Nghe nói Tả Tiêu cũng báo danh dự thi đó.” Một giọng nói ngọt ngào truyền đến.
“Thiệt hay giả? Vậy mình nhất định sẽ đi cổ vũ cho cậu ấy.” Một người nữ sinh khác lại nói.
“Hứ ~ sắc nữ”
“Haha, hâm mộ sao?”
Hai vị nữ sinh vừa đi vừa nói, An Tâm đứng ở phía sau lắng nghe rất nghiêm túc, dường như Tả Tiêu được rất nhiều nữ sinh theo đuổi.
“Aizz, An Tâm, sau khi tan học chúng ta cùng đi ăn cơm được không?” Vừa bước vào phòng học, Quý Đa Mỹ liền lôi kéo cánh tay của cô ngọt ngào nói, ánh mắt chớp chớp nhìn An Tâm, chờ cô trả lời.
“Tại sao cậu lại muốn cùng đi ăn với cô ấy? Chúng ta ăn cùng nhau không tốt sao?” Hứa Hướng Tình oán hận trừng mắt An Tâm, giống như cô đã đoạt đi vật phẩm thuộc quyền sở hữu của cô ấy.
“Không muốn, mình không thích đi cùng với ai đó, rất chán.”
An Tâm cúi đầu nhìn mũi chân, không rõ các nàng giận dỗi việc gì mà lại dính vào cô.
Chung Họa Ngữ đứng lẳng lặng bên cạnh thấp giọng nói: “Thực xin lỗi.”
An Tâm ngẩng đầu nhìn cô ấy, cô cảm giác cô ấy có điểm giống cô.
Khi tan học, An Tâm vẫn một mình đi đến nhà ăn, Quý Đa Mỹ nói cô ấy rất mệt mỏi, đem phiếu cơm quẳng cho cô. “Giúp tớ xách về đi, xoát thẻ của tớ.”
Nhà ăn rất nhiều người, cũng rất ầm ĩ, người của hội học sinh đứng ở chính giữa nhà ăn rống to: “Xếp hàng, tôi nói mọi người xếp thành hàng có nghe thấy không?! Không xếp hàng thì đừng có ăn.”
Chuyện như vậy, hầu như mỗi ngày đều lặp lại như trình diễn. Đôi khi, bọn họ nóng nảy vội vàng nên chen lấn đụng trúng nhau, đương nhiên đụng vào cũng sẽ không chịu trách nhiệm, đơn giản phát sinh ra vài trận xích mích nhẹ, cho dù loạn thành một bầy cũng sẽ không có ai quản.
Hội học sinh ở trường học rất có phân lượng, lôi ra cuốn sổ ghi tội trạng hét lớn một tiếng, các học sinh gần như xếp thành hàng, ngay cả âm thanh ồn ào cũng giảm bớt, ngẫu nhiên trong đám người truyền đến vài tiếng nói: “Chảnh l*, hội học sinh thì giỏi lắm sao, lão tử là xã hội đen đây này.”
Nhưng mà dù cho bọn họ có bất mãn thế nào cũng sẽ không có ai ngu ngốc gây sự trong ngôi trường lớn thế này, điều thứ nhất trong nội quy nhà trường là: Ẩu đả đánh nhau sẽ bị đuổi khỏi trường!
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
28 chương
67 chương
38 chương
12 chương
39 chương