Tam ẩn

Chương 8

"Tôi kể chuyện cười cho em nghe nha" Thật sự thì Lâm Cận Nam không muốn kể truyện cổ tích cho một thiếu nữ mười tám tuổi nghe, nên chọn mấy câu chuyện mà mình cảm thấy hài hước để kể. "Dạ" Lâm Luật nhẹ giọng đáp, trong mắt nàng mẹ kể chuyện gì cũng như nhau, chỉ cần nghe giọng nói của mẹ, nàng đã rất thỏa mãn rồi. Một phóng viên đi nam cực phỏng vấn 100 con chim cánh cụt! Hỏi chúng mỗi ngày chim cánh cụt làm những gì! Con thứ nhất nói: "Ăn, ngủ, chơi đánh đậu đậu" Con thứ hai nói: "Ăn, ngủ, chơi đánh đậu đậu" Hỏi đến con thứ 99 vẫn như vậy, hỏi con thứ 100 nó chỉ nói "Ăn, ngủ" Phóng viên hỏi "Tại sao chú không chơi đánh đậu đậu?" "Em đoán thử xem, vì sao nó không chơi đánh đậu đậu?" "Bởi vì nó chính là Đậu Đậu" Lâm Luật cảm thấy câu hỏi này này rất đơn giản. "Ách...." Lâm Cận Nam nói không nên lời, em cũng đã nói ra đáp án rồi, làm sao tôi kể tiếp được nữa chứ, được rồi, có thể đối với Lâm Luật mà nói thì chuyện cười này cũng không buồn cười. Chẳng lẽ không đúng? Hay là con chim cánh cụt cuối cùng đó bị tàn phế nên đánh đậu đậu không được, thật ra đánh đậu đậu là một loại trò chơi mà tất cả những con chim cách cụt điều thích chơi.... Lâm Luật đang suy nghĩ rốt cuộc trò này như thế nào mà tất cả chim cánh cụt đều thích chơi đây? Lâm Cận Nam đã biết không thể ôm hy vọng quá lớn đối với người đã từng làm người nhân tạo như Lâm Luật, cho dù biến thành người nhưng thật ra cũng không có chút tế bào hài hước nào. "Chúng ta không kể chuyện cười nữa, đổi sang trò chơi trí tuệ hỏi đáp nhanh được không" Lâm Cận Nam cảm thấy trò chơi trí tuệ giải đáp nhanh là quyết định không tồi. "Dạ" Thật ra Lâm Luật vẫn có chút rối rắm vì câu chuyện cười vừa rồi, bởi vì mẹ vẫn chưa nói cho nàng biết đáp án của nó. "Nếu như Gia Cát Lượng còn sống, thế giới hiện tại sẽ có điểm gì khác biệt?" Lâm Cận Nam hỏi. "Sẽ nhiều thêm một người" Lâm Luật trả lời. "Một quyển sách đặt ở chỗ nào trên mặt đất mà em không thể bước qua được?" Lâm Cận Nam hỏi. "Đặt ở trong góc tường" Lâm Luật trả lời. "Ngoài lý do tận thế ra thì nguyên nhân nào khiến người chết nhiều nhất?" Lâm Cận Nam hỏi. "Cứu chữa vô hiệu" Lâm Luật trả lời. "Tình huống nào một núi chứa hai hổ?" Lâm Cận Nam hỏi. "Một đực một cái" Lâm Luật trả lời. "......" "Quên đi, chúng ta nói chuyện phiếm đi." Lâm Cận Nam có chút thất vọng, không làm khó được người khác thì hỏi đáp nhanh thực sự chơi không vui, cho nên mới nói dữ liệu được lưu trong đầu người nhân tạo là đáng ghét nhất. Lâm Luật có chút ngạc nhiên, trước đây mẹ rất ít nói chuyện phiếm cùng nàng. "Được" Lâm Luật cảm thấy có mẹ bên cạnh làm chuyện gì cũng tốt cả. "Bây giờ em còn có thể giữ lại bao nhiêu ký ức, chẳng hạn như số liệu đưa vào lúc làm người nhân tạo còn lưu lại bao nhiêu?" Lâm Cận Nam hiếu kỳ hỏi. Người nhân tạo có trí thông minh siêu cấp, chủ nhân đưa chương trình của mình vào theo trình tự cơ bản là được, nếu như là tạo một người tình, chỉ cần đưa một số chương trình liên quan đến mẫu người mà họ thích để làm tình nhân là được. Người nhân tạo trí năng siêu cấp, là người kiêm siêu máy tính. Ngươi nhân tại siêu trí năng giá cả xa xỉ cũng có uy hiếp nhất định, hơn nữa con người luôn luôn có câu vật hiếm mới quý, cho nên người nhân tạo siêu trí năng cũng có số lượng hạn chế. Lâm Luật là đứng giữa trí năng bình thường và siêu trí năng, bởi vì lúc ban đầu Lâm Luật chỉ là một người nhân tạo trí năng bình thường, sau khi cấy ghép hệ thần kinh cho nàng thì Lâm Đường mới nhập vào không ít chương trình cho Lâm Luật, nhưng sau lại bạo phát chiến tranh giữa con người và người nhân tạo, Lâm Đường dừng việc tiếp tục nhập dữ liệu. Nhưng dù vậy số dữ liệu bên trong cũng là cực kỳ khổng lồ, cho dù Lâm Luật chỉ còn lại tám phần dữ liệu thì cũng vô cùng khó lường. "Đầu óc của hiện tại đã ngu ngốc hơn trước đây không ít, dữ liệu còn lại không hơn 10%, những mà tất cả ký ức cùng với mẹ vẫn còn" Bởi vì ký ức có liên quan đến mẹ chiếm dung lượng thật sự là ít đến thương tâm cho nên có thể hoàn toàn không bị mất đi. Lúc này Lâm Cận Nam cũng không đặt nặng ở việc sửa đúng cách xưng hô của Lâm Luật, nàng bị 10% của Lâm Luật làm cho kinh ngạc. 10% dữ liệu của Lâm Luật đặt ở hiện đại cũng có thể tương đương với một thư viện rồi, hơn nữa kiến thức bên trong đều là loại cao cấp. Nếu như nàng cũng làm nhà nghiên cứu giống như kiếp trước, dữ liệu của Lâm Luật hiển nhiên vô cùng hữu dụng, nhưng mà đối với bản thân nàng hiện tại lại không có tác dụng gì, chỉ là có cảm giác giữ lấy núi vàng mà không đào, rất lãng phí. "Việc này, đừng cho người khác biết, hơn nữa đừng dùng vượt mức tri thức của con người thời đại này, tôi không muốn thay đổi bước chân của con người, tri thức quá tiến bộ chỉ càng làm đẩy nhanh bước diệt vong của con người" Lâm Cận Nam có chút nặng nề nói, tuy rằng kiếp trước sau khi người nhân tạo gây ra đe dọa con người đã ý thức được sự nguy hại của công nghệ cao nhưng từ đầu tới cuối con người vẫn không cách nào thoát khỏi sự ỷ lại vào khoa học kỹ thuật. "Cận Nam yên tâm, tôi sẽ không để cho người khác biết" Lâm Luật trịnh trọng nói, nàng sẽ không để mẹ lo lắng. "Đã khuya rồi, đi ngủ đi" Lâm Cận Nam không dự định tiếp tục đề tài này, hơn nữa thời gian cũng không sớm Lâm Luật cũng nên đi ngủ. "Cận Nam, lúc nào thì tôi có thể gặp lại người?" Nhân lúc Lâm Cận Nam vẫn chưa treo điện thoại Lâm Luật lập tức hỏi. "Buổi tối ngày mai, chúng ta cùng nhau đi ăn, được không?" Lâm Cận Nam dò hỏi. "Được" Lâm Luật nghĩ đến ngày mai có thể nhìn thấy mẹ. Khóe miệng không tự giác lại cong lên. "Vậy đi ngủ đi" Lâm Cận Nam nhẹ giọng nói. "Cận Nam ngủ ngon" Lâm Luật không muốn ngủ. "Ngủ ngon" Lâm Cận Nam vẫn như trước nhẹ nhàng trả lời, giọng nói vẫn ôn nhu giống như trước đây. Cúp điện thoại, Lâm Cận Nam đến quầy rượu mở một chai rượu đỏ, một mình uống rượu, nàng nghĩ đêm nay hẳn là có thể ngủ một giấc thật ngon, sẽ không mơ thấy ngày nàng hủy diệt Lâm Luật nữa, cảm giác ngày hôm đó thực sự rất khủng khiếp. Có thể tìm được Lâm Luật cảm giác thật tốt! Sau khi Lâm Cận Nam cúp điện thoại, Lâm Luật vẫn tiếc nuối, không đặt điện thoại xuống, khóe miệng vẫn nhàn nhạt mỉm cười, nụ cười kia quả thực có thể so với nụ cười của Venus, đủ để câu hồn đoạt phách người khác. Trần Hi thấy trở về thấy cảnh Lâm Luật cầm điện thoại trong tay, khóe miệng tràn đầy sức sống, tuy rằng Lâm Luật cười rộ lên rất đẹp nhưng Trần Hi nhìn thấy vẫn cảm thấy không được tự nhiên. Một người đối với người khác mặt lạnh đã nhiều năm, mình đã quen với sự cao quý lãnh diễm của nàng đột nhiên có một ngày, khuôn mặt vô cảm đó lại có các loại sắc thái, còn là sáng lạng như hoa xuân, kiều diễm ướt át, băng sơn biến thành xuân thủy, biến hóa lớn như vậy ai chịu mà nổi! Quả nhiên, băng tan gì gì đó thật đáng ghét! "Điện thoại cũng gọi đến, cậu dám nói bây giờ cậu không phải rơi vào bể tình sao!" Trần Hi nói, Lâm Luật hoàn toàn bị thu phục rồi, Lâm Luật đối với tất cả mọi người cao vót trong mây, trong lòng còn có bức tường nhưng sau khi gặp Lâm Cận Nam thì cứ như biến thành một đống bùn nhão không thể nhão hơn nữa. May mắn là cậu có khuôn mặt như nữ thần nha, ít ra thì cũng phải giả vờ cao ngạo, khiến Lâm Cận Nam biết cậu không dễ theo đuổi chứ, nhìn cậu một bộ muốn quỳ gối dưới chân người ta kìa, có biết rụt rè là thứ gì hay không a! "Cũng không biết cậu nói hưu nói vượn cái gì!" Lâm Luật cảm thấy người ngoài sẽ không giải thích được tâm tình vui vẻ của nàng khi nhìn thấy mẹ đâu, còn cố nói những lời khó hiểu nữa.