Tái sinh

Chương 38

Đồng lúc đó, tiếng trẻ con khóc vang ra từ bên trong căn phòng cùng tiếng thông báo của nữ hộ sản “Chủ nhân, là tiểu thư. Là tiểu thư.” Hàng ngàn cánh hoa đào phân tán trong không trung khẽ lay động như đang mỉm cười, sau đó chắp cánh cùng ngọn gió bay lên trời cao, hương thơm tỏa ra đầy dịu dàng rồi sau đó khẽ chao đảo rơi bán nguyệt xuống đất, hệt như tuyết. Edward không kiềm được vui mừng trong lòng, bàn tay khẽ siết bông hoa, ánh mắt quá đỗi dịu dàng “Em đã trở lại, Celine.” ----- Một trăm năm sau… “Krys, từ từ đã con…” vị Hầu tước của chúng ta, hơn một trăm năm trước hãy còn lừng danh vì công trạng diệt được đại họa Louis của thế giới ma cà rồng, hơn một trăm năm sau thì mặt mày đỏ ngất ngây con gà tây, chạy theo đứa bé một trăm tuổi là tôi. “Mẹ, cha không bắt được con. (◔◡◔≦)” Tôi nhào ngay vào lòng mẹ, mỉm cười hỉ hả trỏ vào khuôn mặt đầy tức cười của cha. “Krystale, mẹ đã nói bao nhiêu lần…” mẹ dịu dàng ôm lấy tôi, rút chiếc khăn tay lau thật sạch mặt mũi của tôi, nghiêm giọng nhắc nhở “Rằng cha con đã già, đã rất già…” “Này Alize, em đâu cần nói xấu anh trước mặt con như thế…” cha Edward không bao lâu đã đứng trước mặt tôi, vẫn giữ được dáng vẻ anh tuấn đẹp trai ngời ngời (٩(^‿^)۶) Tôi gật gù “Phải phải. Những cô bạn trong học viện nói sau lưng con rằng, Edward Alois de Beauharnais là vị ma cà rồng đẹp trai nhất.” Mẹ tôi nhíu mày, chẳng thương tiếc mà gõ vào đầu tôi “Con, ai cho con dám gọi cả tên của cha như vậy. Hơn nữa, nói mẹ nghe xem con gái nhà ai đã nói như vậy??” “Em…” cha tôi lên tiếng can ngăn, liền bị mẹ nhìn cho một cái, lập tức im bặt Nhìn khuôn mặt đầy đáng sợ của mẹ, tôi liền nhảy ra khỏi lòng người, phồng má (・ω・´) “Con không biết. Con đã thề với Ryella sẽ không nói ra chuyện này đâu!!” tôi thét lên, và chợt nhận ra trong lúc vô tình đã lỡ lời thốt lên cái tên đó.( ° △ °|||) “Ryella…” mẹ tôi chống cằm, mỉm cười đầy đáng sợ nhìn cha “Có phải là con gái của Beatrix không? Con gái của Jeanne ấy??” Huhu, Ryella à, tớ có lỗi với cậu… (o(╥﹏╥)o) Chợt một mùi hương thoang thoảng đầy quen thuộc bay lướt qua sống mũi tôi, như một thói quen đầy kì lạ. “Gì vậy con??” cha Edward bế bổng tôi đặt lên vai, nhận ra sự khác biệt của tôi, cha hỏi “Con…ngửi thấy mùi máu…” “Là mùi máu ai?” cha nhíu mày, đôi mắt tràn đầy vẻ hoài nghi cùng thận trọng quan sát xung quanh “Con không biết…nhưng máu này…không có sát khí ạ…” tôi khịt khịt cái mũi nhỏ, cảm thấy rất quen thuộc nhưng không tài nào nhớ được. Bỗng dưng tôi chợt nhận ra, khẽ mỉm cười (°◡°) cái chân đầy phấn khích đập một cái thật mạnh vào ngực cha “Aaaaa…đúng rồi…” “Hự…” cha bị tôi đạp trúng một cái bất ngờ vào ngực, khựng lại một tiếng, sau đó dịu dàng chuyển tôi xuống bế trên tay như một nàng công chúa, cười đến nỗi cả hai mắt đều nhỏ lệ “Ngọc bích của cha, tại sao con lại hạ thủ mạnh tay như thế hả?” Tôi kích động lên tiếng, hai mắt lấp lánh “Mùi máu này có mùi máu giống máu của cha…(≥^.^≤)”  @ Đồng lúc đó, tiếng trẻ con khóc vang ra từ bên trong căn phòng cùng tiếng thông báo của nữ hộ sản “Chủ nhân, là tiểu thư. Là tiểu thư.” Hàng ngàn cánh hoa đào phân tán trong không trung khẽ lay động như đang mỉm cười, sau đó chắp cánh cùng ngọn gió bay lên trời cao, hương thơm tỏa ra đầy dịu dàng rồi sau đó khẽ chao đảo rơi bán nguyệt xuống đất, hệt như tuyết. Edward không kiềm được vui mừng trong lòng, bàn tay khẽ siết bông hoa, ánh mắt quá đỗi dịu dàng “Em đã trở lại, Celine.” ----- Một trăm năm sau… “Krys, từ từ đã con…” vị Hầu tước của chúng ta, hơn một trăm năm trước hãy còn lừng danh vì công trạng diệt được đại họa Louis của thế giới ma cà rồng, hơn một trăm năm sau thì mặt mày đỏ ngất ngây con gà tây, chạy theo đứa bé một trăm tuổi là tôi. “Mẹ, cha không bắt được con. (◔◡◔≦)” Tôi nhào ngay vào lòng mẹ, mỉm cười hỉ hả trỏ vào khuôn mặt đầy tức cười của cha. “Krystale, mẹ đã nói bao nhiêu lần…” mẹ dịu dàng ôm lấy tôi, rút chiếc khăn tay lau thật sạch mặt mũi của tôi, nghiêm giọng nhắc nhở “Rằng cha con đã già, đã rất già…” “Này Alize, em đâu cần nói xấu anh trước mặt con như thế…” cha Edward không bao lâu đã đứng trước mặt tôi, vẫn giữ được dáng vẻ anh tuấn đẹp trai ngời ngời (٩(^‿^)۶) Tôi gật gù “Phải phải. Những cô bạn trong học viện nói sau lưng con rằng, Edward Alois de Beauharnais là vị ma cà rồng đẹp trai nhất.” Mẹ tôi nhíu mày, chẳng thương tiếc mà gõ vào đầu tôi “Con, ai cho con dám gọi cả tên của cha như vậy. Hơn nữa, nói mẹ nghe xem con gái nhà ai đã nói như vậy??” “Em…” cha tôi lên tiếng can ngăn, liền bị mẹ nhìn cho một cái, lập tức im bặt Nhìn khuôn mặt đầy đáng sợ của mẹ, tôi liền nhảy ra khỏi lòng người, phồng má (・ω・´) “Con không biết. Con đã thề với Ryella sẽ không nói ra chuyện này đâu!!” tôi thét lên, và chợt nhận ra trong lúc vô tình đã lỡ lời thốt lên cái tên đó.( ° △ °|||) “Ryella…” mẹ tôi chống cằm, mỉm cười đầy đáng sợ nhìn cha “Có phải là con gái của Beatrix không? Con gái của Jeanne ấy??” Huhu, Ryella à, tớ có lỗi với cậu… (o(╥﹏╥)o) Chợt một mùi hương thoang thoảng đầy quen thuộc bay lướt qua sống mũi tôi, như một thói quen đầy kì lạ. “Gì vậy con??” cha Edward bế bổng tôi đặt lên vai, nhận ra sự khác biệt của tôi, cha hỏi “Con…ngửi thấy mùi máu…” “Là mùi máu ai?” cha nhíu mày, đôi mắt tràn đầy vẻ hoài nghi cùng thận trọng quan sát xung quanh “Con không biết…nhưng máu này…không có sát khí ạ…” tôi khịt khịt cái mũi nhỏ, cảm thấy rất quen thuộc nhưng không tài nào nhớ được. Bỗng dưng tôi chợt nhận ra, khẽ mỉm cười (°◡°) cái chân đầy phấn khích đập một cái thật mạnh vào ngực cha “Aaaaa…đúng rồi…” “Hự…” cha bị tôi đạp trúng một cái bất ngờ vào ngực, khựng lại một tiếng, sau đó dịu dàng chuyển tôi xuống bế trên tay như một nàng công chúa, cười đến nỗi cả hai mắt đều nhỏ lệ “Ngọc bích của cha, tại sao con lại hạ thủ mạnh tay như thế hả?” Tôi kích động lên tiếng, hai mắt lấp lánh “Mùi máu này có mùi máu giống máu của cha…(≥^.^≤)”  @ “Mẹ tôi vỗ đầu tôi, mỉm cười đầy trang nhã “Vậy có thể là ông của con rồi. Dòng máu giống cha và mẹ.” Tôi nhíu mày, cật lực lắc đầu, rồi tôi lại khịt mũi, xong lại đưa tay quệt quệt mũi “Không, mùi này chỉ giống máu của cha thôi, không giống của mẹ.” Tôi lại tiếp tục chu môi “Hơn nữa, nếu là máu của ông thì con đã nhận ra rồi chứ bộ.” Nói xong, tôi dương dương tự đắc mà không nhận thấy ánh mắt khác thường của cha và mẹ. “Ồ, vậy là nhà chúng ta sắp có khách.” Cha mỉm cười đầy gian tà, hướng phía nhà của chúng tôi mà đi tới. Ở phía đằng sau, mẹ cứ không ngừng cười tủm tỉm. Tại sao vậy??? (¬_¬”)Vị thần thánh này ở phương nào mà lại khiến cha và mẹ hớn hở đến vậy?? (¬_¬”) Khi cha bế tôi gần đến cánh cửa to bằng gỗ, cô Lydia từ bên trong vội mở cửa, đứng trước mặt chúng tôi cung kính chào hỏi rồi nói “Thưa chủ nhân, ngài…” vừa nói cô vừa nhìn lấy tôi chằm chằm “Được rồi.” Cha giơ tay ra hiệu cho cô ấy ngừng nói, mỉm cười đầy tiêu sái “Ta biết.” Rồi cha thả tôi xuống, quay sang dặn dò “Con cứ ra ngoài vườn chơi đi nhé, cha và mẹ còn tiếp khách.” Tôi xịu mặt “Nhưng mà…(─‿‿─)” “Ngoan nào, chỉ một chốc thôi.” Mẹ vuốt tóc tôi rồi hôn tôi một cái Tôi chìa ngón út nhỏ nhắn của mình đến trước mặt cha mẹ “Hứa nhé.” “Cha hứa.” Cha cúi xuống, móc ngón út thẳng thớm đẹp đẽ của người vào ngón út nhỏ bé của tôi, bên khuôn mặt hoàn mĩ nở nụ cười yêu chiều. Tôi mỉm cười hì hì, thoắt cái đã chạy vào khu vườn yêu thích của mình. Yayyyyyyyy (◠◡◠≦). Tôi đã có thể thoải mái chơi cả ngày rồi (~(‾▿‾~)). Bình thường tôi vẫn phải ở bên cạnh cha mẹ, hoặc là ở trong biệt thự, hoặc là bên trong bức tường thành. Hôm nay cha mẹ bận tiếp khách, tôi tất nhiên là phải chạy ra ngoài mà chơi chứ (▰˘◡˘▰). Vị khách nào cũng được, cảm ơn vì hôm nay đã đến. Ở phía trong của khu vườn, nơi dựa sát vào vách tường ngăn cách, nơi đã bị tôi dùng năng lực của mình “đục khoét” thủng thành một lỗ vừa đủ cả người tôi chui qua. Hơn nữa, tôi đã ngụy trang chỗ này rất kỹ, cha và mẹ nhất định không tìm ra đâu (●*∩_∩*●). Tôi hoàn tất việc khoét vách chui qua thành công cái lỗ nhỏ bên dưới bức tường. Bộ váy màu xanh ngọc mà mẹ yêu thích khoác trên người tôi lúc này không những bị đất đá làm dơ, mà còn bị rách một khoảnh do tôi không cẩn thận bị vướng vào một bụi hồng bên cái hố. Nhưng mà tôi cũng đã thành công vang dội thoát ra khỏi bức tường thành. Tôi đang đứng bên một con phố nhỏ, nơi mà một đám con trai, có vẻ là ma cà rồng giống như tôi đang ăn hiếp một chú mèo nhỏ. Thế là máu hiệp sĩ của tôi nổi lên,tôi hùng dũng xông đến, hét toáng lên: “Này, các cậu đang làm gì thế hả?” “Hử?” đám con trai đó ngẩng đầu lên nhìn tôi đầy ngạo mạn, bên khóe môi là nụ cười khinh khỉnh “Tụi tao làm gì thì liên quan đến mày?” Tôi trợn to mắt, không kiềm được mà mắng “Các người có lương tâm không hả? Làm sao mà ăn hiếp một chú mèo nhỏ tội nghiệp như vậy??” “Vậy cô em có gì để chuộc lại nó?” một tên đứng dậy, nụ cười quyến rũ nở bên môi, dường như là tên cầm đầu của cả bọn. “Hay bắt đầu từ bản thân cô em nhé?”  @ Cha có nói, bản thân mỗi ma cà rồng đều có một sức hấp dẫn đối với người thường. Nhưng tôi thì khác biệt, tôi có sức hút riêng đối với con người và cả ma cà rồng, nhưng tôi lại không hiểu lý do. Cha luôn úp úp mở mở về những thứ bên ngoài thành, về việc tôi đặc biệt hơn những người khác. Ông bảo, một ngày nào đó sẽ có người cho tôi biết tất cả. Tôi nghiến răng, đưa tay bắt ấn, cố gắng nhớ lại mấy câu thần chú mà cô giáo đã dạy hôm nay, cảnh báo “Tôi cảnh cáo anh, nếu anh mà bước tới nữa tôi sẽ không nương tay đâu.” “Để tao xem cô em này được đến đâu.” Gã cầm đầu kia cười nửa miệng, bước đến nâng cằm tôi “Có vẻ khả ái.” Ôi trời ơi, cái thời điểm chết tiệt thế nào mà tôi lại không nhớ bất kì câu thần chú nào thế này (╥﹏╥). Có ai không?? Có ai không?? Cứu tôi đi (╚(•⌂•)╝) (Σ( ° △ °|||)) “Đừng có đến đây.” tôi hoảng sợ nhắm tịt mắt, tay quờ quạng phía trước. Một hồi lâu không thấy động tĩnh gì, tôi mở to mắt nhìn về phía trước. Hoàn toàn trống không. Cả…cả bọn đâu mất rồi?? Hà hà, chắc là hoảng sợ uy lực của bổn tiểu thư chứ gì?? (°⌣°) Đúng rồi, chạy đi. Hứ, là bổn tiểu thư tha cho các người đó nhé (▰˘◡˘▰). Tôi thật nhân hậu mà!! Tôi tiến tới ôm lấy chú mèo đang nằm co ro ở góc phố, dịu dàng ôm lấy nó, vuốt ve bộ lông mềm mượt của nó, trấn tĩnh nó: “Không sao rồi, không sao rồi.” “Em có sao không?” từ phía sau lưng tôi chợt vang lên một giọng nói lạnh lùng của một chàng trai, khiến toàn thân tôi cứng đờ. Không phải chứ?? Tôi rủa thầm (┌∩┐(◣_◢)┌∩┐). Thế nào lại là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa thế này?? “Em có sao không?” là tại tôi, hay là tại ngữ khí của anh chàng kia đã dịu lại đi mấy phần, dường như còn có chút dịu dàng lo lắng?? “Không…không sao.” Tôi chầm chậm quay đầu. ÔI QUỶ THẦN ƠI!!! Anh ta…anh ta có phải là ma cà rồng không vậy??? Tôi liền bị kích động ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy anh ta, tôi thề là đây là lần đầu tiên sau một trăm năm tôi bị chảy máu mũi. Nói sao nhỉ?!? Phải nói là ngoài cha ra, tôi chưa từng nhìn thấy một người nào đẹp hơn ông nữa. Chàng trai trước mặt tôi, mang dáng vẻ thanh niên bình thường, nhưng có một chút gì đó đầy quý tộc và thanh cao, cũng như một chút bí ẩn và cuốn hút. Mái tóc màu bạch kim của anh ta tung bay trong ánh trăng của thế giới ma cà rồng. Nước da màu trắng, nhưng lại không phải cái màu trắng nhợt nhạt đặc trưng của ma rồng, mà là cái màu trắng của loài người, hệt như người này đã trải qua cuộc sống dưới ánh mặt trời của một con người. Điều này cũng đủ chứng minh anh ta mạnh như thế nào. Đôi mắt màu tím khẽ xoáy những vòng xoáy chầm chậm màu nhạt, như dần hút hồn tôi sâu thẳm vào trong. Tôi ngây người ngắm chàng trai đó như một con ngốc. Chàng trai đó mỉm cười nhìn tôi đầy dịu dàng, rồi thoắt chốc bế bổng tôi như cha thường hay làm. Chính hành động đó khiến trái tim tôi chợt nảy lên một nhịp. Trong trường hợp này, tôi còn nghe mồn một bên tai là tiếng đập đầy trầm ổn của trái tim kia. Tại sao?? Âm thanh này lại quen thuộc đến thế?? (^◡^)  @ Tôi đưa em trở về nhé?” “Không.” tôi lắc đầu nguầy nguậy, càng không vùng vẫy chống cự. Tôi không đồng ý, chắc hẳn gì anh ta đã biết nhà ở của tôi ở đâu mà yêu cầu đưa tôi về nhà. “Tôi muốn đi chơi ở ngoài, cha mẹ tôi bây giờ đang bận tiếp khách, rồi tôi sẽ vẫn lại chơi với bốn bức tường thành dày cộp đó.” Vừa nói tôi vừa chỉ về phía bức tường trước mặt, ánh mắt cầu xin đầy lấp lánh. “Tôi đưa em đến thế giới loài người nhé, chịu không?” chàng trai đó nhìn tôi mỉm cười đầy dịu dàng Vẫn không hiểu tại sao tôi lại gật đầu. Vẫn không hiểu tại sao tôi lại tin chàng trai trước mặt. Ở thế giới con người bây giờ đang là ban đêm, thế mà là tôi mất ngay cơ hội để nhìn thấy mặt trời. Vì ở thế giới ma cà rồng dường như chỉ có mặt trăng là ngự trị cho tất cả. Trong những cuốn sách của Bá tước Bonaparte đã miêu tả mặt trời của loài người rất đẹp và đầy sức hút, hơn nữa lại rất ấm áp. Tôi thực sự rất mong chờ để nhìn thấy nó. Nhưng rồi….tôi liếc nhìn chàng trai bên cạnh, nụ cười của anh ta thật sự rất rực rỡ, đến mức chói lóa hơn cả mặt trời. (▰˘◡˘▰) Anh ta đặt tôi xuống trên một nơi rất cao, nơi mà tôi có thể nhìn xuống dưới thế giới của con người. Trời đêm, con người giang những chiếc đèn nhỏ đầy đủ màu, hình dạng cũng phong phú, đứng ở trên cao như thế này lại hệt như nhìn thấy cả một rừng đom đóm phía trước mặt mình. Tôi phấn khởi cười tươi. Tiếp theo, chàng trai mắt tím đó kéo tôi vào trong một tiệm bánh của loài người. Wao, (>‿♥) bao nhiêu là loại bánh lạ, kể cả những cái tên mà tôi chỉ vừa mới nghe lần đầu. Tôi bị lóa mắt bởi vẻ ngoài không thể cưỡng lại của các loại bánh, nhưng rốt cục thì tôi cũng e dè chỉ vào một cái bánh gọi là Tiramisu. Chàng trai đó nhìn tôi cười một cách dịu dàng. Sự ngọt ngào của từng lớp kem pha trộn lại gợi dậy đủ các cung bậc hương thơm bên trong khuôn miệng của tôi khiến tôi ngây ngất. Hơn nữa là nụ cười ngọt ngào chết tiệt của mỹ nam phía đối diện nữa!!!! (>Anh kéo tay tôi đi vào một nơi mà anh ta gọi là khu vui chơi. Chúng tôi đi đủ các loại trò chơi mà loài người gọi là giải trí. Ôi thần phật ơi, (Σ( ° △ °|||)), sau này tôi thề là tôi sẽ không đi các thứ gọi là Tàu lượn siêu tốc nữa cả. Trời đất cứ như đang trong một cuộc thi chạy ma-ra-tông trước mắt tôi, và rồi những thứ xung quanh cũng như đang xoay vòng lên ấy. (╥﹏╥) Và tôi cũng không muốn chơi trò Tách xoay vòng đâu. Tôi bị mất mặt đã đủ lắm rồi!!!! (-_-‘’). Không thể tin được, tách vừa xoay, tôi nhìn chàng trai qua ánh đèn đầy ảo diệu của khu vui chơi, và thế là xịt máu mũi!!! (¬_¬”) Thật không thể tin được!!!!! (>_“Hôm nay em thực sự chơi rất vui.” Tôi sảng khoải ngồi trên một mái nhà, vươn vai đầy thoải mái “A, đúng rồi, em vẫn chưa biết tên của anh.” “Tôi là Ryan.” Anh ta cúi đầu nhìn tôi bằng đôi mắt màu tím ảo diệu, khẽ nghiêng đầu cười “Em là Krystale nhỉ??” Tôi gật đầu. Tại sao anh ấy lại biết tên tôi nhỉ?? Không lẽ ảnh có thuật đọc suy nghĩ?? “Anh biết không, trên ngực trái của em có hình một cái bớt ấy.” Tôi hớn hở nói, vẫn không hiểu tại sao mình lại nói với anh về những điều đó “Nó trông cứ như một vết thương bị kiếm đâm…”