Tái sinh

Chương 23

Tôi tái mặt lùi lại, đến khi vấp phải một hòn đá ngã xuống. Hòn đá mài vài chân tôi bật máu. Nghiến răng, tôi lầm bầm “Tại sao?” “Máu…máu tươi, thật thơm ngon…” dứt lời, hắn nhảy bổ về phía tôi. Còn tôi thì sợ hãi nhắm tịt mắt, đưa hai tay lên đỡ lấy. Thượng đế ơi, Cha ơi, làm ơn cứu con!! Cứu con với!!! Nhưng đau đớn trong tưởng tượng không truyền đến, tôi vội mở to hai mắt. Chắn trước mặt tôi là một chàng trai với bộ âu phục màu trắng sang trọng, được thiết kế bằng những đường may và mũi kim vừa vặn, làm tôn lên dáng vẻ cao quý của người đó. Mái tóc màu xanh biển nổi bật trên cái cổ trắng ngần, đôi mắt màu đồng khẽ ánh lên tia cười thích thú. Phía trước mặt chàng trai đó, tên ma cà rồng ban nãy chật vật lùi lại.Tôi đờ đẫn nhìn ngắm chàng trai trước mặt cho đến khi chiếc khăn tay màu trắng chìa đến trước mặt tôi. “Celine, cậu không sao chứ??” Alize quỳ xuống trước mặt tôi, chiếc khăn chầm chậm lau sạch những vết máu trên người tôi “Tớ không sao.” Tôi gật đầu, thở phào nhẹ nhõm nhưng rồi lại chỉ cái thứ với dáng vẻ điên loạn đó “Đó cũng là ma cà rồng sao?” “Đó là Dhampir. Bọn chúng khác hẳn với chúng ta.” Alize chăm chú xử lí vết thương cho tôi “Dhampir đều là con người nhưng bị dòng thuần cắn phải, thường thì bọn chúng đều không thể chịu đựng được sự biến đổi mà chết, một số ít có thể thành công biến thành ma cà rồng nhưng kết cục là không kiềm chế được bản năng hút máu, trở thành mục tiêu ưu tiên của những thợ săn.” “Làm sao cậu tìm được tớ vậy?” tôi hiếu kì nhướn mày, chỉ chàng trai trước mặt “Người đó là ai vậy?” “Tớ chạy theo cậu, tình cờ nhìn thấy anh ấy ở đây.” Alize mỉm cười hài lòng nhìn những vết thương đã được băng bó của tôi “Vài tiếng nữa vết thương sẽ tự lành thôi. Còn anh ấy, là anh trai của tớ – Edward.” “Nhóc con, bạn của em không sao chứ?” Edward đó tiến lại gần Alize, mỉm cười dịu dàng. Ánh mắt anh quét qua người tôi, dừng lại hồi lâu rồi mỉm cười đầy quyến rũ “Ồ, thú vị đây.” “Bạn ấy không sao.” Alize cười hiền rồi ngó nghiêng hỏi “Còn tên Dhampir ấy thì sao?” “Xong rồi.” Edward nhún vai vẻ không quan tâm, trong ánh mắt lóe tia nhìn tàn nhẫn “Nhưng tại sao trong cánh rừng này lại xuất hiện Dhampir nhỉ? Anh hai à, không lẽ kết giới của anh có vấn đề?” Alize cười hóm hỉnh “Vấn đề cái đầu của em.” Edward gõ nhẹ vào trán cô em gái của mình, mỉm cười dịu dàng. Nếu không phải tận mắt chứng kiến tất cả, tôi còn không tin một người dịu dàng như ánh trăng rằm như thế này mà lại có thể trưng bày ra sự tàn nhẫn ban nãy “Ah, anh hai, đây là bạn em Celine.” Alize mỉm cười với Edward, chỉ vào tôi giới thiệu. Sau đó lại quay sang tôi “Celine, đây là anh hai tớ, Edward.”