Tại sao lại mang cô về ư...là thói quen thôi mà!!!
Chương 5 : Lần này đến lượt anh
Anh như một con thú hoang, cởi phăng cái đầm dạ hội lộng lẫy của cô, cô có thể nhìn thấy rõ toàn bộ thân hình lõa thể của mình hiện trên trong ánh mắt thèm khát pha lẫn dục vọng của kia, cô chống cự một cách yếu ớt, thân hình da bọc xương này quá yếu đuối so với anh, người cô không ngừng run lên sợ hãi, cầu xin anh tha thiết. Anh chẳng nói gì cả đưa bàn tay mình sờ soạt khắp cơ thể cô, và đôi môi hư hỏng kia để lại trên người cô những dấu hôn sẫm màu, rõ ràng và đỏ tấy, anh nhắn chìm cô vào biển lửa dục vọng. Những ngón tay anh luồn vào mớ tóc phía sau gáy cô, kéo đầu cô về phía mình hôn lên khắp khuôn mặt và cả những giọt nước mắt đã bắt đầu nhỏ lệ, anh kiềm chế sự rung rẫy của cô từ khắp nơi trên cơ thể từ cổ, ngực bụng, vòng eo, đôi chân thon gọn và cánh tay mỏng manh, anh chơi đùa trên cơ thể cô, cô bất lực nhìn anh cầu xin sự tha thứ, cầu xin sự nhân từ của một con ác qủy, giọng cô bắt đầu khàn đục, từng tiếng rên rỉ nhỏ nhẹ bắt đầu vang lên, anh ôm cô và để lên cổ cô những bằng chứng của sự chiếm buộc, cơn nóng lan ra khắp cơ thể, cơn nóng này có thể thiêu đốt cô một cách dễ dàng, ngọn lửa sâu trong cô bắt đầu âm ỉ
Cái cảm giác này gợi lại cho cô những kí ức đau buồn, khi cô bị bọn chúng-những người mua cô từ phiên chợ làm những chuyện này, chúng sữ dụng cô như món hàng để thỏa mãn hằng đêm, cô còn nhớ những tiếng rên rĩ khoái lạc của chúng khi ở sâu trong cô, tận hưỡng chiếm đoạt cô môt cách trọn vẹn, lần đầu tiên của cô đã bị cướp mất bởi bọn người thú tính đó, chúng chơi đùa với cô đến khi chán rồi lại bán cô đi, và người mua cô là anh-người đang nằm trên cô lúc này lại làm những việc giống như bọn cầm thú đó, cô thấy kinh tởm, kinh tởm một cách kinh khủng. Cô bắt đầu khóc, khóc những giọt nước mắt của sự đau thương, khóc vì số phận của mình, cô lấy tay che đi mắt mình lại, những tiếng khóc dài vang lên trong âm thanh tĩnh lặng.
Anh nhìn cô và ngừng lại, lấy tay cô ra và quẹt đi những giọt nước mắt
_Mặc đồ vào đi
Cô ngạc nhiên nhìn anh, anh đã dừng lại, nhưng tại sao
_Đây không phải là lần đầu của cô phải không-anh hỏi
Cô im lặng gật đầu chậm rãi...giọng run run khẻ nói
_Tôi bị cưỡng hiếp bởi đám người đó, bọn chúng...đêm nào cũng vậy...chúng...
Cô run lên, cô không nói gì nói nữa, cô khóc khóc rất lau, ướt cả giường anh. Anh nào biết cái cô người hầu yếu đuối này lại có một quá khứ đau thương như thế, nhìn cô khóc một cách tuyệt vọng, như muốn bù đắp lại những tháng ngày như địa ngục đó, trong tim anh có cái gì đó nhói đau, cảm giác sâu thẳm trong tim anh lúc này thật rõ ràng, lần đầu tiên anh có cảm giác như muốn bảo vệ thứ gì đó...thứ gì mỏng manh và yếu đuối. Anh ôm chầm lấy cô, xoa dịu nỗi đau cô bằng tấm lòng
_Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi
Lần này...anh là người nói lời xin lỗi
Trong màn đêm tĩnh lặng của đêm trăng tròn, 2 con người cô đơn cố an ủi nhau bằng cái ôm ấp áp, cả 2 người đều là những nạn nhân, đều muốn trốn chạy khỏi quá khứ của chính mình.
_______
6h sáng, cả hai đều không ngủ gì đêm qua, mắt lờ đờ thấy rõ, cô còn tệ hơn vì đêm qua đã khóc rất nhiều mắt sưng húp và vô cùng mệt mõi. Nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt, một buổi tiệc sẽ được tổ chức tại đây vào chiếu tối, với cương vị và một thiếu gia anh phải lo toan tất cả mọi chuyện, cả dinh thự nhộn nhịp hẳn ra, cô cũng hăng hái phụ giúp mọi người, nhờ có anh đêm qua mà cô cũng đã vơi đi phần nào những nỗi buồn giấu trong lòng bao lâu nay. Những chiếc bánh, những món ăn ngon đều đã được lên lịch cho chiều nay một cách hoàn hảo, thiếu gia của chúng ta cũng xăng tay áo và nhập cuộc với mọi người, tất bật làm việc cho tới tận trưa, cuối cùng mọi thứ cũng được chuẩn bị chu đáo. Anh nghĩ ngơi trong phòng làm việc và cô lại được giao nhiệm vụ mang trà lên cho anh, vụ tối hôm qua làm cô rất ngại gặp mặt anh bây giờ, cô cứ đứng trước cửa phòng lo lắng không dám vào
_Vào đi, đứng đó làm gì- anh có lẻ đã nhìn thấy cô lấp ló ngoài kia
_Tôi...đem trà cho thiếu gia-cô không dám nhìn anh
_Để lên bàn đi
Anh vẫn đang chăm chú bận bịu với mớ danh sách của mình, không thèm nhìn cô 1 tiếng
Cô chậm rãi để tách trà lên bàn và cúi chào tạm biệt, rón rén đi ra ngoài
_Trà lần này ngon đấy-anh chợt lên tiếng
_Ha, hay quá, cảm ơn anh rất nhiều
Cô nhìn anh, cảm ơn rối rít, đến khi cô chợt nhận ra thì mắt 2 người đã nhìn nhau, mặt đối mặt
_AAA, xin lỗi thiếu gia, tôi đi làm việc đây
Cô cúi đâu rồi chạy ngay ra ngoài, quên cả việc đóng cửa, cô đỏ mặt thở dốc, ánh mắt của anh, những hình ảnh tối qua lại hiện về một cách rõ ràng, những chuyện anh làm với cô, và cô đã ôm anh khóc sướt mướt như thế nào
_aaa-cô hét lên, lúc này chỉ muốn độn thổ cho rồi
Nhưng đâu phải chỉ có mình cô, trong phòng làm việc anh cũng đang ngồi thừ ra với vẻ mặt khó chịu
_Trà quá ngọt, thậm chí còn ngọt hơn lúc trước, cô ta thật sự chẳng có khiếu pha trà ( pha trà mà cũng cần có năng khiếu à -_-)
7H tối sau một ngày chuẩn bị vất vả, cuối cùng mọi thứ cũng đâu vào đấy, khách mời đến càng lúc càng đông, toàn những người có quyền lực và qúy phái, ai nấy đều diện những bộ quần áo sặc sở, cao qúy
_Thật tuyệt
ĐÂy là lần đầu tiên cô chứng kiến một buổi tiệc hào nhoáng thế này, mọi người cười nói xôn xao, không khí bắt đầu náo nhiệt, rộn rã, cô tất bật phục vụ đón tiếp khách mờ, chạy đôn chạy đáo khắp nơi, cô mệt mỏi
_Này chắc cô mệt lắm phải không-một giọng nói quen thuộc tiến về phía cô
_A, anh Minh Kiệt, chào anh
CÔ cúi đầu, lịch sự
_Hi, cô mặc cái váy dạ hội này trông đẹp đấy, ủa cắt tóc rồi à, xinh lắm
_Cảm ơn anh rất nhiều
_Từ Đông đâu ?
_A thiếu gia trên lầu, sao giờ này chưa thấy xuống
_Chắc cậu ấy phải chuẩn bị chu đáo lắm đấy, hôm nay là ngày đặc biệt mà
_Ngày đặc biệt ?
CÔ đứng đơ ra đó, "phải ha mình chưa biết buổi tiệc này là gì nữa"
_Đông chưa nói gì cho cô sao
_Dạ chưa ạ
_Cũng phải thôi, cậu ta không muốn rắc rối mà, hôm nay là 1 ngày vô cùng đặc biệt, SINH NHẬT LẦN THỨ 50 CỦA PHU NHÂN HỌ CAO, TỨC MẸ CỦA ĐÔNG ĐẤY
_Thật...thật ạ-cô thốt lên ngạc nhiên
"Sinh nhật của mẹ thiếu gia, cô chưa từng nghe anh nói về điều này"
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
12 chương
36 chương
43 chương