Tài sắc vương phi
Chương 42 : Nghi ngờ của tuyên mạch
"Không phải ta muốn làm gì, mà là Tô cô nương muốn làm gì?" Nàng rất giỏi nói thật, nhưng giỏi quá thì làm người ta phải suy đoán.
"Ta không hiểu ý của Tiêu gia." Hơi thở Tuyên Mạch ấm áp tinh tế, nhẹ nhàng đốt cháy chóp mũi nàng. Rõ ràng là tư thế mờ ám như vậy, nhưng không sinh ra chút quyến rũ nào, chỉ khiến Tô Doanh sợ hãi và bất an.
Là nàng khinh thường sơ sót, trước mắt Tuyên Mạch người đã từng bị Thẩm Mặc Trì lúc nào nằm mơ cũng nguyền rủa, sao nàng có thể mơ tưởng hắn có thể bình tĩnh?
"Ngươi tưởng ta mù sao? Từ khi sống chung, nói ngươi đối xử với ta hời hợt không lễ độ, chẳng bằng nói ngươi cung kính không dám đến gần. Ngươi biết ta là ai sao? Cung kính vì đâu? Nói đi, ngươi là thám tử bắc phương hay là gian thần Nam Man? Hay tới vì chuyện của A Hàm?"
"Như vậy nói Tiêu gia vào ở sơn trang Ngô Đồng không phải vì A Hàm không nỡ đi, mà là đi sâu vào hang hổ tra gốc gác của ta."
"Ừ."
"Tiêu gia tra được gì ở người cạnh thiếp?". Truyện Dị Giới
Vì không tra được mới càng cảm thấy khác thường: "Ngươi tự giải thích thì hơn đấy."
Tuy nói đúng là nàng cung kính hời hợt với Tuyên Mạch, nhưng thời kỳ sống chung cũng có trà ngon cơm ngon chiêu đãi. Cuối cùng không được lời cảm ơn nào còn bị hắn uy hiếp. Tô Doanh ghét bị người ta trêu đùa, cho dù là Tuyên Mạch cũng không thể.
"Tiêu gia sinh ra đã có quý khí, ta có vinh hạnh được hầu hạ nên tự đắc cung kính chút." Tô Doanh lộ ra nụ cười nhạo, lực giữ tay nàng càng chặt thêm, nàng nhịn đau, không sợ đối mặt cùng Tuyên Mạch.
Hắn buông một tay nàng ra, đổi lại giữ cằm nàng, khẽ nhấc lên: "Quả nhiên ngươi biết."
Cho nên trước đó cho dù có ý đuổi khách, nhưng không phải nàng không thể đuổi mà là không dám đuổi!
Quả nhiên nàng biết thân phận hắn!
"Điện hạ không cần suy nghĩ quá nhiều, ta chỉ là cô gái ở nơi xa, sao có thể tính toán nhiều như vậy?"
"Ngươi cũng không phải cô gái thông thường, nói đi, làm sao biết thân phận Bổn vương?"
Kiếp trước biết ngươi!
Lời như vậy chắc chắn không thể nói ra, Tô Doanh cảm thấy mình không giải thích rõ ràng, hoặc là không cho Tuyên Mạch một câu trả lời hài lòng, khẳng định là không thể xuống khỏi xe ngựa này.
Suy nghĩ một chút, chỉ có thể xin lỗi Yên Ngọc.
"Ta từng ở chỗ tiểu thư Yên Ngọc nghe nói qua về phong thái của Vương gia, cảm thấy tò mò, nên ghi nhớ. Hôm đó gặp nhau quán trà, Tiêu gia lại giống Vương gia trong miệng tiểu thư Yên Ngọc, cho nên thiếp thân mới sợ quá mà chạy."
Lời giải thích này coi như hợp lý, hắn nể mặt Yên Ngọc, nhưng không ngăn được cô nàng khoe khoang khắp nơi.
Tuyên Mạch thả hẳn Tô Doanh, phát hiện mình dùng sức quá lớn, làm cổ tay nàng ửng đỏ."Ngươi cứ nói rõ từ sớm thì sao phải chịu thế này?"
Còn đổ lỗi cho nàng?
Tô Doanh khó thở cực kỳ, như cầm gậy đánh vào bông, vừa tốn sức lại không hả giận.
"Cả đời không gặp lại, tạm biệt bây giờ, mời Vương gia dừng xe để ta xuống."
Xe ngựa đã lái vào thành, tiếng vó ngựa dài trên con đường đá.
Thanh Duyệt dừng xe ngựa, Tô Doanh cuối cùng nhìn Tuyên Mạch: "Buổi chiều trưởng bối sai người đến sơn trang Ngô đồng là vô lễ, xin Vương gia thứ lỗi. Có thể gặp lại Vương gia thiếp rất vui, quen nhau một lần chỉ sợ đời này không gặp lại, lúc từ biệt cũng phải thật tốt."
Nàng cứ chắc chắn bọn họ cuộc đời còn lại không gặp nhau nữa như vậy?
Trong lòng Tuyên Mạch giống bị một đống bông chặn lại, tức đến mức muốn bóp cổ Tô Doanh bắt nàng rút lại lời vừa rồi.
Tô Doanh đưa tay vén màn, đang muốn lúc xuống xe lại không nhịn được hỏi thêm: "A Hàm có khỏe không?"
"Không phải cô cảm thấy cao quá trèo không nổi sao? Biết thì sao?"
Tô Doanh hối hận muốn chết, đúng là không nên hỏi.
Nhìn màn xe rủ xuống Tuyên Mạch cũng hối hận, đúng ra không nên giận dỗi nàng.
Tô Doanh xuống xe, phát hiện mình ở cửa Cẩm Tú Phường.
Tiểu nhị không dọn hàng đứng canh, thấy Tô Doanh xuống xe vội vàng đi vào thông báo Viên ma ma.
"Cô nương, cuối cùng cũng trở lại, không trở về nữa nô tỳ phải trở về đi bẩm báo lão thái thái."
"Đại Lâm ở đây không?"
"Có có." Viên ma ma bận bịu không chậm trễ gật đầu.
"Gọi hắn đi ta có chuyện giao cho hắn."
Đêm khuya thế rồi còn có chuyện gì? Viên ma ma vừa nghĩ vừa cẩn thận quan sát Tô Doanh, thấy nàng không có gì không ổn thì thoáng yên tâm.
"Vậy để ta gọi."
Tiểu nhị bắt đầu dọn hàng, Tô Doanh thì đi hậu viện hay ở.
Đại Lâm theo viên ma ma vội vã tới.
Ngay lúc cửa thành định đóng, Tô Doanh lại giao ngọc bội cho Đại Lâm, để cho hắn lặng lẽ ra cửa thành trước khi cửa đóng, đuổi theo lâu thuyền của tiểu thư Yên Ngọc, mang lời nhắn cho tiểu thư Yên Ngọc.
"Nếu ân nhân tối nay hỏi có phải nàng đã nói ra thân phận không, thì cứ đồng ý."
Đại Lâm mang câu khó hiểu này ra khỏi thành.
Viên ma ma thấy sắc mặt Tô Doanh ngưng trọng, cũng không dám nói chuyện lúc trước ở bến tàu bị Thanh Duyệt rút kiếm ép trở về Cẩm Tú Phường.
Bảo sai vặt lái xe từ Cẩm Tú Phường về Tôn phủ.
Hẻm ngầm trong Tuyên Mạch vén rèm nhìn xe ngựa của Tô Doanh đi qua con đường phía trước.
Hắn nói: "Lời vừa rồi ngươi nghe cũng tin sao?"
Thanh Duyệt suy nghĩ một chút, "Tuy tiểu thư Yên Ngọc luân lạc phong trần, nhưng là người kiêu ngạo, hẳn sẽ không đem chuyện này khoe khoang. Gia, để thuộc hạ đi tra lại xem sao?"
Tuyên Mạch buông lỏng tay, màn che lại nặng nề rơi xuống, ngăn tầm mắt Thanh Duyệt: "Không cần."
"Có thư nói sứ đoàn Di Quốc chuẩn bị vào kinh thành, gia về kinh ngay hay sao?"
A Hàm nói chờ hai ngày, nếu như Tô Doanh không đến tìm, thì sẽ nghe hắn trở về kinh thành.
"Trở về đi."
"Rõ."
Tô Doanh ra ngoài không lâu, hai vợ chồng Tam phòng, hai vợ chồng thứ nữ rối rít phụng mệnh đến viện Chu lão thái thái.
Chu lão thái thái trước ngồi xuống, liếc mắt nhìn bốn người đang đoán tâm tư mình, sau đó mới chậm chạp mở miệng.
"Nhà trong kinh đã dọn dẹp tương đối, đại gia đình chúng ta cuối năm có thể đoàn viên ở kinh thành."
Chu lão thái thái vừa dừng lại, con dâu ba Tương Thị vui mừng vô cùng: "Vậy thì tốt quá, gia đình chúng ta có thể đoàn tụ ở kinh thành."
"Đúng vậy." Thứ nữ Tôn Ngọc Dong tiếp lời chị dâu ba: "Năm trước ăn tết không phải do anh cả không ổn thì là anh Hai, chúng ta người một nhà luôn không đông đủ, lúc này tốt rồi, đều là nhờ phúc của mẹ, rốt cuộc có thể ăn bữa cơm đoàn tụ hoà bình."
"Mẹ, gọi chúng con tới muốn bàn bạc chuyện vặt trước khi vào kinh sao?" Tôn Đình Bách thân hình gầy nhom, sắc mặt vàng nhợt.
"Những việc vặt này các con tự phân nhau ra là được, không cần phiền ta. Gọi mấy đứa tới, là nghĩ thông báo các con một tiếng, ta định để cho Doanh cuối năm vào kinh cùng chúng ta."
Chu lão thái thái giọng hơi trầm hơn, bầu không khí trong phòng đột nhiên cứng đờ, nhưng phản ứng này đều trong dự liệu của bà.
"Doanh mất mẹ từ khi còn nhỏ, mẹ kế nó cũng không phải là kẻ thiếu tâm tư, những năm này nó khổ thế nào các con không biết nhưng ta biết rõ. Lúc trước nó gả sai người, huyện Thượng Hà lớn bao nhiêu? Sống ở nơi này cả đời cũng phải mang danh bị chồng bỏ suốt đời. Cho nên ta định đưa con bé vào kinh chung, tới đó có thể chăm sóc nó tốt, thứ hai nếu có may mắn, cũng có thể gặp được nhân duyên tốt. Bất luận là trước hay sau, ta cuối cùng không phụ lòng con gái đoản mệnh của ta."
Trình Duy Sinh đến ở rể, ở Tôn gia vốn không có quyền phát ngôn, dù có lên tiếng cũng là do Tôn Ngọc Dong không tiện mở miệng, xui hắn lộ mặt. Ví dụ lúc này, Tôn Ngọc Dong lấy tay khẽ đánh hắn, người hắn lập tức căng thẳng thẳng tắp: "À mẹ, chuyện này không thể được."
"Có gì không được?" Chu lão thái thái rất là thương người con rể này, chỉ vì hắn cao lớn, lại bị một người phụ nữ làm khó, thật không nhớ nổi ban đầu sao bà lại đồng ý cuộc hôn nhân này.
Trình Duy Sinh ở trong bụng đã chuẩn, thấy tất cả mọi người đều nhìn hắn, chỉ có thể nhắm mắt mở miệng: "Mẹ, nguyên nhân mẹ biết rõ nhất. Yên và Uyển năm sau một người mười sáu một người mười bảy, đều đã đến tuổi kết hôn, nếu để cho gia đình ở kinh thành biết có một người chị bị chồng bỏ, chuyện hôn nhân sao thành được?"
Tương Thị rất là đồng ý với lời Trình Duy Sinh: "Đúng vậy, mẹ, còn có Phương năm nay định kết hôn, vì đến kinh thành nên mới trì hoãn, cháu Hi năm sau cũng phải trình hôn sự. Chúng ta đều biết mẹ thương yêu cháu Doanh, nhưng ngoài Doanh còn nhiều cháu gái. Không nói đến hôn sự của chị em, mà đến anh em dính vào cũng sẽ bị ảnh hưởng!"
"Chị dâu ba nói đúng, mẹ à, mẹ không thể thiên vị như vậy." Tôn Ngọc Dung mất hứng bỉu môi.
Chu lão thái thái nặng nề gõ vào án kỷ, chỉ một vòng mới nói: "Nhìn mấy người lớn cô dì các người đi, chỉ biết con gái mình, Doanh chẳng lẽ không liên quan đến các người sao?"
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
73 chương
10 chương
10 chương
56 chương
10 chương
27 chương
23 chương