Tái Hôn

Chương 7

Phó Duy Diễn tức khắc có chút hối hận chính mình vạ mồm vạ miệng. Dương Quýnh tỏ vẻ đầy nghi hoặc mà nhìn hắn, hắn cũng ngại không dám nói mình có nghĩ như vậy thật hay không, suy nghĩ một chút ngọt nhạt nói: &quot;Có thể là vì tôi không thấy rõ đi, có phải là ở sau đầu có một cái bím tóc nhỏ?&quot; &quot;Đúng là có một cái, &quot; Dương Quýnh nói: &quot;Thế nhưng tạo hình bắt buộc phải như thế mà, nam phụ số hai như vậy trông mới thời thượng...&quot; Phó Duy Diễn: &quot;...&quot; Dương Quýnh lại hỏi: &quot;Ngoại trừ kiểu tóc ra, tuyệt đối không ẻo lả chứ hả? Còn tư thế đi đứng này, động tác nữa, anh thấy sao?&quot; Ngày đó Phó Duy Diễn chỉ là thuận miệng nói, lúc này bị chất vấn liền có chút nóng ruột, phất phất tay muốn đuổi người: &quot;Cái này tôi thật không biết, tôi chưa xem phim này, chưa xem không thể tùy tiện đánh giá.&quot; Hắn nói xong giơ tay nhìn đồng hồ, thấy đã đến giờ ăn trưa, nghĩ không ổn nữa thì phải rút lui thôi. Dương Quýnh lại uyển chuyển nói: &quot;A anh còn chưa xem sao, vậy tôi mời anh đi!&quot; Phó Duy Diễn ngây ngẩn cả người, ngẩng đầu lên trố mắt nhìn cậu. Dương Quýnh từ xưa đến nay không để cho người khác đánh giá diễn xuất của mình... Mặc dù trước đây từng đóng mấy nhân vật nhỏ được lộ mặt, cậu cũng chưa từng hỏi người khác, sợ người ta khách sáo luôn miệng khen cậu hay, không dám nói lời thật lòng. Thế nhưng Phó Duy Diễn hiển nhiên không phải loại người bận tâm đến việc giữ thể diện cho người khác, hắn ăn nói độc mồm độc miệng, tiêu chuẩn lại cao... Hơn nữa bản thân Dương Quýnh cũng muốn ôn lại mấy phân cảnh kia một chút—— ngày đó cậu chỉ lo ghi hình, cảm giác chưa được xem thật kỹ. Dương Quýnh nhìn Phó Duy Diễn, đôi mắt hơi tỏa ra ánh sáng, kích động nói: &quot;Tôi mời anh đi có được hay không? Anh giúp tôi xem thử tôi diễn thế nào? Độc miệng một chút tôi cũng không ngại đâu...&quot; Cậu nói xong cảm thấy chính mình hơi quá mức kích động, lại sợ Phó Duy Diễn hiểu sai sẽ tự buộc bản thân phải nói tốt cho cậu, nhỏ giọng giải thích: &quot;Thật ra loại diễn viên lâm thời như chúng tôi ở trường quay đều không có người quản, đạo diễn cũng sẽ không nhận xét hay chỉ bảo gì... Tôi vẫn luôn muốn biết chính mình có chỗ nào chưa được, về sau cố gắng sửa... &quot; &quot;...&quot; Phó Duy Diễn nhìn bộ dạng không có tiền đồ của cậu, đem một câu vừa đến bên miệng &quot;Xem phim dở lãng phí thời gian&quot; nuốt trở vào trong bụng. Dương Quýnh vô cùng phấn khởi chạy đi mua vé, Phó Duy Diễn bèn quan sát xung quanh một vòng, thấy có mấy cô gái nhỏ ôm hộp bỏng ngô lớn ăn đến là vui vẻ, suy nghĩ một chút, cũng đi mua một hộp lớn. Hai người mua suất có thời gian chiếu sớm nhất, sóng vai im lặng đứng chờ ở cửa soát vé. Phó Duy Diễn ôm hộp bỏng ngô bốc một nắm lại một nắm vào mồm, nhai rôm rốp. Dương Quýnh đứng bên cạnh một chút cũng không thèm, vừa hưng phấn lại vừa thấp thỏm mà đong đưa trái phải, phút chốc mong ngóng Phó Duy Diễn có thể nhìn ra cảnh quay nào là cậu đóng thế, phút chốc lại sợ Phó Duy Diễn không chú ý nên xem nhẹ mà lướt qua. Thật vất vả chờ đến khi bộ phim mở màn, Dương Quýnh phấn khích mà chạy như vũ bão vào trước tìm chỗ ngồi. Sau khi hai người ngồi xuống, cậu liền không nhịn được nhắc nhở: &quot;Chút nữa nếu quay đến tôi, tôi chọt anh một cái nha.&quot; Nói thật giống như thể cậu chính là ngôi sao điện ảnh lộ mặt vậy. Phó Duy Diễn nhét một nắm bỏng ngô vào mồm, gật đầu nói: &quot;Được.&quot; Phim vừa bắt đầu vẫn là phân cảnh nam phụ số hai cầu hôn nữ chính, bởi vì đã qua thời điểm bộ phim hot nhất, cũng không phải cuối tuần, cho nên lần này không có fan nào hú hét a a a, lời thoại của nam phụ số hai vì thế mà nghe được rõ ràng ——gã quỳ một chân trên mặt đất, trên trán buộc chỏm tóc &quot;ớt chỉ thiên&quot; giống như trẻ con, cảm động nói: &quot;Đây là ca khúc ta viết cho nàng &lt;Không thể tin được nàng phải lòng ta&gt;..&quot; Dương Quýnh lập tức căng thẳng, giơ tay lên chuẩn bị nhắc nhở Phó Duy Diễn xem cảnh nam phụ xoay người. Phó Duy Diễn lại đột nhiên ngồi thẳng lên, kinh ngạc nói: &quot;Cái định mệnh??&quot;* *nguyên văn: ngọa tào, nói trại đi của wǒ cào (tôi thao), toi đổi một chút cho Việt =)) Dương Quýnh hơi phát cáu, quay đầu sang liếc mắt nhìn hắn, lúc quay trở về, cảnh quay thứ nhất của mình đã trôi qua. Dương Quýnh: &quot;...&quot; Cậu có chút ảo não, không nhịn được nhỏ giọng hỏi Phó Duy Diễn: &quot;Vừa nãy anh làm sao vậy?&quot; Phó Duy Diễn không lên tiếng, cau mày nhìn chăm chú màn hình vài giây, chờ nữ chính nói xong lời thoại, mới quay đầu hỏi cậu: &quot;Phim này là ai quay?&quot; Dương Quýnh nói: &quot;Đạo diễn hình như là Quách Cùng.&quot; Phó Duy Diễn cả giận nói: &quot;Ngu xuẩn!&quot; Dương Quýnh: &quot;!!&quot; Cậu mới đầu nhìn phản ứng của Phó Duy Diễn, còn tưởng rằng hắn thấy được cảnh gì kinh diễm, thế nào cũng không nghĩ tới người này mở miệng ra liền mắng chửi. &quot;Làm sao thế ạ?&quot; Dương Quýnh cảm thấy không khí không tốt, nhỏ giọng an ủi: &quot;Anh có ý kiến thì trước tiên để dành một lát về rồi nói không được sao? Đằng sau còn có người khác đang xem phim mà...&quot; &quot;Mẹ bà nó chứ, &quot; Phó Duy Diễn kiềm chế lửa giận: &quot;Lời thoại đều là đạo nhái.&quot; Lần này đổi lại là Dương Quýnh ngây ngẩn cả người, cậu chẳng hiểu mô tê gì, theo bản năng mà hỏi: &quot;Đạo nhái từ đâu cơ?&quot; &quot;Phim &lt;Detour&gt;&quot; Phó Duy Diễn hậm hực nói: &quot;Không biết xấu hổ, của người ta là dòng phim hạng B*, gã còn có mặt mũi đạo nhái.&quot; *Phim hạng B: khái niệm tương đối nhằm ám chỉ những bộ phim với kinh phí thấp, dàn diễn viên kém nổi và ít được mong chờ từ giới chuyên môn. Dương Quýnh chưa từng nghe tới tên bộ phim này, cũng không biết rốt cuộc là có thật như thế hay không, thế nhưng trong lòng lại giống như ăn phải ruồi bọ, cực kỳ không thoải mái. Phó Duy Diễn ngồi không yên, hỏi cậu: &quot;Cậu còn xem tiếp sao?&quot; Dương Quýnh: &quot;... Không xem...&quot; Hai người rời rạp giữa phim. Dương Quýnh thời điểm bước vào còn hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đến vô cùng bành trướng, lúc này đi ra đã đổi thành bóng cao su bị người xuyên một dao. Phó Duy Diễn cũng nhận ra tâm tình của cậu không tốt, suy nghĩ một chút lại cảm thấy một dao này là chính tay mình xuyên, đành phải trái lương tâm an ủi cậu: &quot;Chuyện đạo diễn cậu cũng đừng để trong lòng. Mặt khác cậu diễn cũng khá tốt.&quot; Dương Quýnh cúi đầu không nói lời nào, hiển nhiên một chút cũng không tin. Phó Duy Diễn lại nói: &quot;Lần này là tôi phản ứng hơi quá khích. Tôi rất thích đạo diễn của &lt;Detour&gt;, cho nên mới có ấn tượng đặc biệt sâu đậm với những bộ phim ông ấy quay.&quot; Dương Quýnh lắc đầu, dừng lại một chút thấp giọng nói: &quot;Anh có việc phải không, anh đi về trước đi, tôi còn muốn đi dạo.&quot; &quot;Cậu còn muốn đi dạo làm gì?&quot; Phó Duy Diễn thấy cậu vẫn luôn cúi đầu, chần chừ huých cậu một cái, nói: &quot;Này, cậu không khóc đấy chứ?&quot; &quot;Không a, ai khóc, &quot; Dương Quýnh ngẩng mặt lên cho hắn nhìn, sau đó lại cúi xuống. Sau một lát cậu mới lầm bầm nói: &quot;Tôi xuất hiện được tổng cộng sáu lần, ban nãy mới chiếu được có một, anh đã nói tôi diễn tốt.&quot; Phó Duy Diễn nói: &quot;Cậu không phải cho tôi xem mấy đoạn ghi hình kia rồi sao?&quot; &quot;Chẳng phải anh nói xem mấy đoạn ghi hình đó không nhìn ra được hay sao?&quot; Dương Quýnh hỏi: &quot;Ngày đó anh cảm thấy tôi ẻo lả, hôm nay sao lại đổi thành kỹ năng diễn xuất tốt?&quot; Cậu cảm thấy vừa kỳ quặc vừa nhạt nhẽo, rồi lại không nhịn được tiếp tục nói: &quot;Tôi biết ngay các nguời đều sẽ không nói thật, diễn dở thì nói diễn dở thôi! Tôi cũng không phải là sẽ không chịu nổi, tôi chỉ muốn biết mình có thể cải thiện chỗ nào...&quot; Phó Duy Diễn cảm thấy cậu có chút lên cơn hâm hấp, một vai diễn thế thân được vài phân cảnh, tất cả đều giấu mặt không lời thoại, đòi hắn đánh giá kỹ năng diễn xuất kiểu gì? Thế nhưng hắn cũng không tiện bổ thêm một dao, thuận miệng nói: &quot;Vậy nếu không lần sau đi, lần sau chỉ cần đạo diễn không phải loại rác rưởi này tôi liền mời cậu đi xem.&quot; Dương Quýnh đứng lại, liếc mắt nhìn hắn một cái rồi cười lạnh: &quot;Đạo diễn không rác rưởi ai có thể tìm đến tôi? Tôi là ai? Tôi lại không có tiếng tăm, không tác phẩm, cũng không hậu đài (chống lưng), thật vất vả hai mươi mấy năm mới được cái số chó ngáp phải ruồi có người muốn quy tắc ngầm với tôi, còn bị tôi không biết điều dám cự tuyệt. Nói không chừng xui xẻo sẽ không có lần sau đâu!&quot; Phó Duy Diễn sững sờ, có chút không thể tin: &quot;Quy tắc ngầm ai? Cậu á?&quot; Dương Quýnh vừa nói xong cũng cảm thấy không được tốt cho lắm, thế nhưng nhìn biểu tình trên mặt hắn lại không nén được giận, nhỏ giọng cự nự: &quot;Làm sao vậy? Tôi không được sao? Đối phương còn là người thân của đạo diễn nổi tiếng đấy!&quot; Phó Duy Diễn vui vẻ, giơ tay gõ nhẹ một cái lên người cậu: &quot;Được được được.&quot; Nói xong cũng không để trong lòng, cười hỏi cậu: &quot;Cậu có đói bụng không? Cùng nhau đi ăn cơm đi, buổi chiều tôi còn phải tiếp tục dự hội thảo.&quot; Hai người đi xuống tầng dưới chọn đại một quán ăn. Dương Quýnh mau giận cũng mau nguôi, lại cảm thấy bản thân có điểm giận chó đánh mèo Phó Duy Diễn, rốt cuộc thì hành động lôi kéo Phó Duy Diễn đi xem phim quốc nội của cậu đã coi như là thiếu tế nhị, đến cuối lại còn ép người ta phải nói ra đánh giá cho bằng được. Cậu không còn bực tức, hành động dĩ nhiên là vì đối phương mà bận tâm nhiều hơn một chút, chỉ gọi mấy món ăn thanh đạm rau dưa, lại dặn dò thêm: &quot;Không cho hành thái, không cần rau thơm, ớt có thể cho một ít dẫn vị, món rau trộn giấm ba loại* này thêm nhiều giấm một chút, nếu có thể xin vui lòng sử dụng bao tay dùng một lần&quot;... Tất cả đều là những thói quen thường ngày của Phó Duy Diễn. *nguyên văn: lão thố tam dạng, một món đồ chua dùng dưa chuột (hoặc xà lách, rau khác), mộc nhĩ, củ lạc/đậu phộng, trộn chung với giấm Phó Duy Diễn không nghĩ là cậu lại nhớ đến rõ ràng như thế, cũng vui vẻ được hưởng thanh nhàn, ngồi tại chỗ lôi điện thoại ra chơi. Hộp bỏng ngô lớn bị hắn đặt ở trên bàn, vừa vặn chắn tầm mắt của Dương Quýnh. Phó Duy Diễn tình cờ nâng hộp bỏng lên nhìn sang phía đối diện, thấy Dương Quýnh đang ôm thực đơn, vẻ mặt nghiêm túc đề ra yêu cầu với nhân viên phục vụ, lúc sau lại một mình ngẩn ngơ mím môi ngồi ở đó, hai lúm đồng tiền một sâu một cạn làm cậu trông càng có vẻ ngây ngốc. Hắn cảm thấy Dương Quýnh mấy năm qua ngoại trừ vóc dáng cao lớn lên, còn lại đều không có gì thay đổi, vẫn là tính cách gần giống như mình, khó tính tỉ mỉ. Thế nhưng hắn thì luôn có chuyện gì sẽ giải quyết ngay tại chỗ, Dương Quýnh lại không giống như vậy. Cậu cũng có rất nhiều yêu cầu, nhưng lại luôn nhẫn nhịn không nói ra, dù thế nào cũng phải ủy ủy khuất khuất mà tích cóp cho đến cuối cùng mới có thể xả ra hết một lần, giống hệt như mấy người tính toán sổ cái. Tính tình cũng nóng nảy gấp gáp, chỉ muốn đánh một phát liền trúng, tưới một lần liền diệt, nhanh gọn dứt khoát như bão tuyết quét qua. Phó Duy Diễn không rõ người nào sẽ nghĩ đến chuyện quy tắc ngầm Dương Quýnh. Dù sao trong người mới trong vòng giải trí rất nhiều, rơm rạ mọc còn nhanh hơn đầu hành. Dương Quýnh này da thịt tuy tốt nhưng cũng không sánh được với người mới, EQ cũng không cao là bao, muốn tiếng tăm không có tiếng tăm, bao nuôi cậu không chiếm được áo trong cũng không giữ được mặt mũi*... *ý nói không chiếm được tiện nghi, không được lợi lộc gì, câu gốc là 贏了面子,輸了裡子(mặt mũi thì giữ được nhưng lại mất áo trong, ý nói ngoài mặt thì có vẻ thắng lợi vẻ vang, thể diện đẹp đẽ nhưng bên trong thì lại mất nhiều hơn được) Người thân nào của đạo diễn nổi tiếng muốn bao nuôi cậu? Nghe cứ như lời trẻ con khoác lác. Tác giả có lời muốn nói: Chú thích: Phim hạng B là chỉ dòng phim kinh phí thấp, phân loại tiêu chuẩn để phân biệt với phim hạng A, phần lớn là phim trắng đen hoặc phim kinh dị. ===================== *Lão thố tam dạng // <img data-cfsrc="https://static.8cache.com/chapter-image/21555/565b5348050debe3c2ac69a49f98a68e.jpg" data-original-width=1920 data-original-height=1439 style="display:none;visibility:hidden;"/><img src="https://static.8cache.com/chapter-image/21555/565b5348050debe3c2ac69a49f98a68e.jpg" data-original-width=1920 data-original-height=1439 data-pagespeed-url-hash=2043208346 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Editor: quắn quéo vì Quýnh Quýnh:(((( đúng là nhân thê mà huhuhuhu