Tái Hôn

Chương 6

Dương Quýnh ra viện, trước khi đi còn muốn đợi Phó Duy Diễn hết ca trực -- cậu vừa mới nhân cơ hội hỏi cô y tá nhỏ số điện thoại di động của Phó Duy Diễn, thế nhưng đáng tiếc là không thành. Phương thức liên hệ cá nhân của nhân viên y tế trong bệnh viện không công khai ra ngoài, y tá nhỏ cũng không biết số điện thoại di động của Phó Duy Diễn, cuối cùng cho Dương Quýnh số điện thoại phòng trực ban của bọn họ. Dương Quýnh bĩu môi, đi bắt một chuyến xe buýt về nhà. Lên xe quẹt thẻ, còn chưa qua được hai trạm, bên công ty đã điện thoại tới. Cậu đành phải đổi trạm hướng về công ty, vừa đến đã thấy, có một đám người khác đang chờ ở phòng hội nghị. Dương Quýnh tới muộn, bước vào quét mắt một vòng liền hiểu -- mấy người trong phòng họp này đều không có danh tiếng giống như cậu, biết mặt không biết tên, tình huống giống nhau như thế bị gọi tới, quá nửa là muốn túm chung lại giao cho mấy vai diễn quần chúng. Dương Quýnh đã quen với việc này, vừa nhìn thấy cơ hội kiếm tiền đến tự nhiên vui sướng, ngược lại mấy người kia đều là diễn viên xuất thân chính quy, thấy cậu đến sắc mặt cũng không quá tốt, đại loại là trông vô cùng ủ rũ. Dương Quýnh cũng không tự chuốc lấy nhục nhã, cười cười với bọn họ coi như chào hỏi qua, sau đó tìm một góc ngồi xuống, giả vờ chơi điện thoại di động. Đợi một hồi lâu, người đại diện Triệu Minh mới hùng hùng hổ hổ tiến vào. Suy đoán của Dương Quýnh quả nhiên không sai, Triệu Minh nói, có tay đạo diễn mới rất có tiềm lực muốn quay một bộ phim, nữ chính tạm xác định là người của công ty bọn câu, bây giờ còn mấy vai diễn phụ còn bỏ trống, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, sẽ thu xếp cho mấy người bọn họ nhận. Gã chưa nói tên đạo diễn, nhưng có người đã nghe ngóng được thông tin, tức thì ánh mắt sáng rỡ. Triệu Minh lại nói, mấy nhân vật này đều là lộ mặt có lời kịch, công ty tranh thủ được cơ hội này không hề dễ dàng, hy vọng bọn họ quý trọng cơ hội, nghĩa bóng chính là muốn bọn cậu mỗi ngày đến báo danh để không gây rắc rối, giữ mồm giữ miệng và mang lòng biết ơn. Mấy người trong phòng đều lập tức tỉnh táo tinh thần, ồn ào dồn dập tỏ thái độ. Triệu Minh không ngừng nhận điện thoại trên tay, chỉ dặn dò hai câu liền cho bọn họ giải tán, Dương Quýnh cũng theo chân đi ra ngoài, bỗng dưng bị gọi lại. Triệu Minh cau mày hỏi cậu: &quot;Sắc mặt cậu sao lại kém như vậy?&quot; Dương Quýnh vội vàng xoay người, nở nụ cười áy náy: &quot;Anh Triệu, hôm qua em ăn phải đồ gì bị trúng thực, vật vã một buổi tối. Có điều bây giờ uống thuốc đã khỏe rồi.&quot; Nói chuyện một hồi những người khác đều đã đi hết. Triệu Minh ừ một tiếng, thần sắc hoà hoãn lại, day day ấn đường nói: &quot;Được, tự cậu chú ý một chút, đừng có bạ thứ gì cũng đều nhét vào bụng.&quot; Dương Quýnh đến công ty được mấy năm, thời điểm vừa mới đến liền được phân đến cho Triệu Minh phụ trách. Khi đó Triệu Minh vừa mới được công ty kéo từ nơi khác sang, trong tay có sẵn vài nghệ sĩ, còn có mấy người tiềm năng mới ký kết hợp đồng, cho nên cơ bản gã đối với Dương Quýnh không quản cũng không hỏi. Một thời gian dài sau, Dương Quýnh kiên trì ngày lễ ngày tết thăm hỏi tặng quà, bản thân ngoan ngoãn giữ hình tượng trong sạch, có chuyện gì cũng đều báo cáo cho gã, Triệu Minh trái lại bắt đầu lưu ý đến cậu. Cũng không phải có ý định nâng đỡ cậu, mà là lúc thường chỗ nào có thể chiếu cố đều sẽ tận lực nhớ kỹ. Lúc này gã cố ý lưu lại Dương Quýnh, chờ những người khác đều đi rồi, mới đóng cửa phòng họp, xoay người lại hỏi: &quot;Dương Quýnh, cậu có biết giám đốc sản xuất Lưu không?&quot; Dương Quýnh nhất thời không nghĩ ra là ai, mờ mịt nhìn gã. Triệu Minh nhắc cậu: &quot;Lưu Võ Quý.&quot; &quot;... Hình như thế, nhưng mà em không quen, cũng chưa từng nói chuyện, &quot; Dương Quýnh hỏi: &quot;Làm sao vậy ạ?&quot; &quot;Không làm sao hết, &quot; Triệu Minh đánh giá cậu, cười cười nói: &quot;Hôm qua tôi mời đạo diễn ăn cơm, y cũng ở đó, hỏi cậu có phải ở công ty tôi không, còn hỏi cả phương thức để liên hệ cậu.&quot; Lưu Võ Quý kia thật ra là một chân phụ trách sinh hoạt ở phim trường, Triệu Minh xưng hô như vậy xuất phát từ lịch sự, trên thực tế người này chủ yếu chỉ phụ trách ăn uống ngủ nghỉ ngủ của đoàn phim, tỷ như mua vé xe vé máy bay, sắp xếp chỗ ăn ngủ, ký gửi vận chuyển vật tư, đăng đàn thông báo hội họp. Lúc y hỏi Triệu Minh còn thấy kỳ quái, sau đó cho y phương thức liên hệ, hỏi thêm vài câu nữa liền hiểu. &quot;Tôi với cậu không vòng vèo, nói trắng ra, y chính là muốn gặp mặt riêng cậu, trò chuyện một chút. Những việc này cậu ở trong vòng giải trí lâu như vậy, trong lòng chắc cũng rõ ràng, có nguyện ý hay không tự cậu cân nhắc châm chước. Thế nhưng tối có nguồn tin ngầm, &quot; Triệu Minh nói: &quot;Người này là thân thích của đạo diễn Lưu, nếu có thể giữ gìn mối quan hệ, cậu không chừng sẽ có thêm nhiều cơ hội.&quot; Dương Quýnh không phải mới vừa vào nghề, vừa nghe đến gặp mặt riêng liền hiểu, bèn vội vàng khoát tay nói: &quot;Em vẫn là thôi đi ạ...&quot; Cậu lần đầu tiên đụng phải cái loại trực tiếp tìm người đại diện thế này, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Triệu Minh thở dài nói: &quot;Lời này cậu cũng đừng nói với tôi, qua mấy hôm phỏng chừng y sẽ liên hệ cậu. Tôi cũng không thể nào thay cậu quyết định.&quot; Ngoài miệng nói như vậy, rồi lại khuyên nhủ: &quot;Dương Quýnh à, nói thật cậu bây giờ một tháng có thể kiếm bao nhiêu tiền? Tính trung bình lại có thể đến năm ngàn không?&quot; Dương Quýnh câm nín. Triệu Minh liền dùng ngón tay trỏ chọt chọt cậu, hỏi: &quot;Cậu có dự tính gì cho tương lai chưa? Người ta tuyển tú tuyển ca sĩ còn có thể tham gia mấy show quảng cáo, nổi hay không nổi đi ra ngoài vẫn có thể kiếm tiền, còn một diễn viên quần chúng như cậu thì lối ra ở đâu. Kỳ thực không riêng cậu, cậu biết hiện tại học viện điện ảnh hàng năm có bao nhiêu người không tìm được việc làm phải đổi nghề không? Mấy người vừa ra ngoài kia cũng là tốt nghiệp Bắc Ảnh đấy (Học viện Điện ảnh Bắc Kinh), lúc trước bọn họ tìm tới tôi đều là qua khe cửa phòng khách sạn nộp hồ sơ... Vai diễn lần này, không nói những cái khác, chỉ nói mấy nhân vật phụ nho nhỏ này của các cậu, cạnh tranh nội bộ thôi cũng đã vô cùng gắt gao...&quot; Dương Quýnh gật đầu liên tục, cuối cùng không ăn mềm cũng không ăn cứng, chỉ cười cầu tài nói: &quot;Cảm ơn anh Triệu, anh xem, em lúc nào cũng để anh Triệu phải bận tâm.&quot; Cậu thấy sắc mặt Triệu Minh không tốt, hiểu được đối phương là lo lắng mình xử lý không tốt sẽ lại liên lụy đến những người khác, đành phải do dự một chút, hỏi: &quot;Giám đốc sản xuất Lưu không phải là kết hôn rồi sao? Lần kia em thấy y gọi điện thoại, hình như là đang lên giọng dạy bảo đứa con ở nhà thì phải... Người chịu trách nhiệm làm cha như thế, có phải là cần chú ý thêm mấy điểm không?&quot; Cậu nói chuyện không đầu không đuôi, Triệu Minh lại hiểu được, nói: &quot;Y không tìm người đã kết hôn.&quot; Dương Quýnh thở phào nhẹ nhõm trong lòng, cắn răng lừa gạt Triệu Minh: &quot;Hầy quá không khéo rồi, anh Triệu, em vừa mới làm giấy chứng nhận kết hôn đây.&quot; Cậu mở bức ảnh tờ giấy hôn thú cùng với vài bức hình chụp mình cùng Giang Chí Hoành đến Cục dân chính cho Triệu Minh xem. Triệu Minh sửng sốt một chút, ban đầu còn chưa tin, chờ thấy được rõ ràng mấy bức ảnh mới bán tín bán nghi nhìn về phía Dương Quýnh. Dương Quýnh nói: &quot;Em đã lĩnh giấy về nửa tháng rồi, thật đấy.&quot; Triệu Minh lúc này mới tin, con ngươi đảo một vòng như có chủ ý gì, lại giả vờ cả giận nói: &quot;Cậu cũng thật là hồ đồ, làm sao mà kết hôn rồi cũng không báo cho công ty một tiếng?&quot; Dương Quýnh vội nở nụ cười: &quot;Còn không phải là sợ nói ra làm người xung quanh khó xử sao. Mọi người làm việc đều không dễ dàng, một tờ tiền chia năm xẻ bảy, tiết kiệm được khoản nào thì hay khoản ấy.&quot; Triệu Minh lúc này mới tự cho mình một bậc thang đi xuống, thở dài nói: &quot;Nói cũng đúng, cậu là dân bản địa ở đây có nhà có cửa còn nói được, mấy người kia còn phải thuê phòng để ở, cũng không dễ dàng gì.&quot; Đưa đẩy một hồi thành chuyện cười, cửa ải này ở công ty tốt xấu xem như là đã trót lọt. Triệu Minh còn có chuyện khác, lúc phải đi ngần ngừ muốn nói lại thôi, liếc nhìn cậu một cái nói: &quot;Nói thật nha, Dương Quýnh, việc này nếu là người khác anh chẳng buồn quan tâm. Thế nhưng thời điểm này có chút đặc thù, lần này để xin được vai từ đạo diễn Lưu, anh phải trước sau dắt mối bắc cầu mà tìm không ít người, tiệc tùng cũng có bảy, tám người tham dự. Anh nói trước với cậu chuyện giám đốc Lưu, cho nên vạn nhất y trực tiếp tìm cậu, cậu cũng suy tính hành động ổn thỏa hơn.&quot; Nói xong liền thêm một câu ẩn ý: &quot;Hơn nữa hiện tại cũng không phải người nào cũng được như cậu.&quot; &quot;Em biết, &quot; Dương Quýnh thấu hiểu, đáp lời nói: &quot;Cơm nên mời thì mời, rượu nên uống cũng uống một chút, thời điểm đó nếu có đàn em trai gái muốn cùng nhau đi, em cũng sẽ dẫn bọn họ theo.&quot; Triệu Minh nhất thời yên tâm, vỗ vỗ vai cậu: &quot;Được, làm tốt việc thì sẽ có tiền đồ.&quot; Cũng không phải nói cậu diễn vai quần chúng. Sau mấy ngày, Dương Quýnh cùng những người khác mỗi ngày đến công ty báo tin, không có chuyện gì làm thì mang quyển sách ngồi một chỗ lật lật, điện thoại di động cũng không dám tắt máy hoặc để chế độ im lặng, hai ngày trôi qua, phụ trách sản xuất họ Lưu cũng không thấy tìm cậu.. Dương Quýnh thoáng yên lòng, lại qua hai ngày, mấy người cùng cậu mỗi ngày đến công ty báo danh đột nhiên ngừng tới, cậu ban đầu không để ý, sau đó phát hiện đi hỏi người khác, lại được báo là mấy người kia đã xuất phát đi đoàn phim rồi. Dương Quýnh lúc này mới ý thức được, chính mình này lần là bị cho ra rìa rồi. Bên trong cái nghề này sói nhiều thịt ít, bị cho ra rìa là chuyện bình thường, có điều Dương Quýnh lần này lại đặc biệt mất mát. Cậu cũng không thể nói được là bởi vì công việc tình trường song song thất bại, hay là bởi vì Triệu Minh ngày đó chọc vào nỗi đau của cậu -- Triệu Minh hỏi cậu, một diễn viên quần chúng như cậu thì lối ra ở đâu. Thật ra lúc đó cậu rất muốn hỏi ngược lại trở lại, chính anh một người đại diện thấp cổ bé họng thì lối ra ở chỗ nào? Cái nghề này bên trong từ diễn viên đến đạo diễn, từ người đại diện cho đến nhà sản xuất, nghề nghiệp mà chẳng phải trước tiên xem giao thiệp sau lại xét đến tiền, cuối cùng mới nhìn đến năng lực? Ai cũng muốn thành công, muốn nổi danh, muốn kiếm tiền, nhưng sự thật là trong xã hội này 80% dân số đều là hạng vô danh bình thường. Tôi hiện tại không dám nói mình đam mê công việc này, thế nhưng có thể chân chính kiếm được tiền cũng rất tốt, mắc mớ gì các người đều ra vẻ xem thường, cứ như thể tôi không nổi tiếng được thì sẽ giãy dụa uất ức không bằng vậy? ... Mặc dù ít nhiều cũng có chút mất mát. Nhưng lời này cậu cũng phải suy ngẫm lại, nói ra thì đắc tội với người, mà đối với chính cậu cũng không có lợi lộc gì. Dương Quýnh cảm thấy hơi bất đắc dĩ, hỏi ra công ty tạm thời không có an bài gì khác, dứt khoát xin nghỉ trở về nhà. Nhưng vừa về nhà lại ở không được, quyết định lấy ít tiền đi ra ngoài mua đồ tiêu khiển. Lúc Phó Duy Diễn gọi điện thoại đến, cậu đang đi dạo ở chợ hoa cây cảnh, Tết Nguyên đán đã qua, hoa đỗ quyên sơn trà cùng lan quân tử đều xuống giá không ít, năm trước Dương Quýnh nghe bạn cậu là Lôi Bằng nói, mua một chậu lan quân tử hết 250 đồng, ngày hôm nay vừa hỏi tới, chậu nhỏ đã trực tiếp rớt giá xuống 80. Dương Quýnh cũng có cái bệnh chung vừa nhìn giá giảm liền cảm thấy mình muốn chiếm tiện nghi, tuy vậy lúc này đây vừa mới bị hất cẳng khỏi việc làm mới, cậu cầm tiền lại không nỡ bỏ ra mua hoa, sợ không biết lần tới được chốt sổ (phát lương) là lúc nào. Mà cậu cũng cảm thấy một trăm đồng một chậu hoa này, lỡ tay làm vỡ một cái thì tiền liền bốc hơi. Lúc chuông điện thoại di động vang lên cậu còn đang phát sầu, liếc mắt thấy một dãy số xa lạ, cho rằng phụ trách Lưu gọi điện thoại tới. Cậu do dự nửa ngày, soạn sẵn mấy lời thoại trong đầu, tiếng chuông gần dứt mới nhấc máy. Người bên kia vừa kết nối được liền hỏi: &quot;Cậu làm gì đó, nãy giờ mới nhận điện thoại.&quot; Dương Quýnh nghe giọng ngẩn cả người: &quot;Ngài là vị nào?&quot; &quot;... Cậu nói xem, &quot; người kia trầm mặc vài giây nói: &quot;Phó Duy Diễn.&quot; Dương Quýnh: &quot;!!&quot; Cậu mấy ngày nay có tâm sự, đã sớm quên mất chuyện Phó Duy Diễn, áo khoác còn chưa buồn đi lấy nữa! Phó Duy Diễn lẩm bẩm một câu, không biết là cười nhạo hay gì khác: &quot;Tôi nói, cậu không liên lạc được với tôi qua WeChat liền nhất quyết không gọi điện thoại cho tôi, số của tôi phỏng chừng đã sớm xóa đi rồi.&quot; Dương Quýnh lúng túng thấy mặt nóng bừng lên, rồi lại nghĩ đến chiếc áo khoác kia, vì vậy một bên ảo não mà vỗ mạnh lên đầu chạy trối chết ra ngoài, một bên sốt ruột nói: &quot;A a a hỏng rồi, tôi quên mất!&quot; Phó Duy Diễn kinh ngạc: &quot;Cậu quên cái gì?&quot; &quot;Áo khoác! Áo khoác gửi giặt khô!&quot; Lúc đó hẹn hôm sau đến lấy áo khoác, cậu còn để lại số điện thoại, kết quả hiện tại đã năm ngày trôi qua cũng không thấy ai liên hệ. Dương Quýnh nhất thời có dự cảm không lành, sợ cửa tiệm giặt kia đã quên hoặc là làm mất của cậu rồi, sốt ruột nói: &quot;Xin lỗi nha anh Phó, anh đừng vội, tôi lập tức đi lấy ngay đây.&quot; Phó Duy Diễn không tỏ vẻ vội vã, hỏi cậu: &quot;Tiệm giặt quần áo nào?&quot; Dương Quýnh nói địa chỉ. Phó Duy Diễn cười nói: &quot;Cửa hàng uy tín như vậy cậu sợ cái gì, có lẽ là do trong cửa hàng bận rộn đi, người ta không bắt cậu đền phí lưu đồ lại là tốt lắm rồi.&quot; Vừa vặn có một chiếc xe taxi trờ tới, Dương Quýnh vội chui vào báo địa chỉ nhà, lại hỏi Phó Duy Diễn: &quot;Thật không? Phí lưu đồ là gì?&quot; &quot;Quần áo treo trong tủ quá nhiều không bỏ xuống được, đặt giặt quần áo trong cửa tiệm mà không đến lấy, &quot; Phó Duy Diễn đáp: &quot;Cậu bình tĩnh tới đây đi, chốc nữa tôi cũng qua. Lỡ như có vấn đề gì thì cũng dễ xử lý.&quot; Dương Quýnh đáp lại, nhanh chóng về nhà lấy hóa đơn, sau đó bắt xe tới tiệm giặt. Vừa đi vào hỏi, quả nhiên chủ tiệm bận quá không kịp gọi điện thông báo. Áo khoác vẫn được bảo quản tốt ở phía sau. Phó Duy Diễn ở một bên nhìn Dương Quýnh lấy quần áo, sau đó tỉ mỉ gấp lại gói kỹ rồi đưa tới, hắn mỉm cười chỉ vào quần của cậu hỏi: &quot;Cậu vừa mới ở đâu tới?&quot; Dưới ống quần của Dương Quýnh dính một chút đất, cậu vội khom lưng phủi xuống, có chút ngượng ngùng: &quot;Tôi đi chợ hoa.&quot; &quot;Ồ.&quot; Phó Duy Diễn gật đầu. Dương Quýnh lúc này mới lấy lại tinh thần đánh giá hắn một phen, Phó Duy Diễn vẫn luôn cao hơn cậu, ngày hôm nay mặc một thân màu đen -- quần đen giày đen, áo trong đen tây trang đen, tuy đều là kiểu dáng bình dị, nhưng lại khoe ra được ưu điểm bờ vai rất rộng. Dương Quýnh thật ra không quá yêu thích Phó Duy Diễn. Tuy rằng Phó Duy Diễn tướng mạo vô cùng dễ nhìn, hoặc là dùng cách nói của Dương Bội Quỳnh, tướng mạo thật quý khí. Vầng trán mỹ nhân tiêm, lông mày ngang, vùng chữ T thật rõ nét là chữ T, được cái mắt sâu mũi thẳng, đường nét hài hòa, đẹp đến mạch lạc rõ ràng, nói có sách mách có chứng. Trước đây lúc Dương Quýnh mới vừa nhìn thấy hắn còn bị kinh diễm không thôi, hai người tự giới thiệu với nhau, cậu còn ngượng ngùng nói chính mình là diễn viên. Là một cái nhan cẩu*, thời gian đầu Dương Quýnh rất có cảm tình với Phó Duy Diễn. *giống nhan khống, đam mê sắc đẹp Có điều sau đó Dương Quýnh liền phát hiện ra, Phó Duy Diễn thực sự có chút khiến người ta chán ghét -- người này không phải tướng mạo quý khí, mà là có bệnh quý tộc. Một tuần hắn không đến phòng bệnh được mấy lần, lại rất ra vẻ ta đây, hơi một tí lại bắt bẻ: mặt sàn ô uế, nước ấm trong phích hết rồi, trong phòng lạnh nóng, mở cửa sổ quá lâu, cơm ở bệnh viện khó ăn muốn chết, thức ăn ngoài quá nhiều dầu mỡ... Dương Quýnh vì thế cố ý tránh chạm mặt hắn thời gian, tình cờ đụng phải cũng chỉ cúi đầu làm việc. Khi đó hai người duy nhất chỉ trải qua một trận xung đột, là lần Dương Quýnh hâm canh nóng cho ông nội cậu, bị Phó Duy Diễn uống mất hai ngụm. Kỳ thực cũng không phải chuyện gì to tát, thế nhưng Dương Quýnh ngày đó ở đoàn phim bị chọc tức, chỉ vào Phó Duy Diễn sạc cho một tràng, gia trưởng đang nằm viện của hai phe không ngăn được, cuối cùng trong lúc hỗn loạn Phó Duy Diễn cắn cậu một cái. Hình như là cắn trên tay cậu, thế nhưng Dương Quýnh lúc ấy thẫn thờ, thầm nghĩ: &quot;Người này nhìn cao lớn như vậy, miệng có vẻ hơi nhỏ nhỉ.&quot; Sau đó Phó Duy Diễn lại đặt một phần canh nóng từ quán cơm gửi đến xem như là bồi thường, cũng vừa lúc ông nội Dương Quýnh xuất viện, hai người ngượng ngùng nở nụ cười, bỏ qua cho nhau. Hiện tại đã nhiều năm qua đi, hai người cũng không ai muốn đề cập tới sự kiện lúc đó, vì vậy ăn ý đồng lòng mà vẫn duy trì trầm mặc. Phó Duy Diễn cầm lấy áo khoác, tại chỗ ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, rồi lại nhìn gạch lát sàn, cuối cùng thấy Dương Quýnh vẫn không có ý định nói chuyện, đành phải thuận miệng hỏi: &quot;Cậu trúng độc đã thấy khỏe hơn chưa?&quot; &quot;...&quot; Trong lòng Dương Quýnh cảm thấy vấn đề này buồn cười, lại gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: &quot;Khỏe rồi, quý viện chữa bệnh trình độ cao.&quot; Phó Duy Diễn: &quot;...&quot; Dương Quýnh nhìn hắn nghẹn họng một chút cũng hơi vui vẻ, chủ động hỏi: &quot;Ngày đó tôi thấy thời gian biểu của anh kín mít luôn, sao hôm nay lại trống lịch có thời gian đi dạo phố vậy.&quot; &quot;Có một hội thảo học thuật trong thành phố tổ chức ở gần đây,&quot; Phó Duy Diễn nói: &quot;Cho nên hai ngày nay tôi dễ thở hơn một chút.&quot; &quot;Ồ, không nghĩ tới anh thật đúng là đi làm bác sĩ nha, &quot; Dương Quýnh cảm khái nói: &quot;Tôi cứ nghĩ anh chỉ trụ được một thời gian thôi, làm nghề này rất mệt đi.&quot; &quot;Rất mệt, tăng ca như cơm bữa, cậu thì sao?&quot; Phó Duy Diễn hỏi hắn: &quot;Bây giờ vẫn đi diễn?&quot; Dương Quýnh ho khan, hơi xấu hổ ừ một tiếng. &quot;Phim điện ảnh hay là phim truyền hình?&quot; &quot;... Cái nào cũng có, đều là nhân vật phụ nho nhỏ thôi.&quot; &quot;Ồ?&quot; Phó Duy Diễn cảm thấy hơi hứng thú, nghiêng mặt nhìn cậu: &quot;Có bộ phim nào đang chiếu không?&quot; &quot;... Có một cái, &quot; Dương Quýnh nhất thời nhịn không được, thành thật nói: &quot;Chính là bộ phim anh nói ẻo lả kia. Trong phim tôi đóng thế thân cho người ta, &quot; Cậu dừng một chút, thấy Phó Duy Diễn lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, do dự một chút bèn hỏi: &quot;Thật lòng tôi cũng muốn biết, anh thấy tôi ẻo lả ở chỗ nào?&quot; ================================= Hoa đỗ quyên (hoa sơn trà) // <img data-cfsrc="https://static.8cache.com/chapter-image/21555/9553f68d71f88cdf62b631b3552b40b8.jpg" data-original-width=600 data-original-height=600 style="display:none;visibility:hidden;"/><img src="https://static.8cache.com/chapter-image/21555/9553f68d71f88cdf62b631b3552b40b8.jpg" data-original-width=600 data-original-height=600 data-pagespeed-url-hash=1310268657 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Hoa lan quân tử <img data-cfsrc="https://static.8cache.com/chapter-image/21555/20632eaf2593d6d58b16abd31ba2f5d0.jpg" data-original-width=660 data-original-height=733 style="display:none;visibility:hidden;"/><img src="https://static.8cache.com/chapter-image/21555/20632eaf2593d6d58b16abd31ba2f5d0.jpg" data-original-width=660 data-original-height=733 data-pagespeed-url-hash=3169332484 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Trán mỹ nhân tiêm <img data-cfsrc="https://static.8cache.com/chapter-image/21555/057fa494c93ddcd36e5ce2987ee3671e.jpg" data-original-width=365 data-original-height=451 style="display:none;visibility:hidden;"/><img src="https://static.8cache.com/chapter-image/21555/057fa494c93ddcd36e5ce2987ee3671e.jpg" data-original-width=365 data-original-height=451 data-pagespeed-url-hash=1958388218 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>