Tác Tử (Tìm Đường Chết)

Chương 10 : Thụy tuyết *

Làm bài tập, thật sự chỉ là làm bài tập mà thôi. Vốn thành tích của Thẩm Xán khá ổn, bình thường làm bài cũng sẽ không hỏi này hỏi nọ, vì vậy một bộ đề thi này làm trong im lặng. Thẩm Xán vừa làm bài vừa lén nhìn tiến độ của Quý Quân Húc, rốt cuộc tại thời điểm hắn làm xong đề cuối cùng liền buông bút: “Tui làm xong rồi.” Quý Quân Húc ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu rồi tiếp tục làm bài. Thẩm Xán ghé vào một bên nhìn anh giải đề, trình bày, trật tự đều rõ ràng… Không đúng, không phải giải như vậy. Thẩm Xán quay đầu kiểm tra bài thi của chính mình, yên lặng xoay người sang chỗ khác xóa đi viết lại… Quý Quân Húc rốt cuộc làm xong ngẩng đầu lên, Thẩm Xán vẫn còn ở bên cạnh cắn bút trầm tư. “Có muốn tôi giúp cậu không?” Đột nhiên có thanh âm ở sát bên mình dọa Thẩm Xán nhảy dựng, vừa mạnh nhấc đầu thì gương mặt người nọ đã gần ngay trước mắt, mũi liền chạm vào mũi, cậu vội vàng thối lui: “Không, không cần.” “Vậy được, tôi đi tắm rửa trước rồi ngủ.” Quý Quân Húc đem bài thi, giấy bút thu thập xong xuôi bỏ vào túi sách, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh rửa mặt. Thẩm Xán lại nỗ lực trong mười phút đem đề thi làm xong, Quý Quân Húc còn chưa trở ra, thấy khóa kéo túi sách của anh còn chưa đóng, cậu nhịn không được lấy bài thi của anh ra nhìn đáp án, không thể không nói anh luôn đứng trong tốp 3 là hoàn toàn xứng đáng, xem một mạch từ trên xuống dưới Thẩm Xán phát hiện mình không chỉ làm sai đề một mà ngay cả 2 đề dưới cũng sai luôn. Nghe được tiếng bước chân, Thẩm Xán vội đem bài thi nhét lại vào túi sách. “Con hôm nay sao lại ở trong phòng Tiểu Húc làm bài tập vậy?” Thẩm Khang Viễn đi ngang qua thấy con trai trong phòng không khỏi thấy hiếu kỳ. Bị bắt gặp khiến Thẩm Xán hơi chột dạ, ấp úng: “Không có gì ạ, con nhất thời hứng trí nên tới đây thôi.”. Nói xong liền vội vàng thu dọn các thứ rời đi. Thẩm Khang Viễn bất giác quan ngại không biết tiểu tử này lại đang tính toán giở trò quỷ gì. Thẩm Xán chột dạ về phòng liền đặt đầu xuống ngủ, đáng tiếc làm thế nào cũng ngủ không được. Cửa bị gõ vang, sau ba tiếng Quý Quân Húc đẩy cửa đi vào. “Có chuyện gì?” Thẩm Xán từ trên giường ngồi dậy. “Cậu để quên bút trên bàn tôi.” Quý Quân Húc đem chiếc bút mực màu đen trong tay đặt trên bàn,“Cậu hôm nay có chút lạ lạ.” “Lạ chỗ nào?” Thẩm Xán chột dạ. “Cậu trước kia không bao giờ cùng tôi  ôn bài.” Quý Quân Húc đưa lưng về Thẩm Xán khiến Thẩm Xán không thể thấy vẻ mặt của hắn. “Trước kia là trước kia, anh trước kia cũng đâu có nấu cháo cho tui bao giờ đâu.” Thẩm Xán nói thầm, mặc dù có ý nhân cơ hội cùng hắn thân cận nhưng ngoài miệng vẫn là thực sự miễn cưỡng,“Không muốn thì thôi, về sau không tiếp tục cùng nhau nữa.” “Cậu làm như vậy là vì mấy hôm trước tôi chiếu cố cậu?” “Không biết anh đang nói cái gì, tui mệt lắm, buồn ngủ.” Thẩm Xán kéo chăn nằm xuống, xoay người sang chỗ khác không hề nhìn hắn. Quý Quân Húc đi đến bên giường ngồi xổm xuống nhẹ giọng nói: “Thẩm Xán… Nếu có thể, tôi hi vọng chúng ta không cần làm kẻ thù, tuy không thể thân cận giống huynh đệ nhưng ít ra không cần trở mặt, Thẩm thúc cũng nhất định không hi vọng chúng ta như vậy, tôi chưa từng nghĩ tới muốn tranh với cậu cái gì, cậu có thể tiếp nhận tôi được không?” Bởi vì Thẩm Xán đối địch, bởi vì Quý Quân Húc thẹn trong lòng, hai người bọn họ đã làm địch nhân từ lâu lắm, rõ ràng ở cùng dưới mái hiên lại xa cách đến không thể xa cách hơn. Khoảng thời gian Thẩm Xán sinh bệnh trước kia trong nhà không có ai lại là thời điểm hai người thân cận nhất trong suốt mấy năm qua, từng chút một tiếp xúc khiến Quý Quân Húc phát hiện mình cỡ nào muốn cùng cậu thân cận, cho dù bọn họ vĩnh viễn không thể cùng một chỗ, cho dù Thẩm Xán vĩnh viễn sẽ không sinh ra loại cảm tình như vậy đối với mình, Quý Quân Húc cũng hi vọng bọn họ ít nhất có thể ở chung hòa hợp lâu thêm một chút, có thể được đợi chờ bên cạnh cậu. Thẩm Xán không nói gì, thật lâu sau Quý Quân Húc thở dài, đứng dậy rời đi. Anh gần đây có vẻ thường hay thở dài, Thẩm Xán nghĩ, cơ mà lời anh vừa nói ý là muốn làm hòa với mình sao? Khóe miệng Thẩm Xán vẽ ra một mạt cười, hai tháng? Tui sẽ khiến cho anh nói ra anh thích tui trong vòng một tháng! Ngày hôm sau Thẩm Xán đặc biệt rời giường sớm, Quý Quân Húc lại chậm chạp không thấy ra khỏi cửa phòng. Tới gần thời gian xuất phát vẫn không thấy Quý Quân Húc từ phòng đi ra, Thẩm Xán không kiên nhẫn đi gõ cửa, nghe được bên trong vang lên một trận bùm bùm, lập tức cửa bị mở ra, Quý Quân Húc tóc tai lộn xộn chạy đến: “Xin lỗi, đồng hồ báo thức không kêu, chờ tôi ba phút lập tức xong ngay.” Thẩm Xán tựa vào cửa cảm thấy thật buồn cười, cậu cũng có thời điểm ngủ quên, mà có nên nói cho hắn biết hắn mặc ngược áo không ta? Vấn đề này Thẩm Xán nhẫn một đường, rốt cuộc lúc gần đến trường nhịn không được “hảo tâm” nhắc nhở: “Anh không cảm thấy quần áo hôm nay có chút không đúng à?” Quý Quân Húc nhìn Thẩm Xán một lượt từ trên xuống dưới. Thẩm Xán đổ mồ hôi: “Không phải tui, là anh, anh không phát hiện anh mặc ngược áo sao?” Quý Quân Húc tháo khăn quàng cổ ra cúi đầu liền thấy mình quả thực mặc ngược từ đằng trước ra đằng sau, bận rộn cởi áo ra mặc lại. “Tiểu Húc dáng người không tồi nha, tuổi trẻ thật tốt.” Chú Ngô cười nói. “Cuồng khoe thân, bên trong áo lông lại không mặc quần áo, lộ da thịt cho ai xem.” Thẩm Xán không được tự nhiên quay đầu đi, thời điểm Quý Quân Húc cởi áo lông lộ ra thân trên, Thẩm Xán thật sự là bị choáng váng, hắn bên trong thế mà lại không mặc áo! Quý Quân Húc xấu hổ cười cười: “Cái này…buổi sáng vội quá chưa kịp mặc.” “Không kịp mặc quần áo mà lại nhớ rõ quấn khăn quàng cổ.” Thẩm Xán hừ lạnh một tiếng,“Còn nói không phải cuồng khoe thân, đang giữa mùa đông lại khỏa thân ngủ.” Chú Ngô chỉ có thể ha ha cười, ý đồ hóa giải xấu hổ giữa hai người, trong lòng ông thật bi ai, thực sự là không dễ dàng, mình đây chỉ có đưa đón 2 người một đoạn đường thôi mà còn chịu không nổi, ông chủ mỗi ngày cùng bọn họ ở chung chắc đủ gian truân. Lúc xe dừng ở trước cổng trường học thì Quý Quân Húc cũng vừa mặc quần áo xong, hai người xuống xe, chú Ngô thở dài nhẹ nhõm một hơi, một khắc cũng không lưu lại, nhanh chóng rời đi. “Nè, cho anh.” Trước lúc vào trường, Thẩm Xán đem một túi bánh mì nhét vào trong tay Quý Quân Húc. “Nhìn cái gì vậy, không ăn thì trả đây.” Thấy Quý Quân Húc làm ra bộ dạng như nhìn thấy quỷ, Thẩm Xán một trận căm tức thân thủ muốn đoạt lại bánh mì, nếu không phải nghĩ muốn đối tốt với mi, ai không đâu đi mang điểm tâm cho mi? Quý Quân Húc lui lại đem bánh mì gắt gao bảo vệ: “Cám ơn.” “Ừm…Tối hôm qua mấy thứ anh nói tui nghe được… Tui đáp ứng anh…” Thẩm Xán không được tự nhiên nói, cùng hắn đối nghịch đã quen, trong lúc nhất thời phải chung sống hài hòa thật đúng là không được tự nhiên. “Cậu…” Quý Quân Húc còn định nói gì đó nhưng tiếng chuông đã reo vang, hai người vội vàng chạy vào sân trường. “Ông hôm nay tự dưng lại đến muộn vậy?” Sau khi tan học Tuần Hữu liền xán lại. “Còn không phải tại tên họ Quý đó ngủ quên.” “Ông xác định kẻ ngủ quên kia không phải ông?” Thẩm Xán trừng mắt về phía Tuần Hữu một cái, Tuần Hữu không đùa cậu nữa, hỏi: “Thật sự là kỳ quái, tụi ông rõ ràng thủy hỏa bất dung, sao không nghĩ đến chuyện tách ra mà đến trường?” Vấn đề này nếu Tuần Hữu không nói Thẩm Xán thật đúng là không nghĩ tới, ngay cả thời điểm căng thẳng nhất, kể cả trên chiếc xe không nói lời nào với nhau nhưng hai người cũng chưa hề tách ra để đến trường mà vẫn cùng nhau ngồi xe, phảng phất như đó là điều đương nhiên. “Tôi nên hỏi ông mới đúng, ông cùng Hồ Vân Bằng rõ ràng không ở cùng nhau, sao mỗi ngày lại cùng nhau đến cùng nhau về?”.  Thẩm Xán không nghĩ ra đáp án liền hỏi ngược lại. “Bởi vì…” Tuần Hữu một phen ôm lấy Hồ Vân Bằng vừa lúc đi ngang qua, dùng thanh âm không lớn không nhỏ chỉ có ba người có thể nghe nói,“Bởi vì tụi này ở chung …” Hắn nói như vậy nhưng Thẩm Xán lại không có lời nào đáp lại được, lời từ miệng Tuần Hữu vốn không phân biệt thật giả, không dám tò mò thêm nữa cậu liền khoát tay: “Được được được, các ông ở chung phi pháp, đừng để bị người nhà đến bắt là được.” Cơm trưa ăn tại căn tin trường, để tỏ vẻ thân cận Thẩm Xán kiên trì đến lớp học của Quý Quân Húc tìm hắn ăn cơm, ai biết đến phòng học của anh rồi lại được bảo là anh đã đi căn tin. Trong căn tin Quý Quân Húc đặc biệt nổi bật, bị một đám nữ sinh vây quanh có thể không nổi bật sao? Hừ, rõ ràng là gay lại còn dám hỗn loạn đứng chung với một đám nữ sinh, Thẩm Xán cười lạnh một tiếng đi lên trước: “Ăn cơm cũng không gọi tui? Không phải nói muốn hòa bình chung sống sao?” Quan hệ đối địch của hai người tồn tại đã lâu, người chung quanh thấy hai người bọn họ bỗng dưng ngồi cùng nhau liền hướng qua bên này hóng xem, trực giác mách bảo lại có một vở kịch lớn sắp được trình diễn. “Là lỗi của tôi, lần sau đi tìm cậu.” Quý Quân Húc mỉm cười. Ngữ khí ôn nhu mê người khiến mấy thiếu nữ bên cạnh mắt sáng tâm nhũn, hận không thể thất thanh thét chói tai. Cũng có nữ sinh thầm mến Thẩm Xán tay mắt lanh lẹ đem đồ ăn đẩy đến trước mặt Thẩm Xán: “Cái kia… Vừa lấy xong, mình còn chưa ăn, nếu cậu không ghét bỏ…” “Cám ơn.” Thẩm Xán tiếp nhận đồ ăn của nữ sinh nói lời cảm tạ. “Không, không cần phải khách sáo.” Nữ sinh thẹn thùng chạy lấy cơm một lần nữa. Không phải chỉ là giả vờ ôn nhu sao? Ai chẳng biết. Một bữa cơm tuy rằng trao đổi không nhiều, nhưng cũng coi như trôi qua trong bình an vô sự. Không có xuất hiện cảnh tượng đối chọi gay gắt như trong tưởng tượng, quần chúng vây xem tỏ vẻ thực thất vọng. Buổi chiều đột nhiên đổ tuyết rơi, năm nay trận tuyết đầu đến sớm hơn so với trước kia. Thẩm Xán lưng đeo túi sách từ phòng học đi ra, bên ngoài tuyết bay đầy trời, chỉ vỏn vẹn trong thời gian một buổi chiều mà đã phủ kín mặt đất, bước chân lên nghe rõ tiếng lạc chi lạc chi vang vang, không thiếu nữ sinh thích lãng mạn tản ra dưới đầy trời tuyết trắng rơi như những đóa hoa nở. Tuyết hoa bay xuống lưu lại trên tóc quần áo, Thẩm Xán nhịn không được đánh rùng mình, rụt cổ kéo nhanh áo khoác, trong lòng oán giận thời tiết thay đổi bất thường. “Đi đâu vậy?” Có người thò tay bắt lấy Thẩm Xán. Thẩm Xán ngẩng đầu liền thấy đúng là Quý Quân Húc, hắn cầm dù đứng trong tuyết, mặt được khăn bao kín nhưng vẫn ngăn không được khóe mắt lộ ra ý cười. Buổi sáng còn cười nhạo anh giả nhã nhặn quấn khăn quàng cổ, không nghĩ tới chạng vạng liền có công dụng cao như vậy. “Về nhà.” Thẩm Xán trong bụng tuy không hài lòng nhưng vẫn thành thành thật thật trả lời. “Tuyết lớn, chúng ta cùng nhau đi.” Quý Quân Húc bước lên hai bước, trước tiên đem tán ô nhét vào trong tay Thẩm Xán. Anh đây là muốn để tui thay anh bung dù hả? Không đợi Thẩm Xán suy nghĩ cẩn thận Quý Quân Húc liền đem khăn quàng trên cổ gỡ xuống một vòng cho Thẩm Xán quấn lên, cự ly giữa hai người nháy mắt kéo gần lại, gần đến trước nay chưa từng có. “Anh…” Thẩm Xán không biết làm sao. “Có ấm áp hơn không?” Quý Quân Húc một lần nữa tiếp nhận tán ô từ trong tay Thẩm Xán đang ngốc ra mà thất thần, ôm cậu đi về phía trước. “Đem khăn quàng cổ bỏ ra đi, hai người cùng nhau quàng căn bản không dễ đi.” Thẩm Xán nghiêng nghiêng ngả ngả cố gắng điều chỉnh bước đi cho phù hợp với cước bộ của Quý Quân Húc. “Cậu lại gần chút nữa liền tốt ngay.” Vừa nói vừa ôm Thẩm Xán bước đi càng nhanh. “Được voi vòi tiên, buông ra.” Thẩm Xán giãy dụa đổi lấy lại là bị ôm càng chặt. “Đừng lộn xộn, mặt đất rất trơn đó.” Lời còn chưa dứt dưới chân Thẩm Xán liền không ổn thiếu chút nữa ngã sấp xuống, cậu không dám lộn xộn nữa, vội ôm chặt lấy hông người bên cạnh. “Thì ra anh mang dù, buổi sáng sao tui không phát hiện nhỉ?” Thẩm Xán hỏi. “Lần trước để ở phòng học quên mang về nhà.” Quý Quân Húc đem khăn quàng trên cổ Thẩm Xán quấn kỹ hơn. “Sợ tui lạnh thì đem hẳn khăn quàng cổ xuống cho tui quấn đi.” “Không được, tôi cũng lạnh.” “Tay kia đâu? Tay tui cũng lạnh, anh có thể đem bao tay chia cho tui một cái không?” Thẩm Xán đem bàn tay bị đông lạnh đến đỏ bừng giơ lên trước mặt Quý Quân Húc. Quý Quân Húc cầm bàn tay lạnh buốt của cậu nhét vào trong túi áo của mình: “Như vậy sẽ không lạnh.” “Đồ khác người.” Tuy nói như vậy Thẩm Xán lại không có đưa tay rút ra. Thì ra anh thích tui như vậy, càng ngày càng thú vị. Cuối cùng, thanh niên tâm không cam tình không nguyện bị ôm – Thẩm Xán không ý thức được trên mặt mình tràn đầy tiếu ý nồng đậm. === ====== === Chú thích: Thụy tuyết: Tuyết rơi đúng lúc.