25.
Đã loại trừ kẻ tình nghi thứ nhất, nó bây giờ, lại là ai đây?
Biết bao sự chờ mong đã hóa thành vô nghĩa, hiện tại trong lòng nó hệt như là một mớ hỗn loạn tùm lum.
Rốt cuộc nó là ai.
Chẳng lẽ nó thật sự chính là một con tắc kè hoa, một con tắc kè hoa điên dại, một con tắc kè hoa tự cho mình là người sao?
Tắc kè hoa sốt ruột, thất vọng và buồn bã, nó mau chóng nhảy vào trong chỗ tối, cuộn mình lại thành một vòng tròn, co rúm ở nơi đó trong một tư thế tự bảo vệ bản thân, hốc mắt ươn ướt.
Ngay cả sau đó lúc chủ nhân cho nó ăn, nó cũng không ra ngoài, chuyện lạ chưa từng thấy.
Chủ nhân có chút lo lắng nhìn cửa hang đá của hòn non bộ, nhẹ giọng kêu gọi một hồi lâu, cũng không thấy được tắc kè hoa nhảy nhót tung tăng của ngày xưa ra ngoài.
Anh bỏ đồ ăn ở trong tay xuống, nhìn hòn non bộ kia, lại lướt qua hòn non bộ nhìn sang chỗ khác: "Hôm nay ở bệnh viện bị dọa rồi sao? Tao cũng bị dọa hết hồn, tuy rằng hiện tại cậu ấy còn chưa tỉnh lại, nhưng sớm muộn gì rồi cũng có thể tỉnh, mày cũng đừng khổ sở, chúng ta cùng nhau chờ cậu ấy."
Tắc kè hoa lau nước mắt của chính mình: Ai thèm đợi hắn, tui chẳng đợi ai hết, tui chỉ muốn biết mình rốt cuộc là ai, có phải hay chăng mình sẽ cứ như thế này cả đời.
26.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, bởi vì mất đi mục tiêu, tắc kè hoa cũng không điều tra nữa.
Trước đây, chỉ mỗi việc điều tra ở trong nhà thôi, nó đã có thể hoạt động hết cả một ngày.
Bây giờ không còn động lực, nó chỉ nằm ườn ở trên khúc gỗ lũa mỗi ngày, cô đơn buồn bã mà sắp mốc xì mốc xịt đến nơi.
Hiện tại chủ nhân không những phải lo lắng cho anh bạn lớn ở trong bệnh viện kia, mà còn phải quan tâm đến anh bạn nhỏ ở trong nhà này.
Anh lên mạng tra cứu, không thấy ở đâu nói rằng tắc kè hoa sẽ mắc bệnh trầm cảm.
Liệu có phải là do ít phơi nắng, cho nên đổ bệnh.
Chủ nhân đưa tắc kè hoa ra cửa.
Đưa nó đi vườn hoa, đưa nó đi hít thở không khí trong lành.
Trên đường vô tình gặp phải một bé gái hiếu kỳ, chủ nhân còn ngồi xổm xuống, xoa tóc của bé gái, còn nâng nó trong tay, để cho cô bé sờ nhè nhẹ.
Đầu ngón tay của bé gái có mùi kẹo thoang thoảng, đôi mắt buồn ngủ của tắc kè hoa rốt cuộc cũng chậm rãi mở lên.
Nó nhìn thấy nụ cười dịu dàng và ấm áp trên gương mặt của chủ nhân, nhìn tia sáng nhu hòa trong đáy mắt của chủ nhân.
Bỗng nhiên mọi băng giá ở trong lòng bao ngày qua dần tan hết.
Tìm không ra chính mình là ai, thì cứ tìm không ra đi vậy.
Làm một con tắc kè hoa túc trực ở bên người mình thích, cho đến tận khi thọ mệnh kết thúc.
Có thể nhìn ngắm chủ nhân, cũng rất tốt mà.
27
Tắc kè hoa đã suy nghĩ thông suốt, rốt cuộc cũng quẳng nỗi phiền muộn trong dĩ vãng đi.
Nó lại sinh động lên, thấy chủ nhân không còn là màu xanh xám âm u, mà là sắc đỏ tươi sinh động.
Chủ nhân mỗi lần định nhắc đến chuyện tìm bạn đời cho tắc kè hoa ở trước mặt nó, sẽ luôn bị tắc kè hoa cạp một phát.
Mỗi khi chủ nhân đưa tắc kè hoa đi thăm chủ nhân cũ, tắc kè hoa còn cố ý gây sự.
Chẳng hạn như tranh thủ trong lúc chủ nhân đi ra ngoài tìm bác sĩ, dùng chân sau giẫm lên mặt của tình địch trên giường bệnh.
Đảo vòng quanh gương mặt của tình địch lẩm bẩm lầm bầm, cảm thấy lúc mình vẫn còn là con người, chắc chắn là đẹp trai hơn thằng cha này.
Trò nghịch ngợm tinh quái rất mau đã bị chủ nhân quay lại phát hiện, mông và đuôi bị phát cho hai cái không mạnh không nhẹ.
Phát cho tôn nghiêm đàn ông của tắc kè hoa vỡ tan tành ra đầy đất.
28.
Thu đi đông tới, người kia chưa tỉnh lại, tắc kè hoa cũng sắp ngủ đông.
Tác hại của việc nó chỉ ăn thịt mà không ăn sâu rốt cuộc đã xuất hiện.
Tắc kè hoa là động vật không thể tiêu thụ lượng lớn thức ăn giàu calo và nhiều chất béo.
Nhưng là một người-tắc-kè-hoa, nó càng không thể đi ăn sâu.
Kết quả là trước khi tiến vào giấc ngủ đông, tắc kè hoa đã đổ bệnh.
Lần này còn bệnh không nhẹ.
Nó mất đi hứng thú đối với các loại thịt, cũng không muốn ăn sâu.
Sức đề kháng suy giảm nhanh chóng kéo theo một số căn bệnh truyền nhiễm.
Mỗi ngày ốm yếu mà nằm bẹp ở một chỗ, cái gì cũng ăn không vào.
29.
Chủ nhân rất nóng ruột, sau khi người mình thích xảy ra chuyện, anh ở nhà một mình, chỉ có con tắc kè hoa này ở bên cạnh anh.
Con tắc kè hoa này có đôi khi thông minh đến mức gần như chẳng giống một con tắc kè hoa.
Nó biết mở TV.
Biết tắm rửa một cách tự giác.
Biết tự mình ăn uống.
Khi tâm trạng của anh không tốt, nó còn biết dùng cái đuôi nhẹ nhàng quấn lấy đầu ngón tay của anh.
Tắc kè hoa gần như đã trở thành một chỗ dựa của anh về mặt tinh thần.
Hiện giờ tắc kè hoa đổ bệnh, ấy thế mà làm cho anh có một cảm giác sợ hãi không hiểu vì sao.
Người kia anh đã không thể chăm sóc tốt.
Tắc kè hoa, anh cũng không thể chăm sóc tốt.
30.
Bản thân động vật có một chút trực giác, đương nhiên, tắc kè hoa cũng có.
Nó biết mình hẳn là sắp không trụ nổi nữa rồi.
Chỉ là không ngờ rằng, tình yêu vừa chớm nở, nó đang định sống yên vui ở bên người mình thích, thì đại nạn đã ập đến.
Nó muốn để lại chút gì đó, nói cho chủ nhân biết, rằng nó thích anh.
Có một con tắc kè hoa, đã từng thích anh.
Nhưng thân thể suy yếu không động đậy nổi, ngay cả mở mắt cũng là việc rất đỗi khó khăn.
Chủ nhân đưa nó đi bệnh viện cho thú cưng, sau đó mỗi ngày đều xịt nước, đút thuốc cho nó, nhưng nó thật sự không xong, nó thậm chí còn không có cách nào nuốt được thuốc xuống.
Mỗi ngày đều ngủ mê man.
Lần tiếp theo nó tỉnh lại trong cơn khó chịu, nó cảm giác được ở trên người có nước.
Nó tưởng là chủ nhân đang xịt nước cho nó, nhưng gắng sức mở to mắt, lại là chủ nhân đang bồng nó khóc, từng giọt từng giọt nước mắt, đều rơi cả vào người nó.
Tắc kè hoa cố sức cuộn đuôi lên, quấn vòng quanh đầu ngón tay của chủ nhân mà lắc lư nhè nhẹ.
Tắc kè hoa: Đừng khóc, tui thích ông mà.
Hôm ấy trời nổi trận tuyết đầu tiên của mùa đông, mang theo bên mình những giọt nước mắt của chủ nhân, tắc kè hoa từ từ khép đôi mắt lại.
=============================================================.
Truyện khác cùng thể loại
165 chương
190 chương
81 chương
64 chương
12 chương
38 chương
24 chương