Tác dụng của yêu là sống lâu

Chương 12 : ♦ Chương 12

Sau khi tách ra ở phòng khách, Đường Du đi một vòng quanh tầng một nhưng cũng không phát hiện thêm được gì. Sau đó cậu bèn đi lên tầng, nhưng tầng hai đã có Thẩm Dịch Châu rồi, nghĩ vậy, cậu bước chậm lại một chút.   Bây giờ tiếp tục kiểm tra tầng hai sao?   Đường Du hơi do dự. Đương lúc cậu đang định kiểm tra từng phòng một, thì lại nghe thấy âm thanh có người đang đi lại truyền ra từ một căn phòng.   Thanh âm này rất nhỏ, nhưng nếu lắng tai nghe kĩ thì vẫn có thể nghe thấy.   Đường Du chậm rãi đến gần cánh cửa kia, sau đó ngập ngừng kéo cửa. "Két" một tiếng, không gian sau cửa hiện lên trước mắt cậu.   Đây không phải một căn phòng, mà là một chiếc cầu thang bằng gỗ. Vì tuổi thọ đã lớn nên bề mặt đều đã bị mòn, ngay cả hoa văn trên gỗ cũng không còn nhìn rõ nữa.   Biệt thự này có ba tầng?   Sau khi vào cửa Đường Du không nhìn kĩ, đến khi cậu vào biệt thự thì cửa lớn vẫn luôn đóng chặt. Xem ra nếu họ không hoàn thành cốt truyện thì cửa sẽ không mở, vì thế cũng không biết cái biệt thự này rốt cục có mấy tầng.   Ánh sáng trong hành lang rất ảm đạm, chỉ có thể miễn cưỡng chiếu sáng một chút. Hành thang hướng vào bóng tối không tên, khiến cho người ta không khỏi lạnh sống lưng.   Trên tầng có cái gì vậy? Tiếng bước chân ban nãy nghe được rốt cuộc là cái gì thế?   Đường Du suy nghĩ một chút rồi chậm rãi đi tới. Hành lang rất yên tĩnh, vì thế tiếng bước chân của cậu càng trở nên rõ ràng. Vừa đi được mấy bước, cậu đột nhiên vấp phải thứ gì đó nên lảo đảo suýt ngã. Đường Du phải chống tay vào tường mới đứng vững được. Cậu cúi đầu nhìn, thấy trên mặt đất có một con búp bê. Con búp bê đó đầu một nơi thân một nơi, tóc tai rối bời, chẳng phải là con búp bê bị Thẩm Dịch Châu bẻ cổ hôm qua sao?   Cậu khom lưng nhặt búp bê lên, nhưng chưa kịp đứng dậy thì có một giọng nói cất lên: "Đó là đồ của em."   Là giọng của cô con gái.   Người Đường Du cứng đờ. Cậu nhớ tới chuyện xảy ra tối qua, nhưng cậu không sợ hãi mà cố gắng giữ bình tĩnh, sau đó nhìn về phía hành lang.   Cô bé mặc bộ đồ màu trắng giống như cái ngày đầu tiên bọn họ gặp mặt, tóc thắt thành bím tóc nhỏ, vẻ mặt vô cảm nhìn cậu, sau đó cô bé đưa tay ra.   Đường Du đưa búp bê cho cô bé. Cô bé ôm búp bê, lấy tay chải tóc cho nó. Cô bé không nói gì, cũng không làm gì cả, nhẹ nhàng đi lên gác.   Không có vẻ gì là nguy hiểm.   Đường Du cân nhắc một chút sau đó quyết định đi theo. Cậu theo cô bé đi qua hành lang, tới một căn phòng nhỏ trên gác.   Không gian trên gác không lớn, một người con trai như Đường Du trong không gian chật hẹp này như thể bị bó tay bó chân.   Chỗ này thật quỷ dị. Ở cạnh cửa sổ có một giá hành hình, trên đó hình như còn vết máu đỏ đã khô vẻ u ám; ở vách tường còn có hai ngăn tủ lớn.   Mọi thứ ở đây đều có vẻ tối tăm, hơn nữa dấu vết không biết có phải là máu gì đó không trên giá hành hình lúc này đang toả ra mùi máu tươi vừa nồng nặc.   Cô bé cầm búp bê, đứng đối diện với giá hành hình, không hề nhúc nhích, cứ y như pho tượng.   Đường Du không nhịn được mà che mũi. Đang lúc cậu muốn kiểm tra nơi này cho xong, bỗng nhiên một đồ vật hấp dẫn sự chú ý của cậu.   - đó là một hộp gỗ rất đẹp được đặt trong hộc tủ.   Đường Du đi tới mở hộp dỗ ra. Trong hộp gỗ là một quyển nhật kí cũ, trang bìa cũng đã ố vàng. Không biết nó đã bị lật xem bao nhiêu lần.   Cậu mở ra xem, một lát sau, sắc mặt Đường Du hơi thay đổi, chợt hiểu.   Nhật kí không dài, cậu đọc rất nhanh.   Đây là nhật kí của Dung Vân. Nhật kí này chỉ được viết trong một năm, từ năm mười bảy tuổi ấy ở cuộc thi giao lưu dương cầm, y gặp một thiếu niên tên Thịnh Ý rồi nảy sinh tình cảm. Hai người tán thưởng lẫn nhau, cùng nhau luyện đàn, chậm rãi tìm hiểu; thế nhưng chẳng bao lâu sau, y phát hiện ra ngoài tình cảm kia mình còn một tâm tư khác. Y muốn giữ lấy người ấy, để người ấy mãi mãi ở bên cạnh y.   May mắn là sau một thời gian quấn quýt không dài lắm, Thịnh Ý nhận ra tình cảm của y, cũng thổ lộ với y. Sau đó hai người cùng nhau luyện đàn, viết nhạc... ban đầu họ cho rằng đây là kết thúc tốt đẹp nhất, nhưng việc này mới chỉ là bắt đầu mà thôi.   Thịnh Ý là thiên tài dương cầm. Hắn ôn nhu, có tài, phong độ; dù tham gia cuộc thi nào cũng sẽ giành giải nhất, từ trước tới nay chưa ai có thể vượt qua hắn, ngay cả Dung Vân. Nhưng ngay từ ngày nhỏ khi luyện đàn, Dung Vân đã coi đàn dương cầm như mạng sống của mình. Dù y có cố gắng luyện tập đến mức nào đi chăng nữa vẫn không thể vượt qua được Thịnh Ý. Vì vậy, y ghen tị.   Tại cuộc thi dương cầm mười tám tuổi năm ấy, hai người dự thi xong thì cùng nhau về nhà. Giữa đường ô tô có trục trặc nên phải dừng xe giữa sườn núi. Thịnh Ý xuống sửa xe, không cẩn thận trượt chân ngã qua dải phân cách bảo hộ. Hắn kêu Dung Vân cứu hắn, nhưng Dung Vân thậm chí không cứu còn gỡ tay hắn ta, để hắn ngã xuống vực sâu.   Câu cuối cùng Dung Vân nói với Thịnh Ý là: "Tay anh đẹp quá. Nếu em cũng có đôi tay như vậy thì tốt."   Nhật kí tới đây là hết. Cách rất nhiều trang trống phía sau là nét bút mất trật tự của Dung Vân. Y đang sám hối, cũng rất đau khổ.   Thế nhưng tất thảy đều vô dụng.   Thì ra cuộc thi dương cầm năm mười tám tuổi kia đã xảy ra chuyện như vậy, mọi việc đều đã có thể giải thích!   Dung Vân đột nhiên đau tay, còn giấc mộng lúc nửa đêm y bị người khác đuổi giết...   Đường Du cất nhật kí vào trong ngực, sau đó chuẩn bị xuống tầng.   Manh mối then chốt đã tìm được, cậu cảm thấy cốt truyện lúc này cũng sắp đến hồi kết.   Thế nhưng Đường Du vừa quay người lại, cô bé đã chắn trước mặt cậu: "Anh ơi."   Giọng của cô bé vẫn khô khan máy móc như vậy, không có bất kì cảm xúc nào.   Đường Du trầm mặc một chút: "Đã đưa búp bê cho em rồi mà."   Nếu bây giờ cô bé muốn giết cậu... thì thật là đau đầu.   Đường Du băn khoăn, không biết có phải thể chất của cậu rất dễ hấp dẫn ma quỷ hay không.   Cô bé chợt nở nụ cười: "Anh cứ nhắc đến búp bê hoài... anh rất thích cậu ấy sao?"   Vấn đề này khó quá nha.   Đường Du không biết nên trả lời thế nào mới có thể khiến cô bé thoả mãn. Nghĩ tới nghĩ lui, cậu hàm hồ nói: "Thực ra cũng được."   Thật ra cậu ước gì con búp bê kia tránh xa mình một chút, nhất là sau khi biết cô bé muốn lột da cậu để may quần áo cho nó.   Ai ngờ nghe xong câu trả lời của Đường Du, cô bé bỗng nhiên đưa búp bê trong tay ra phía trước, nhẹ nhàng nói: "Nếu anh thích cậu ấy thì em tặng cậu ấy cho anh đấy. Anh phải đối xử thật tốt với cậu ấy nha."   Đường Du: "..."   Gì vậy má? Là một con quỷ, cô bé cũng có thể thay đổi thất thường sao? Tối hôm qua còn dùng bộ mặt hung ác với cậu, hôm nay lại vui vẻ đưa cho cậu búp bê?   Đường Du trầm mặc không chịu nhận, cô bé cũng cố chấp không thu tay. Cuối cùng Đường Du đành thoả hiệp. Cậu nhận lấy con búp bê, quyết định tạm thời sẽ nén giận, vì vậy lễ phép nói: "Cảm ơn em."   Cô bé ngửa đầu nhìn cậu. Đôi mắt nó đen sẫm lại trong veo, lời nói thốt ra khiến người nghe sởn da gà: "Anh, anh muốn biết em chết như thế nào không?"