Khách điếm. Tiểu viện. Vô Ưu Cung Ly Lạc một phòng, Phong Thành Quang một phòng, Thúy Thúy một phòng, Mạc Cẩn Hàn một phòng, Cung Nhất Cung Nhị hai người một phòng. Trong tiểu viện, tuy có hơi nhỏ, nhưng mọi thứ đều đầy đủ, cũng hơi giống một ngôi nhà nhỏ. Sau khi tắm rửa thay y phục, Vô Ưu nghe nói bên ngoài có chợ đêm. "Muốn đi sao?" Cung Ly Lạc hỏi. Vô Ưu cười gật đầu, "Muốn đi, ca ca, ngươi đi cùng ta chứ!" "Tốt!" Vô Ưu cười, vui vẻ thoải mái. "Cung Nhất, ngươi mang Thúy Thúy đi cùng, nhìn trúng cái gì thì mua cái đó, trở lại sẽ chi trả cho các ngươi!" Cung Nhất vừa nghe, vui vẻ nói, "Tạ tiểu thư!" Cung Nhị ở một bên nhỏ giọng hỏi "Tiểu thư, còn ta thì sao?" Vô Ưu hì hì nở một nụ cười, "Ngươi đi cùng với Cung Nhất, bảo vệ Thúy Thúy, trở lại cũng sẽ chi trả cho ngươi!" Tiếp theo Phong Thành Quang cũng hỏi, "Nha đầu, còn ta thì sao?" "Ngươi?" Vô Ưu chỉ vào Phong Thành Quang, suy nghĩ chốc lát, mới lên tiếng, "Ngươi, đi tìm chỗ bày một sạp để xem bệnh cho mọi người, kiếm chút bạc trắng đi, dù sao, trên đường đi cùng nhau, ngươi đều ăn uống chùa của ta đấy, thiếu ta không ít bạc!" Phong Thành Quang nghe vậy, há miếng, nói không nên lời. Vô Ưu lại ha ha ha cười, kéo Cung Ly Lạc đi ra cửa. Ban đêm ở Đổ thành, rất náo nhiệt, người đến người đi, cực kỳ náo nhiệt, so với ban ngày, chỉ có hơn chứ không kém. "Ca ca, thật náo nhiệt!" Cung Ly Lạc thản nhiên gật đầu, cẩn thận che chở cho Vô Ưu. Dọc đường đi, Vô Ưu cũng không mua bất kỳ đồ gì, trừ phi đặc biệt hiếm lạ, mấy thứ chưa từng thấy mới mua, phần lớn đều xem một chút xong rồi đặt trở lại. Ở một bên khác. d đ l-ê&q-uý&đ-ôn Cung Nhất, Cung Nhị giống như giặc ngoại xâm càn quét mọi thứ, nhìn thấy cái gì cũng mua, Thúy Thúy đồng ý cầm đồ giúp bọn hắn, lúc này, hai tay cũng không cầm nổi nữa. Mà Cung Nhất, Cung Nhị vẫn mua rất nhiệt tình. "Thúy Thúy, cái này hay không?" Cung Nhất hỏi. Thúy Thúy gật đầu. Cung Nhất cười, "Vậy thì mua...!" "Thúy Thúy, cái này thì sao?" "Thúy Thúy. . . . . ." "Thúy Thúy. . . . . ." "Mua...!" "Cái này cũng mua!" "Cái này, cái này, cái này cũng mua. . . . . ." Thúy Thúy chợt im lặng, hai người kia, có phải có lòng tham quá lớn hay không. Mạc Cẩn Hàn chen chúc trong đám người, lại phát hiện mình hoàn toàn không có chỗ để đi. Thân thể bị người khác dùng lực va vào, Mạc Cẩn Hàn thấy người bên cạnh ngã xuống, vội vàng đỡ người vừa va phải hắn, "Tiểu huynh đệ, ngươi không sao chứ?" "Không sao, không sao, không có việc gì, đa tạ công tử!" Mạc Cẩn Hàn nghe vậy, hơi buông lỏng tay ra. Nam tử kia cười lạnh với Mạc Cẩn Hàn, nhanh chóng biến mất trong đám người. Mạc Cẩn Hàn lắc đầu bật cười, đưa tay sờ soạng bên hông. Ah. . . . . . Không có. . . . . . Lại sờ soạng mấy cái, cúi đầu nhìn, hà bao (túi nhỏ dùng để đựng tiền) vẫn treo bên hông đã không thấy đâu. "Nhất định là mới vừa rồi tiểu tử kia. . . . . ." Khốn kiếp, đáng chết. Mạc Cẩn Hàn khẽ nguyền rủa một tiếng, vội vàng đuổi theo. Phong Thành Quang không có bạc, dứt khoát ở lại khách điếm, bảo vệ những đồ vật giá trị, tránh bị trộm mất. Lúc Vô Ưu và Cung Ly Lạc xách theo đồ vừa mua trở lại, Phong Thành Quang nhìn, nở một nụ cười. Khi Vô Ưu không khách khí ném đồ đã mua vào trong ngực hắn, mắt cũng đã cười đến híp lại. Tuỳ tiện mở lá sen ra, nhìn bánh quế, bánh hạt sen, bánh hạt đậu bên trong, Phong Thành Quang cười càng vui vẻ. Những món điểm tâm này, đều là món hắn thích ăn. "Cười cái gì, do ta mua nhưng ăn không hết, bỏ rất lãng phí, mới cho ngươi được tiện nghi!" Phong Thành Quang hừ lạnh một tiếng, ôm điểm tâm, trở về gian phòng của mình, ngồi ở bên bàn, chậm rãi ăn. Đã từng, cũng có nữ tử, nhớ đến hắn như vậy, nhưng hắn. . . . . . Không phải là một người phu quân tốt, không phải là một phụ thân tốt. . . . . . Vô Ưu nhìn cánh cửa đóng chặt, nở một nụ cười. Đêm khuya. Vô Ưu đã sớm ngủ thật say, trong không khí, truyền đến tiếng động kỳ lạ, Cung Ly Lạc hơi lật người, ôm Vô Ưu vào trong ngực. Truyền âm qua không khí. "Chuyện gì?" "Hồi vương gia, đã tra được!" Cung Ly Lạc ôm Vô Ưu tay nắm chặt lại, hàm răng cắn chặt, "Nói!" "Thích khách năm đó gồm tám người, quốc sư đã chết, còn lại bảy người, mà một người trong bảy người đó, Phong Đại Xuyên dùng tên giả là Lôi Lão Hổ, mai danh ẩn tích ở Đổ thành này!" Phong Đại Xuyên ——, Lôi Lão Hổ ——. "Đi thăm dò mọi chuyện về Lôi Lão Hổ!" "Dạ!" Ẩn vệ lập tức lui ra, Cung Ly Lạc mới nhẹ nhàng chống người đứng dậy, nhìn Vô Ưu. Khóe miệng Vô Ưu nhẹ nhàng giật giật, hì hì nở một nụ cười, "Người ta đã ngủ thiếp đi rồi!" Cung Ly Lạc bật cười, "Có phải đánh thức ngươi hay không?" "Không có!" Cung Ly Lạc vì không muốn đánh thức nàng, nên mới dùng cách truyền âm qua không khí, chỉ vì nàng cảm thấy cảm xúc của hắn dao động, trong nháy mắt tức giận, mới tỉnh lại. "Ưu nhi, ta đã tìm được kẻ thù thứ hai của chúng ta!" Vô Ưu nhíu mày, "Sau đó?" "Ưu nhi, chúng ta cần không vội, từng bước từng bước, ban đầu, bọn họ khi dễ chúng ta lúc chúng ta còn nhỏ tuổi, đùa giỡn chúng ta trong lòng bàn tay, hôm nay, ta nhất định phải giống như mèo trêu chọc chuột, hành hạ bọn họ kinh hồn bạt vía, đêm không an giấc!" Vô Ưu gật đầu, "Ca ca, ta nghe theo ngươi!" Lôi phủ. "Cái gì?" Lôi Lão Hổ không thể tin kêu lên một tiếng, ngã ngồi ở trên ghế. Làm sao có thể, làm sao có thể. Mười năm rồi, lo lắng đề phòng mười năm, nhưng không nghĩ. . . . . . "Người đâu!" "Chủ tử?" "Đưa tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư rời đi, khẩn cấp!" Thuộc hạ không hiểu, vì sao Lôi Lão Hổ sợ hãi, nhưng, vẫn lập tức đi xuống chuẩn bị. Mười năm qua. Lôi Lão Hổ đã sớm thành gia (lập gia đình), thê thiếp thành đàn, còn có ba nhi tử, hai nữ nhi. Vậy mà hôm nay, Cung Ly Lạc và Vô Ưu tới Đổ thành, nếu bọn họ tới báo thù, Lôi Lão Hổ không dám nghĩ tiếp. Âu Dương phủ. "Chủ tử!" Âu Dương Minh Ngọc nghe tiếng, mở mắt ra, "Chuyện gì?" "Có người âm thầm điều tra Lôi Lão Hổ, Lôi Lão Hổ cũng phái người đi thăm dò những người trong khách điếm, thậm chí còn âm thầm đưa con rời đi!" Âu Dương Minh Ngọc nghe vậy, tâm tư không chuyển, "Đi, tiết lộ lai lịch của Lôi Lão Hổ ra ngoài, còn nữa, theo dõi xem mấy đứa bé được đưa đi đâu!" "Chủ tử, mấy đứa bé kia sao?" Âu Dương Minh Ngọc nghe vậy, nhíu lông mày. Đứng dậy, đi tới bên cạnh cửa sổ, "Ta hoàn toàn không thể giống như Lôi Lão Hổ, lòng dạ độc ác, mấy đứa bé, phó thác cho trời đi!" Những năm qua Lôi Lão Hổ, gây thù khắp nơi, người muốn lấy tính mạng hắn, đếm không hết, hắn không cần ra tay. Chỉ cần những gì thuộc về Âu Dương gia, có thể thu hồi về là tốt rồi. Phụ thân, nương, các ngươi ở trên trời có linh thiêng, nhất định phải phù hộ cho nhi tử, giết được Lôi Lão Hổ, tự tay dùng máu của kẻ thù, kính vong hồn của các ngươi. Khách điếm. [{diendan()lequydon}] Điểm tâm. Đối với chuyện Mạc Cẩn Hàn cả đêm không về, sáng sớm mới trở về, nhưng là phờ phạc trở về, Vô Ưu khẽ nhíu mày, Cung Ly Lạc lạnh lùng liếc mắt nhìn, Thúy Thúy cúi đầu ăn cơm, Cung Nhất, Cung Nhị làm như không thấy, Phong Thành Quang ồ lên một tiếng, tò mò nhìn Mạc Cẩn Hàn. Một bộ dạng, ngươi làm sao vậy. Nói ra đi, mọi người ở đây đều vui vẻ lắng nghe. Khóe miệng Mạc Cẩn Hàn giựt giựt, ngồi trên băng ghế, "Cung Ly Lạc, cho ta mượn ít bạc!" Cung Ly Lạc nghe vậy, lạnh lùng nói, "Ta không có bạc, ngươi hỏi mượn Ưu nhi đi!" Mạc Cẩn Hàn giận, "Ta nói Cung Ly Lạc, ngươi là một đại lão gia, ngươi... ngươi, ngươi. . . . . ." Không sai, trên người Cung Ly Lạc, có bạc. Mỗi lần mua đồ cho Vô Ưu, đều dùng rất nhiều rất nhiều bạc. "Tất cả bạc của ta đều là của Vô Ưu, chỉ có dùng ở trên người Vô Ưu, ta mới có quyền chủ động chi phối, những chuyện khác, tất cả đều do Vô Ưu làm chủ!" Cung Ly Lạc nói xong, gắp cải trắng cay thả vào trong chén Vô Ưu. Dặn dò, "Món ăn này cay, ăn ít một chút, nếu không sẽ bị nóng!" Vô Ưu gật đầu, vừa ăn cháo, vừa ăn bánh bao hấp, rồi nhìn Mạc Cẩn Hàn, "Mạc Cẩn Hàn, không bằng, ngươi hỏi mượn ta đi, đối với ta, chỉ cần ngươi trả lợi tức (lãi) đầy đủ, ta sẽ cho mượn!" "Lợi tức là bao nhiêu?" "Cái này sao!" Vô Ưu nói xong, để đũa xuống, kéo khăn tay từ trong ngực Cung Ly Lạc ra lau miệng, mới tiếp tục nói, "Giống như ngươi mượn một trăm lượng, trả ta hai trăm lượng, ta cho ngươi mượn một ngàn lượng, trả ta hai ngàn hai trăm lượng, ta cho ngươi mượn một vạn lượng, trả ta hai vạn năm ngàn lượng!" Mạc Cẩn Hàn nghe vậy, mắt trừng lớn, không thể tin hỏi, "Không đúng, tại sao, lợi tức lại cao như vậy?" Cho mượn bạc như vậy, rõ ràng chính là muốn cướp đoạt. "Bởi vì cho mượn càng nhiều, nguy hiểm càng lớn, ngươi xem, một trăm lượng, ngươi có thể dễ dàng hoàn trả, một vạn lượng, haizz ~, ta sợ ngươi ba năm cũng không trả nổi!" Mạc Cẩn Hàn chỉ Vô Ưu, tốn hơi thừa lời nghiến răng, "Ta không mượn!" Vô Ưu cười, "Đúng lúc, ta cũng không có ý định cho ngươi mượn!" Ăn điểm tâm xong, đoàn người bỏ lại Mạc Cẩn Hàn đang tức giận đến gần chết, đi đến phố ngọc thạch nổi danh nhất Đổ thành. Mua đá, cược đá, cược ngọc. . . . . .