Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 67 : Hương tiêu ngọc vẫn

Hoàng Việt và Hải Đường công tử đều ngoái đầu nhìn lại, thì trông thấy một đám người mặc đồ đen, xăm hình khắp người, riêng Hải Đường công tử, hắn nhận ra cái tên ve vãn bé Thu trong quán cafe ở trong đám người này, khuôn mặt hiện lên một nụ cười lạnh. “Ba, là nó, chính nó đánh con!” Tên thanh niên lúc vừa rồi trên mặt vẫn cỏn sưng vù, giờ phút này chỉ chỉ vào Hải Đường công tử, mặt nhìn về một tên nam nhân trung niên mặt mũi bặm trợn, xăm hình lưỡi búa trên tay nói. “Hồi nãy tao tha cho mày, giờ này mày còn dám đến đây, xem ra hôm nay mày không về được.” Vốn đang nổi nóng, Hải Đường công tử liếm liếm môi, khóe miệng hiện lên một đường cong, nếu người quen của hắn nhìn thấy khuôn mặt hắn vào giờ phút này, hẳn sẽ biết là hắn đây là tay muốn nhuốm máu. “Thằng chó, mày chết chắc rồi!” Tên thanh niên không có chút nào sợ hãi, dường như rất tự tin vào ba mình. “Nhóc con, mày ở đâu tới đây? Bộ không biết bang Lưỡi Búa bọn tao sao?” Tên đàn ông trung niên hùng hùng hổ hổ hỏi, nhìn cơ bắp hắn thì cũng biết hắn có tập qua thể hình. “Bang lưỡi búa là cái dek gì, tụi bay lên đi, một mình tao chấp hết!” Đám người bọn trung niên bang lưỡi búa nghe vậy thì vô cùng tức giận, lập tức, hơn hai mươi tên cầm gậy gộc, dao bấm vây quanh công tử Hải Đường, cũng có vài tên hiểu nhầm Hoàng Việt và hắn cùng một phe, lập tức bao quanh Hoàng Việt, riêng tên thanh niên kia thì đi tới lại gần bé Thu. Hoàng Việt thấy vậy, liền biết đám này hẳn là có ý đồ gì đó với bé Thu cùng với tên Hải Đường, không chấp nhận được người mình thương bị ức hiếp, hắn hất chân, một hòn đá bay lên, bay tới chân tên thanh niên đang tiến tới bé Thu kia, làm hắn ngã khụy xuống. “A!!!!!!!” Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, tên này hẳn là không thường phải chịu đau đớn như vậy, hắn kêu la như gà bị cắt tiết. “Bọn bay, đánh nó!” Tên trung niên thấy vậy thì hoảng sợ, tên này chẳng lẽ là dân anh chị sao, võ công gì mà kinh thế. Lúc này Hải Đường công tử cũng đã ra tay, hắn chỉ cần một đấm hoặc một đá là có một tên ngã gục, miệng phun máu, sùi bọt mép, tên trung niên thấy vậy thì vô cùng hoảng hốt, vội chạy về xe trốn, bỏ mặc con mình ở lại. Tên thanh niên lúc này ôm đùi đau đớn, thấy cha mình bỏ chạy thì càng hoảng sợ, nhưng chân hắn đau quá, hắn không bước đi được, hắn một mặt cay độc nhìn về Hoàng Việt, từ trong túi quần móc ra một cây súng. “Không!” Bé Thu ở một bên thấy vậy thì vô cùng kinh hãi, khi nòng súng tên kia đang chuẩn bị nhắm về Hoàng Việt, mắt thấy không thể kịp tới gần đối phương ngăn cản, cô không chút do dự, chạy ngay vào tầm bắn của súng. Đúng ngay vào lúc đó, Hoàng Việt lúc này mới chú ý tới bóng lưng bé Thu đang che mắt tầm nhìn của mình với tên thanh niên kia, vừa rồi phải đánh mấy tên đồng bạn của đối phương, làm hắn cũng không kịp nhận biết là xảy ra chuyện gì, bỗng dưng, một thanh âm như sấm nổ vang lên: “ĐOÀNG!!!!!!!!!!!!!” Chỉ thấy bé Thu ngã gục xuống, máu tràn ra đầy trên đất, lúc này đám côn đồ cùng Hải Đường công tử cũng dừng mọi động tác, nhìn về phía bên này. “KHÔNG!!!!!!!!!!!” Hoàng Việt gầm thét, lập tức hất một cục đá lên, đá bay vào ngay đầu tên thanh niên con của bang chủ bang Lưỡi Búa, đâm vào xương sọ của hắn, làm hắn lập tức gục xuống, không biết sống chết. Hoàng Việt ngay tức khắc chạy tới bên cạnh bé Thu, nâng cô dậy, lúc này cô vẫn đang hấp hối, hắn nhìn kỹ vết thương thì thấy nó xuyên đúng vào ngay tim, làm lòng hắn đau như cắt. Bé Thu cố gắng mở ra con mắt, lim dim nhìn Hoàng Việt, gằn từng chữ, cố gắng dùng hết sức lực còn lại của mình nói ra: “Em... là em... cam tâm...tình nguyện... Anh phải sống... tốt...anh....hứa... với em... một chuyện... được... không!” Hoàng Việt lòng đau như cắt, không chút do dự: “Em nói đi, bất kỳ điều gì, anh đều sẽ đồng ý... Em nói đi...” “Anh đừng... trách... công tử... Hải Đường..." "Hứa... với em... hai người phải... là... bạn tốt.... được... không...” Hải Đường công tử lúc này nhìn thấy, nghe vậy mà cực kỳ hối hận, tại sao mình lại làm vậy với cô ta, hắn điên tiết phát tiết vào đám côn đồ đang đứng ngơ ra kia, làm bọn hắn chạy tán loạn, nhưng tất nhiên không ai có thể chạy thoát. “Được, anh hứa với em.... em cũng hứa với anh... em không thể chết... em không thể chết...” Lập tức, hắn liền cấp tốc liên hệ với hệ thống:“Hệ thống, ngươi có cách gì có thể cứu cô ấy không?” “Không thể thưa kí chủ, hệ thống không thể đi trái thiên địa tạo hóa, nếu như ngươi trở nên cường đại, may ra còn có thể, còn bây giờ thì, haizzz!” “Bộ không có thần đan gì sao?” “Nhưng tích phân của kí chủ quá ít, không thể đổi đâu?” “Không thể cho ta thiếu sao?” “Xin lỗi kí chủ, hệ thống cần rất nhiều năng lượng mới có thể thai nghén ra một viên thần đan, haiz, kí chủ ngươi tự giải quyết cho tốt đi thôi!” Bé Thu lúc này đã yếu lắm rồi, chỉ kịp thốt ra một lời nói đứt quãng:“Nếu có... kiếp sau...” Sau đó, cô nhắm mắt đi về miền cực lạc. .... Mang cho mình một cọc tâm sự nặng nề, Hoàng Việt lên máy bay quay về Thành Phố. Sau khi bé Thu ra đi, hắn yêu cầu tên Hải Đường lập tức rời khỏi nơi đó, còn hắn thì sau khi chắc chắn tên thủ phạm đã đền tội, liền thu bé Thu vào Linh Điền Không Gian, dĩ nhiên trước đó không quên dặn dò tên Hải Đường phải giữ bí mật về cái chết của bé Thu, hắn không muốn gia đình cô biết được tin tức này. Tuy hệ thống không thể cứu sống bé Thu, nhưng Hoàng Việt đã dùng hơn 200 ngàn tích phân để mua quan tài ướp xác đặc chế của hệ thống, tuy rằng không thể tránh đi việc các cơ quan trong cơ thể ngừng hoạt động, các tế bào bị chết, nhưng ít nhất làn da, bộ mặt bên ngoài của bé Thu vẫn có thể bảo quản hoàn chỉnh, Hoàng Việt muốn sau này, mỗi khi nhìn vào Quan Tài này, hắn có thể nhớ về những kỷ niệm đẹp, về một người con gái chấp nhận vì hắn mà hy sinh tính mạng, hắn không biết, có phải là do tác dụng của thẻ trung thành hay không, nhưng sau khi tiêu hao thêm 200 ngàn tích phân hỏi hệ thống, câu trả lời không khiến Hoàng Việt thất vọng, quả thật hành động của cô ta chính là xuất phát từ tận đáy lòng. Tuy rằng hắn không ưa gì tên Hải Đường, nhưng lời của bé Thu hắn cũng không thể làm trái, tuy rằng Hoàng Việt không thể nói mình có thể vì bé Thu mà làm tất cả, nhưng chỉ cần không trái với luân thường đạo lý, Hoàng Việt vẫn nghĩ rằng mình có thể làm được, nhưng bây giờ, hắn phải tránh mặt tên Hải Đường một thời gian, ít nhất là cho đến khi hắn vơi bớt được nỗi buồn này đã. Sáng sớm hôm sau, Hoàng Việt về tới nhà, ba mẹ hắn rất mừng khi thấy con mình về sớm, nhưng cũng khá ngạc nhiên khi vẻ mặt con mình giống như cực kỳ sầu não, hai người nhìn kỹ thì thấy trên mái tóc của con trai thân thương của mình có vài sợi đã ngả màu trắng bạc.