Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân
Chương 51 : Thầy là top à?
Bước vào khách sạn, tên Bảo có vẻ không kịp chờ đợi, dắt tay thầy Quân, nói lời có vẻ rất chân thành:
“Mau mau lên thầy Quân, thật sự thì tối nay tôi có việc bận, nhưng vì quý thầy lắm, tôi ráng trì hoãn lại, nói thật với thầy, trước đây tôi đã thấy thầy có gì là lạ, bởi vậy tôi mới có một chút thành kiến, cũng do tôi nghĩ thầy không tin tưởng tôi cả thôi, nhưng bây giờ thì khác rồi, thầy đã thành thật như vậy, chuyện trước đây chúng ta tốt nhất coi như cho qua, từ nay về sau thầy có chuyện gì cần giúp đỡ, tôi luôn luôn sẵn lòng!”
“Thầy Bảo, thầy tốt quá, thì ra từ trước tới nay em hiểu lầm thầy, thật sự là em cũng có nỗi khổ khó nói, thầy biết đấy, ở Việt Nam mình vẫn còn định kiến lắm, không như trước đây khi em còn học ở nước ngoài, bên đó người ta sống thoáng hơn!”
“Ồ, thế thầy đã từng có quan hệ với ai bên đó chưa?” Nói đến đây, thanh âm của hắn nhỏ lại, chỉ hai người nghe được, thấy mình đã quá lời, hắn vội nói: “À, thật ra là tôi lo cho cậu, cậu biết đấy, người đáng tin trên đời này rất ít, nếu có tin tức gì truyền ra thì...”
“Dạ chưa, em chưa từng làm chuyện đó ạ!” Thầy Quân bẽn lẽn nói.
“Được, như vậy thì rất tốt, quan hệ đồng giới rất dễ lây bệnh, nếu cậu có nhu cầu, nhất định phải tìm đối tác đáng tin tưởng!” Tên Bảo giả bộ thông cảm, nhưng nếu nhìn kỹ có thể thấy khóe miệng hắn hơi nhếch lên.
“Em gái, cho anh một phòng, phòng đơn thôi, anh chỉ tâm sự với cậu em một chút rồi về!” Tên Bảo mập nhìn em tiếp tân, nháy nháy mắt, người sau thầm hiểu, ôn tồn nói:
“Vâng, thưa quý khách, đây là chìa khóa phòng 43 ạ!”
“Đi thôi Quân, anh chỉ tiếp chuyện chú được 15 phút thôi, còn nhiều việc lu xu bu lắm!” Tên Bảo ra vẻ chính trực, làm thầy Quân cũng có chút bất ngờ, không phải tên này có ý đồ với mình sao, hay là hắn cũng không gấp gáp, tính đe dọa khủng bố tinh thần mình dần dần, chờ mình không chịu nổi phải van nài hắn hay sao?
Thầm quên hết những thứ này ra sau đầu, không sao cả, mặc kệ ngươi suy nghĩ gì, chỉ cần viên thuốc ngủ kia có công dụng đúng như em Việt nói, để xem ngươi còn trốn tội được không!
Trên đường đi lên hành lang, tên Bảo vỗ vỗ vai thầy Quân, sau đó làm bộ như hiếu kỳ lắm, hỏi: “À mà cậu là top phải không, tôi thấy cậu nam tính như vậy nên thắc mắc thôi, cậu đừng nghĩ nhiều!”
“Ủa, sao thầy rành thế!” Thầy Quân làm bộ cũng hiếu kỳ như hắn, vội hỏi lại.
Tên Bảo tiếp tục nói với giọng chính trực: “À ừ, thầy biết đấy, tôi công tác đã rất lâu năm, cũng có một số em học sinh thuộc giới tính thứ ba, tôi phải tìm hiểu kỹ để làm công tác tư tưởng với các em đấy, tôi muốn cho học sinh có nhiều kiến thức về xã hội, kể cả về chuyện người lớn!”
“Vâng, thì ra là vậy, hèn chi thầy tâm lý thế, thầy giáo có tâm đức như thầy quả thật rất hiếm!” Thầy Quân mỉm cười, nói một cách rất chân thành.
“Ha ha, thôi, chúng ta vào việc chính đi!” Lúc này, đã đến trước cửa, tên Bảo dùng chìa khóa mở cửa phòng, sau đó bước vào.
Thân là một người có địa vị cao trong xã hội, hắn tất nhiên là sẽ không dẫn thầy quân vào khách sạn hạng xoàng, đây là một khách sạn 3 sao khá nổi tiếng ở quận Tân Bình, bảo thầy Quân ngồi xuống, sau đó hắn đi tới tủ lạnh, trong đó có vài chai rượu vang, hắn lấy một chai ra, sau đó nói: “Chúng ta cùng uống một chút, kỷ niệm ngày hai chúng ta làm hòa và thấu hiểu nhau hơn!”
Thầy Quân thấy vậy thì mừng thầm, xem ra phải nghĩ cách bỏ thuốc vào rượu này, đến khi đó ngươi đừng hòng thoát được.
Dừng lại một chút, sau đó tên Bảo nói tiếp: “Hay là tôi có ý này, chúng ta cùng kết làm anh em kết nghĩa, sau này tương trợ lẫn nhau, yên tâm đi, chỉ cần tôi còn ở ngôi trường này, tuyệt đối sẽ không để ai bắt nạt cậu.”
Thầy Quân càng lúc càng tức tối, không biết tên này định giở trò gì, sao mà bày ra nhiều thứ ma le thế, nhưng cũng không tiện từ chối, đành gật gật đầu: “Em chỉ sợ là anh chê em thôi!”
“Haha, tôi không phải là người như vậy!” Tên Bảo cười khoái trá, tiếp đó nói: “Tốt, cứ thế đi, thôi, việc tối nay tôi bỏ qua, vì người anh em đây giải bày tâm sự!”
“Vâng, vâng, vậy thì chúng ta phải uống cho thật say đúng không ạ! Hôm nay chúng ta không say không về đi!” Thầy Quân lúc này đã hiểu, tên này nãy giờ toàn là giả bộ, liền giống như tìm được người tri kỷ, vui mừng nói, tên Bảo nghe vậy càng khoái trá hơn.
“Đúng, chú em nói rất phải, nào, để anh rót cho chú!” Nói rồi hắn từ khay đựng ly lấy ra hai cốc rượu, rót cho thầy Quân một ly, đưa cho người sau, tiếp đó ngồi xuống giường, ôm vai thầy Quân, nói: “Chuyện của chú em, cứ yên tâm, anh sẽ nói cậu Phú bỏ qua cho, em chỉ cần sau này đừng chọc giận cậu ấy nữa, phải tìm cơ hội xin lỗi cậu ta, dù sao trong trường mọi người vẫn tin tưởng em, nên đừng buồn nữa, nào, cạn!”
“Cạn!” Thầy Quân đã nghĩ ra một ý tưởng, đó là phải dụ cho hắn uống thật nhiều, đi vô nhà vệ sinh, sau đó mình sẽ bỏ thuốc vào ly rượu của hắn.
“Nào anh em ta cùng nhau xông pha lên đàng...” Tên Bảo ồm ồm hát, ra vẻ rất cao hứng, khoác vai thầy Quân, mặc dù thầy Quân cảm thấy rất buồn nôn, nhưng phải cố gắng trấn định, hừ, để xem tửu lượng của ông với tôi ai mạnh hơn.
Quả nhiên, tên Bảo mập vẫn là sức chịu đựng kém hơn, sau chừng năm, sáu ly, hắn liền hỏi: “Cậu mắc tiểu chưa, tôi uống hơi nhiều rồi đấy!”
Muốn phối hợp với hắn một chút, thầy Quân cũng đành nói theo: “Cũng sơ sơ thôi ạ, thầy mắc tiểu thì đi trước đi, em sẽ đi sau!”
“Chúng ta là anh em, đi chung cho vui!”
“Thôi em ngại lắm, thầy cứ đi đi!”
“Ha ha, ừ, chú em chờ anh một chút!”
Nghe được tên Bảo nói vậy, thầy Quân hết sức vui mừng, chờ hắn đóng cửa phòng tắm lại, liền bỏ thuốc vào ly rượu của đối phương.
Chừng nửa phút sau, tên Bảo bước ra, sau đó nói: "Được rồi, cậu đi đi, không nên nhịn, không tốt đâu!"
“Vâng, anh khoan uống đã nhé, chờ em ra rồi mình cụng ly!” Sợ rằng viên thuốc còn chưa tan, thầy Quân vội nói, nhưng thật ra thì thuốc mà Hoàng Việt đưa cho thầy Quân tác dụng với nước phải nói cực kỳ nhanh.
“Được rồi! Em yên tâm, anh đợi chú!”
Thầy Quân nghe vậy, cũng bớt lo, sau đó bước vào phòng tắm đóng cửa lại, cố gắng lâu ra ngoài một chút để chờ cho thuốc tan ra.
Tên Bảo thấy thầy Quân đã vào rồi thì cười hì hì, ngồi lại chỗ của mình, sau đó móc trong túi ra một bịch thuốc bột, lập tức cho vào ly rượu của mình, cố ý lắc lắc mấy cái, sau đó hoán đổi với ly của thầy Quân.
Khoảng hai phút sau, thầy Quân mở cửa bước ra, còn giả bộ như là đã rửa mặt kỹ, sau đó nói: “Anh, chúng ta tiếp tục, hôm nay mình uống cho say, sau đó ngủ ở đây luôn, ngày mai cùng đi đến trường tham dự buổi tổng duyệt!”
“Tốt, tốt, cạn!” Tên Bảo cười thầm, sau đó cùng thầy Quân cụng ly.
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
268 chương
23 chương
3 chương
13 chương