Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân
Chương 384 : Tiên Thiên Cao Thủ?
Hoàng Việt vừa lướt mình tới con đường rời khỏi nơi đây, đám đệ tử Minh Giáo đã hùng hùng hổ hổ rút đao rút kiếm, dường như đang chờ mệnh lệnh của Dương Siêu Quần, chỉ cần Dương Siêu Quần ra lệnh, cho dù có chết bọn họ cũng sẽ ra tay cản lại Hoàng Việt.
“Để hắn đi!” Trái ngược với suy nghĩ của mọi người, Dương Siêu Quần lại hô to, làm tên Hoàng Hoa Dật cực kỳ căm tức nhìn về hắn, nhưng cũng không có thời gian để ý nhiều đến người trước, giờ phút này, cản lại Hoàng Việt mới là vấn đề hắn cần phải làm.
Vừa nghe chỉ thị của Dương Minh Chủ, đám đông võ giả, cùng những đệ tử Minh Giáo cũng tránh ra một đường, thân pháp của Hoàng Việt cực nhanh, hắn dùng Lăng Ba Vi Bộ, tốc độ so với Hoàng Hoa Dật thì nhỉnh hơn đôi chút, nhưng cũng không phải thuận tiện rời đi được, khi mà lão già đằng sau đang không ngừng ném ám khí.
“Tiểu tử, khoan đi đã!” Đột nhiên, một thanh âm hùng hồn vang lên, đám đông võ giả lập tức ngoái đầu nhìn lại, liền trông thấy có một đôi vợ chồng, cùng với một cô gái trẻ tuổi phi thân tới, dường như bọn họ đã dõi mắt nhìn toàn cảnh chiến trận lúc nãy đã lâu.
Vừa nghe được thanh âm này, lão giả Hoàng Hoa Dật ngoái mình nhìn lại, sau đó chợt sửng sốt hét lên: “Trúc Lâm?” Sau đó cũng không đuổi theo Hoàng Việt nữa, làm Hoàng Việt cũng không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, hắn cũng quay người nhìn lại, thì thấy đây là một trung niên nam tử anh tuấn, khí tức sâu không lường được.
“Tiểu huynh đệ, vừa rồi rất khí phách nha!” Cô gái trẻ tuổi cười hì hì chạy tới lại gần Hoàng Việt, vỗ vỗ vai hắn, làm Hoàng Việt cũng có chút ngại.
“Trúc Lâm, ngươi thật sự muốn xen vào chuyện này sao?” Lão giả Hoàng Hoa Dật dường như đã biết tới người trung niên nam tử, nhìn ngữ khí của lão ta thì đủ biết được người trung niên nam tử này không hề tầm thường.
“Hà hà, lão Hoàng Hoa, ngươi nhúng tay quá nhiều rồi, chẳng phải 70 năm trước, ngươi đã thề không bước chân vào giang hồ nữa sao?”
Đám đông võ giả nghe vậy, lập tức hoảng hốt hô: “70 năm trước, hắn là Ma Diện Hoàng Dật!”
“Ma Diện Hoàng Dật, chẳng phải 70 năm trước, hắn là đệ tử của lão quái kiếm sầu sao?”
“Đúng vậy, 70 năm trước, nghe đồn sư phụ Dương Lập Thiên của Dương Minh Chủ liên hợp với các đại chưởng môn tà phái, cùng đánh bại lão quái kiếm sầu, lão quái kiếm sầu cũng đã nói, hắn và đệ tử Hoàng Dật của mình không bao giờ bước vào võ lâm nữa!”
“Tên này, xem ra là kẻ nuốt lời a!”
“Hoàng Hoa Dật, Hoàng Dật, đúng thật sự là Ma Diện Hoàng Dật rồi!”
“Còn vị Trúc Lâm kia là ai?”
Đám đông võ giả không ngừng xào xáo, bọn họ đã nhận thức được Hoàng Hoa Đảo Chủ rốt cuộc là ai, nhưng đôi vợ chồng nam nữ này, cùng với cô gái trẻ tuổi đang đứng cạnh Hoàng Việt kia, xuất thân thế nào vẫn là một dấu hỏi lớn.
Hoàng Việt lập tức, nhờ hệ thống tra xét ba người này, thì hắn nhận được độ hảo cảm khá tích cực, xem ra ba người này không có ý xấu, làm Hoàng Việt cũng đỡ lo, cũng không thể trách hắn quá cẩn trọng, dù sao những người này mạnh hơn hắn khá nhiều, chỉ cần có một chút sơ suất sẽ mất mạng như chơi.
“Này này, vị đệ đệ, đã có ý trung nhân chưa?” Cô gái trẻ tuổi cười hì hì nhìn về Hoàng Việt, vừa rồi cô nhìn cậu trai này rất thuận mắt đó a.
“Đúng, đúng, lão Hoàng Hoa, ta nhìn cậu thanh niên này rất thuận mắt, hay là để ta nhận cậu ta làm rể, yên tâm, võ lâm này đúng là ta vẫn sẽ không dính vào!”
Lão giả Hoàng Hoa Dật lúc này còn chưa biết trả lời câu hỏi kia ra sao, đúng thật sự xuất hiện hôm nay của hắn có chút không thích đáng, nhưng hắn cũng không nghĩ tới tên Trúc Lâm này lại xuất hiện, phải biết tên Trúc Lâm này, tuy rằng nhỏ tuổi hơn hắn, nhưng hắn lại là con cháu đời sau của một vị tiền bối trước nay vẫn được xưng là đệ nhất nhân Thiên Đảo, còn được xưng là Lão Tử a.
Nếu Hoàng Việt thật sự tra xét kỹ xuất thân của người trung niên này, chắc chắn sẽ hết hồn, vì đối phương dường như là người đời sau của vị cường giả sáng tạo ra Âm Dương Chân Kinh, tuy rằng Hoàng Việt không biết Lão Tử đời trước với Lão Tử đời này có khác gì nhau không, nhưng ở thế giới này, không thể phủ nhận Lão Tử là người có võ công rất cao cường.
Về xuất thân của Trúc Lâm, trong giang hồ rất ít người biết đến, vì tu luyện Âm Dương Chân Kinh, Trúc Lâm trông trẻ hơn tuổi rất nhiều, lúc vừa rồi, nhìn thấy Hoàng Việt thi triển ra chân nguyên mang theo một tia âm dương chi khí, nhưng hắn cũng chỉ cảm thấy khá hiếu kỳ thôi, dù sao hắn biết Âm Dương Chân Kinh không thể bị truyền ra bên ngoài được.
“Được, coi như hôm nay ta nể mặt ngươi, tiểu tử, nhớ kỹ ta!” Hoàng Hoa Dật đành xuống nước chịu thua, dù sao Trúc Lâm tuy rằng nhỏ tuổi, nhưng công lực cùng hắn một chín một mười, đã đối phương đã đảm bảo cho Hoàng Việt, hôm nay hắn không thể nào làm gì được thằng nhóc này, vì vậy, liền phi thân rời đi.
“Đa tạ tiền bối đứng ra tương trợ!” Hoàng Việt chắp tay, nhìn về phía Trúc Lâm, đến lúc này, hắn mới xác định được hôm nay mình đã an toàn, nhưng còn chưa đợi hắn thả lỏng, bỗng nhiên, một tiếng cười sang sảng từ xa vang tới: “Ha ha ha ha!”
Tiếng cười này, dường như mang theo ma âm, vang vọng trong óc của mỗi người, thậm chí ngay cả Trúc Lâm lẫn Hoàng Hoa Dật cũng phải đầu váng mắt hoa, trong lòng hoảng sợ không tả nổi.
“Đinh! Kí chủ, quá nguy hiểm!” Hệ thống trong tích tắc phát ra báo động, làm Hoàng Việt cũng lập tức dựng lên cảnh giác, nhìn về hướng thanh âm phát ra.
Mọi người lập tức quay đầu nhìn tới, đây là một vị lão giả mặc áo bào như các bậc tăng nhân, nhưng không phải là tăng nhân kiểu Thiếu Lâm Tự, mà là của bậc tu hành như các vị Thiền Sư, người này râu rậm, rõ ràng không quá giống người Trung Hoa, càng giống hơn so với những bậc Thiền Sư ở Tây Tạng, toàn thân tản ra khí thế kinh người, bước đi dường như đạp không.
Hoàng Việt cũng không thể không đoái hoài, lập tức nhờ hệ thống tra xét hảo cảm.
“Đinh! Độ thiện cảm của Đạt Ma La, muốn diệt cỏ tận gốc!”
Vừa nghe được thanh âm báo cáo của hệ thống, Hoàng Việt đã không nhịn được chạy trối chết, đối phương rất có thể đã bước ra một bước kia, hoặc ít nhất là đã đạt đến rất gần bước đó, nếu hắn có chút nào do dự, kết quả hẳn là chỉ có một, đó là chết mà thôi.
“Thí chủ, vì sao không ở lại nghe ta giảng đạo đây!” Thiền Sư rất nhanh đạp không đuổi theo, trung niên Trúc Lâm thấy vậy, liền biết người này không thiện, phi thân tới vung ra một chưởng, đáng tiếc, còn chưa chạm vào người của Đạt Ma La, đã bị chân nguyên hùng hồn hất bay.
“Tiên Thiên cao thủ!” Hắn hoảng hồn thốt lên, lúc này đảm võ giả ở đương trường cũng ngây ra như phỗng.
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
4 chương
25 chương
88 chương