Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân
Chương 380 : Đao Kiếm Giao Phong
“Tiểu tử, để ngươi lĩnh giáo đao pháp của bổn tọa!” Dương Siêu Quần gào lên, hai tay cầm đao, phi thân lên cao, sau đó hướng về phía Hoàng Việt bổ xuống, như muốn một chém bổ Hoàng Việt ra làm đôi, người sau tuy có vẻ hơi bất ngờ, nhưng cũng không lộ ra quá ái ngại, lập tức vận dụng Lăng Ba Vi Bộ, thân mình uyển chuyển bước ra từng bước, tránh né hướng tấn công của đối phương.
“Rầm!”
“Rầm!”
“Rầm!”
Từng chém của Dương Siêu Quần bổ xuống sàn đấu, đao pháp của hắn cực kỳ mạnh bạo, kèm theo chân nguyên làm sàn đấu vốn đã rách tươm giờ phút này càng thêm xiêu vẹo, cũng may những cây cột trụ vẫn còn đó, có điều sàn đấu càng ngày càng trở nên khó di chuyển, ít nhất là Hoàng Việt cảm thấy như vậy.
“Ta xem ngươi còn tránh đến khi nào!” Thấy Hoàng Việt không dám ngạnh kháng đao pháp của mình, Dương Siêu Quần vô cùng đắc ý, cười âm hiểm, tuy rằng bộ pháp của Hoàng Việt rất nhanh, hắn cũng không bắt được đối phương, nhưng chỉ cần phá hủy võ đài, hắn cũng muốn xem Hoàng Việt sẽ trốn đi đâu, nếu như Hoàng Việt không chiến mà trốn, hắn sẽ kêu gọi nhân sĩ võ lâm bao vây Hoàng Việt lại, dù sao ngày hôm nay tuyệt đối không thể để cho tiểu tử này trốn thoát, nếu để một thiên tài như Hoàng Việt rời khỏi nơi đây, khó nói ngày sau hắn sẽ trở thành hiểm họa lớn đến mức nào.
Giờ phút này, Hoàng Việt tuy biết tránh né như vậy, mình rồi sẽ bị dồn vào thế khó, nhưng cho dù võ đài bị sập, có thể ảnh hưởng mấy đến hắn chứ, chỉ là thi triển bộ pháp sẽ khó khăn hơn thôi, còn nếu dùng kiếm đạo của mình, Hoàng Việt tin tưởng, không quá trăm chiêu, hắn có thể đánh bại được Dương Siêu Quần.
Nhưng cứ mãi tránh né như vậy cũng không phải tính cách của Hoàng Việt, vừa rồi cho đối phương thắng thế như vậy, chỉ là vì Hoàng Việt cũng không vội kết thúc trận đấu, hắn còn muốn tỷ đấu cùng đao pháp của đối phương đây, vì vậy ngay tức khắc sau khi Dương Siêu Quần bổ ra khoảng 6 nhát đao, Hoàng Việt liền chỉ kiếm, lướt tới, hướng thẳng về ngực Dương Siêu Quần đâm vào.
“Phản công rồi!”
“Hắn cũng không phải là chuột nhắt a!”
“Đao pháp của Dương Minh Chủ Thiên Hạ khó ai sánh bằng, bộ tên này không biết sao?”
Chỉ có Thanh Phong chưởng môn, nhìn thấy đường kiếm của Hoàng Việt, khẽ bồi hồi, lẩm bẩm: “Sao ta nhìn thấy một chút hồn của Thái Cực Kiếm trong đó.... Lẽ nào...”
Dĩ nhiên, Thanh Phong chưởng môn cũng không thể nào tin Hoàng Việt là Ngang Phong Mậu, dù gì đứa đồ tôn của hắn ra sao hắn là biết rõ nhất, sự biến hóa rõ rệt của Ngang Phong Mậu trước đây đã đủ làm hắn bất ngờ, nếu có người bảo cho hắn Ngang Phong Mậu đã đột phá đến Bán Bộ Tiên Thiên, cho dù người đó là ai thì hắn cũng sẽ không tin, chỉ là hắn đang nghĩ tới, người này cũng trộm Thái Cực Kiếm của môn phái mình mà thôi.
Nếu Hoàng Việt biết Thanh Phong chưởng môn nghĩ vậy, chắc cũng phải mộng bức, tuy hắn cướp đoạt công pháp của các môn phái, nhưng mà Thái Cực Kiếm là hắn đã có từ lâu a... Làm sao hắn có thể cướp công pháp của một người hắn quý trọng như Thanh Phong chưởng môn chứ...
Trên lôi đài, Dương Siêu Quần nhìn thấy Hoàng Việt bắt đầu phản công lại mình thì cười lạnh, xem ra thằng nhóc này biết nếu cứ mãi trốn chạy, kết cục chờ đợi hắn chính là thất bại, nên đã quyết định làm liều rồi, về đao pháp của mình, Dương Siêu Quần cực kỳ tự tin, hắn cũng đã giao đấu với nhiều cao thủ kiếm đạo, tuy rằng nếu đấu đao pháp với những bậc tiền bối kiếm đạo như Thanh Phong chưởng môn thì hắn cầm chắc phần thua, nhưng bây giờ hắn sở hữu chân nguyên thì còn sợ gì, vả lại hắn cũng không tin kiếm pháp của Hoàng Việt có thể sánh bằng người như Thanh Phong chưởng môn phái Võ Đang a...
“Tiểu tử, ngươi chết chắc!” Tuy vậy, Dương Siêu Quần cũng không muốn ăn miếng trả miếng, trước tiên là phải giơ đao lên thủ đã, vì vậy hắn cũng vung đao lên, chuẩn bị đỡ đòn tấn công của Hoàng Việt.
“Keng!” Một thanh âm thanh thúy vang lên, mũi kiếm của Hoàng Việt chạm ngay vào đại đao của Dương Siêu Quần, do cả hai binh khí đều được truyền vào chân nguyên, nên cực kỳ rắn chắc, không có dấu hiệu bị hư hại.
“Vù...vù!” Thanh âm gió xoáy gầm vang, hai người Dương Siêu Quần và Hoàng Việt lui về sau, một kiếm này của Hoàng Việt, cũng chỉ để cảnh cáo đối phương thôi, tiếp theo, mới là lúc để hắn thi triển kiếm thuật.
“Đón kiếm!” Sau khi bức ra, Hoàng Việt lập tức lướt tới, bộ pháp cực kỳ phiêu dật, lần này mũi kiếm vẫn là hướng về ngực của Dương Siêu Quần, nhưng lúc hướng tới, nó không ngừng lắt léo qua lại, kết hợp với bộ pháp, làm Dương Siêu Quần lúc này thật sự cảm thấy khó mà tìm được vị trí thích hợp để vung đao ngăn cản.
“Đánh thật rồi!”
“Dương Minh Chủ cẩn thận a!”
Đám đông khán giả vô cùng hồi hộp, xem ra đây mới là lúc biết được kỹ nghệ kiếm đạo của Hoàng Việt đạt đến tầng thứ nào, ở đây, những chưởng môn của các môn phái kiếm đạo xem đòn tấn công của Hoàng Việt lúc này, ai nấy cũng đều phải tấm tắc, tặc lưỡi khen.
“Có bản lĩnh!”
“Rất khá!”
“Xem ra trận đấu này không dễ chấm dứt!”
Từ chưởng môn phái Côn Luân, phái Nga Mi đến cả 5 vị chưởng môn của phái Ngũ Nhạc, lúc này cũng không nhịn được cảm khái, quả là thiếu niên anh tài, không chỉ công phu nội lực đã đạt tới tầng thứ chân nguyên, ngay cả tạo nghệ trên kiếm đạo cũng đã khá như vậy, lại còn luyện thành Lăng Ba Vi Bộ, đây khác nào như hổ thêm cánh.
“Vù vù...” Thanh âm kiếm phong không ngừng bắn ra, mỗi khi Hoàng Việt dao động thân kiếm, Dương Siêu Quần lúc này cũng có chút bối rối, không ngừng vung vẩy đao, muốn để cho Hoàng Việt biết rằng đừng hòng đâm vào hắn, Hoàng Việt thì chỉ cười lạnh, không ngừng chờ đối phương lộ ra sơ hở, bộ pháp của hắn không ngừng thi triển, tuy rằng di chuyển trên võ đài có chút hư hại không quá thuận lợi, nhưng đối với cao thủ Bán Bộ Tiên Thiên thì chút chướng ngại đó chẳng là gì.
Tức khắc, đường kiếm đã tới, chạm vào đao của Dương Siêu Quần.
“Keng!”
“Keng!”
Thanh âm chói tai không ngừng vang lên, hỏa hoa không ngừng văng tung tóe.
Đao của Dương Siêu Quần không ngừng chạm vào kiếm của Hoàng Việt, cố gắng hất nó ra, nhưng lực tay của Hoàng Việt rất chắc, sau khi bị đánh ra, hắn lập tức tiếp tục vung kiếm chém vào đối phương, đôi khi thì chỉ là đâm tới, cả hai không ngừng giao phong, không hề lùi lại một bước nào, đây dường như không còn là màn so về kỹ xảo dùng binh khí, mà là muốn xem xem ai kháng trụ được lâu hơn, ai gan lì hơn, dĩ nhiên, Dương Siêu Quần cầm đao bằng hai tay, vẫn là có chút lợi thế.
Nhưng đột nhiên, trong lúc không ai chú ý tới, từ trong tay trái của Hoàng Việt, bỗng nhiên nhiều ra một cây ngân châm, đây là cây ngân châm hắn đề trong Linh Điền Không Gian, thường dùng để châm cứu, lần này rút ra, là muốn đánh lén Dương Siêu Quần, Hoàng Việt cũng không thèm quan tâm cách mình chiến đấu đẹp như thế nào, vả lại tên Dương Siêu Quần này, cũng không đáng để hắn đánh theo kiểu quân tử.
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
268 chương
23 chương
3 chương
13 chương