Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân
Chương 364 : Tiên Thiên Cương Khí
"Dương thí chủ, xin nghe lão nạp nói đôi lời!" Giác Viễn Phương Trượng hòa ái nói, trong lúc vừa nói, phi thân nhảy lên tầng lầu nơi Dương Siêu Quần đang đứng, nhẹ nhõm như không.
"Hừ, lão lừa trọc, không cần nhiều lời, hôm nay bọn hắn dám lừa ta, phải bỏ lại nửa cái mạng!" Dương Siêu Quần có chút hậm hực, vốn tưởng rằng hôm nay mọi chuyện đã thành, lại có trình giảo kim xuất hiện, một mình lão Giác Viễn thì hắn cũng không sợ gì, đằng này lại có tên Thanh Phong, tên này nổi tiếng khó chơi, mà hắn lo nhất, vẫn không phải là bản thân, mà là con của mình a...
"Dương Minh Chủ, ngươi làm mình làm mẩy như vậy, bọn hắn đối phó cũng là lẽ thường, ngươi thân là Minh Chủ, hà tất phải chấp nhất đây!" Thanh Phong chưởng môn cũng nhảy lên cao, xoay mình chạm đất, thân thể phiêu dật dưới ánh nắng ban trưa, một thân quần áo màu trắng xanh, có phần nào áp đi màu đen y phục của tên Dương Minh Chủ.
"Vãn bối, bái kiến Giác Viễn Đại Sư, bái kiến Thanh Phong tiền bối!" Dương Siêu Phong lúc này cũng phải hành lễ, quả thật, đối với hai vị tiền bối chưởng môn của Võ Đang và Thiếu Lâm này, hắn cũng có chút kính trọng, dù gì đức độ của hai người này không cần phải bàn, hơn nữa lại rất đam mê tu luyện võ học, vẫn rất ít khi xuất hiện giang hồ, hai người này cũng làm việc rất chính khí, sẽ không làm chuyện tiểu nhân như uy hiếp đến hắn, có điều nếu bọn họ giữ chân cha hắn lại thì đám chưởng môn của Ngũ Nhạc Kiếm Phái sẽ làm gì cũng còn chưa biết được!
Dương Siêu Quần lúc này có chút hối hận là đem con mình đến đây, hừ, không biết tại sao hai tên này lại xuất hiện đúng lúc như vậy, làm sao bọn hắn lại lường trước được kế hoạch của mình đây, thật ra thì Dương Siêu Quần không biết, lần này Giác Viễn đến đây là muốn tra tìm tại sao Dịch Cân Kinh lại xuất hiện, còn Thanh Phong chưởng môn thì đã đoán trước được Võ Lâm sẽ dấy lên một tràng phong ba, nên đã mai phục sẵn ở nơi này.
"Ha ha ha! Các ngươi bảo ta chấp nhất, có điều nếu ta không chấp nhất, làm sao lại có ngày hôm nay!" Dương Siêu Quần quyết định không che giấu nữa, khí tức toàn bộ tỏa ra ngoài, "Bành!" một tiếng vang lên, bàn ghế, kiến trúc trên tầng lầu lập tức gãy đổ, ngoại trừ Dương Siêu Phong và mấy tên cao tầng Minh Giáo là còn đứng vững ra, ngay cả Thanh Phong chưởng môn và Giác Viễn đại sư cũng không chịu nổi khí tức này mà lui lại ba bước.
Còn 5 tên chưởng môn của Ngũ Nhạc Kiếm Phái ra, ngoại trừ Úc Tuấn Viễn lảo đảo muốn ngã, bốn người còn lại đều ngã ngửa, một mặt hoảng sợ nhìn về Dương Siêu Quần, trợn to mắt, nói:: "Ngươi, ngươi đột phá!"
"Ngươi đột phá?" Ngay cả Thanh Phong chưởng môn và Giác Viễn đại sư cũng động dung.
Dương Siêu Quần thấy vậy, càng cười lớn hơn: "Ha ha, không sai, giờ thì hai vị còn muốn cản ta trừng trị bọn hắn chứ?"
Giác Viễn đại sư bấm bấm vào chuỗi phật châu, sau đó niệm: "A di đà phật, bần tăng không thể để kí chủ đi vào ma lộ!"
"Nói nhảm, Thanh Phong, ngươi thế nào!" Dương Siêu Quần quát, tuy rằng Thanh Phong chưởng môn tuổi tác đã cao, nhưng trong giang hồ, là trọng tu vi, hắn có nói thế cũng không ai nói được gì.
"Dương Minh Chủ đã đột phá nửa bước Tiên Thiên, lão nạp tuy rằng không phải đối thủ, nhưng mà thân là một trong những phái đại diện chính đạo, vẫn là không thể để ngươi làm bừa!" Thanh Phong chưởng môn tuy rằng có chút hoảng hồn, nhưng vẫn là cứng rắn nói, nếu Hoàng Việt ở tại đây, không biết hắn sẽ nghĩ về Thanh Phong chưởng môn như thế nào? Là kiên cường hay là hồ đồ đây a???
"Vậy thì các ngươi không thể trách ta!" Dương Siêu Quần cảm thấy cực kỳ tức tối, hắn cũng đã đoán được trước phản ứng của hai lão già này, nhưng làm hắn tức đó là mình đã đột phá nửa bước Tiên Thiên, có thể nói là cách biệt một trời mà vẫn không dọa sợ được đối phương, vậy thì hôm nay nhất định hắn phải cho hai lão già này biết thân biết phận, biết rằng Dương Siêu Quần hắn đã vượt lên trên tất cả, giờ đây có thể nói là ho một tiếng cả giang hồ đều run rẩy a...
"Taaa!!!" Dương Siêu Quần hét lớn, khí thế càng bành trướng đáng sợ hơn, chỉ có những người đứng sau hắn như Dương Siêu Phong và người của Minh Giáo là có thể đứng vững, còn lại đều bay xuống dưới đường, lúc này, mấy tên đệ tử đứng canh đã không dám ở lại, tên nào tên nấy co giò chạy đi, chỉ hận mình không thể sinh ra nhiều mấy cái chân.
"Cẩn thận!" Giác Viễn Đại Sư cùng Thanh Phong chưởng môn đạp đạp đất, lấy lại cân bằng, làm ra thủ thể chuẩn bị chiến đấu.
"Quá đáng sợ!"
"Đây thực sự là khí thế của cao thủ Bán Bộ Tiên Thiên sao?" 5 người Ngũ Nhạc Kiếm Phái lồm chồm ngồi dậy, vận lên tất cả công lực, cũng đứng vững lại, bày ra khí thế nếu như có cao thủ nhất lưu ở đây, sợ rằng sẽ sợ hãi quỳ lạy, đáng tiếc, trước mặt Dương Siêu Quần, khí thế này lại yếu đến đáng thương.
"Ha ha ha ha!" Dương Siêu Quần thấy thế thì đắc ý lắm, vốn dĩ trước đây, nếu như hắn đối đầu Giác Viễn và Thanh Phong liên thủ, chắc chắn không có phần thắng, nay có cơ hội đả bại cả 7 người cùng một lúc, bảo sao không vui cho được, tuy rằng hắn không muốn giết hai người này nhưng nếu làm cho bọn họ trong vòng vài năm không xuất thủ được thì kế hoạch bá chủ Võ Lâm của hắn nhất định sẽ tiến triển tốt hơn rất nhiều.
"Thái Cực Lưỡng Nghi Thức!" Thanh Phong chưởng môn quát to, nội lực phát động, hướng tới Dương Siêu Quần vỗ ra một chưởng.
"Càn Khôn Đại Na Di!" Dương Siêu Quần không chút do dự vận lực, tuy rằng xuất thủ nhẹ nhàng, nhưng uy thế vô biên.
"Bành!!!!" Một tiếng nổ lớn vang lên, Thanh Phong chưởng môn lập tức bay ra ngoài, phun ra một búng máu, hô to: "Cẩn thận, là Tiên Thiên cương khí!"
"Tiên Thiên cương khí?" Giác Viễn, 5 vị chưởng môn của Ngũ Nhạc Kiếm Phái nhìn nhau, vô cùng hoảng hốt, đây là cực hạn của võ học, cương khí sao????
...
"Cố lên, sắp được rồi!"
Lúc này, cách Bắc Kiếm Thành không xa, Hoàng Việt đang phi tốc lao tới, nhưng thứ hắn quan tâm không phải là việc có tới kịp hay không, mà chính là vì điểm tích phân của hắn sắp tích lũy đủ 10000 tỷ điểm rồi a.
Mới vừa rồi, hắn không hiểu tại sao tốc độ tăng trưởng tích phân của hắn lại tăng lên nhanh như vậy, nhưng nếu hắn đoán không sai, hẳn là có liên quan đến Ngũ Nhạc Kiếm Phái và Dương Siêu Quần, giờ đây chỉ không tới vài phút nữa thôi, hắn sẽ đủ điểm tích phân để hối đoái Âm Dương Chân Kinh lên tầng 3, đến khi đó tốc độ tu luyện sẽ tăng nhanh gấp mấy lần thì Hoàng Việt vẫn là chưa biết được, nói chung giờ phút này hắn gấp muốn chết luôn rồi...
"Bao nhiều tích phân rồi hệ thống?"
"Đinh! 9997 tỷ 340 triệu thưa kí chủ!" Hệ thống hồi đáp.
"Bao lâu nữa sẽ đủ?"
"Theo tốc độ hiện tại, khoảng 2 phút nữa, do những gì kí chủ gây ra đang gián tiếp ảnh hưởng đến vô số người a!"
"Tốt, tốt, nhanh nhanh lên, dù gì không tới 5 phút nữa, ta cũng sẽ tiến nhập Bắc Kiếm Thành!" Hoàng Việt không ngừng lẩm bẩm, phải nói lần này có thành công hay không, việc được Âm Dương Chân Kinh tầng 3 có vai trò rất rất lớn đó a....
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
268 chương
23 chương
3 chương
13 chương