Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 350 : Tri Kỷ Gặp Lại

Minh Vĩ vừa nghe được thanh âm quen thuộc, khuôn mặt sửng sốt nhìn về hành lang nơi Hoàng Việt vừa đi lên, hoảng hốt hô: "Tiểu Việt!" "Lão Vĩ!" Hoàng Việt cũng chạy nhanh tới, cùng lão Vĩ ôm nhau. "Ngươi... sao lại ngốc thế này, sao lại dùng dung mạo thật?" "Ân, không phải ta vẫn tốt sao?" Hoàng Việt cười hắc hắc. "Oái... cảnh giới của ngươi... sao ta không nhìn ra!" "Ha ha... Quy Tức Công tầng 3, hơn nữa ta bây giờ, không hề kém ngài!" Hoàng Việt cười hì hì nói, nhìn khuôn mặt hoảng hốt của lão Vĩ, quả thật hắn cũng cảm thấy có chút thú vị a! "Ngươi nói là thật?" Minh Vĩ không thể nào tin được, thằng bé này, mấy tháng trước cũng chỉ có cảnh giới nửa bước Hóa Kính, giờ đây nó nói nó không hề kém hắn, chẳng lẽ đối phương đã đột phá đến Hậu Thiên rồi? Minh Vĩ không tin tà, nắm lấy tay Hoàng Việt, truyền một luồng nội lực vào, làm đám người xung quanh cảm nhận được sự xuất hiện của nội lực thì vội hoảng hốt, ai nấy nhảy xuống dưới đường, không dám ở lại tửu điếm, ai có thể ngờ được một lão già xuề xòa không có gì lạ lại có cảnh giới Hậu Thiên Đại Tông Sư cơ chứ? "Bành!" Nội lực Hoàng Việt không hề kém cạnh, ngoại phóng ra, làm Minh Vĩ lập tức bị bay ra mấy mét, dĩ nhiên đây là Hoàng Việt còn lưu lại dư lực, nếu không Minh Vĩ ít nhất cũng phải trọng thương. "Tiểu tử, ngươi giỏi lắm!" Minh Vĩ trái với hoảng sợ, ngược lại cười to, "Ha ha ha, ta biết ngươi thế nào cũng thành tài mà!" Lão vừa nói, vừa không nhịn được rơi nước mắt, quả nhiên, Hoàng Việt chính là cứu tinh của Đại Việt a... "Lão Vĩ, nào, cùng ta dùng rượu!" Hoàng Việt cũng cười lớn, ở trong tửu điếm lúc này chỉ có mấy người nữ phục vụ cùng tiểu nhị là dám ở lại, nhưng tất cả không ai dám lên lầu, đùa sao? Vừa rồi mấy người nhảy xuống dưới đường đều là cao thủ võ lâm, bọn họ lúc chạy trông sợ sệt như chuột gặp mèo là đủ hiểu hai vị khách nhân trên lầu có bao nhiêu cân lượng rồi. "Ha ha, tiểu Việt, nói cho ta nghe, trong 2 tháng này, ngươi đi đâu, làm gì?" "Nơi này không tiện nói, đi, cùng ta ra ngoài thành!" "Được!" Minh Vĩ cầm theo mấy vò rượu, sau đó cùng Hoàng Việt rời khỏi tửu điếm, dĩ nhiên là không thể không trả tiền. Hai người đi nhanh, sau khi lấy ngựa, Minh Vĩ và Hoàng Việt cùng ra một tiểu đình nhỏ ngoài thành, ở đây có một bàn đá, cả hai đặt vò rượu xuống, nhìn nhau cười ha ha. "Lão Vĩ, ta nói cho ngươi nghe, hai tháng này, ta đã làm cả Võ Lâm Trung Nguyên phải rung chuyển!" Minh Vĩ vừa nghe xong, liền quát lớn: "Thối lắm, ngươi cho dù đột phá đến Hậu Thiên, muốn làm Võ Lâm Trung Nguyên rung chuyển, trừ khi ngươi là Ngang Phong Mậu!" "Hắc hắc, nếu ta nói ta là Ngang Phong Mậu thì thế nào?" "Ta tôn ngươi làm ông nội!" "Được, nói phải giữ lời!" Hoàng Việt cười to, sau đó, nội lực bắt đầu toàn lực phát động, xung quanh lá cây bị cuốn lên như lốc xoáy, ngay cả Minh Vĩ đứng gần cũng không chịu nổi, suýt chút bị hất bay. "Ngươi... Lời ngươi nói là thật?" "Thật trăm phần trăm!" Hoàng Việt tự hào nói. "Tiểu tổ tông của ta, ngươi không lừa ta chứ?" Minh Vĩ rưng rưng, sắp rớt nước mắt. "Lão Vĩ, ta lừa ngươi được gì chứ?" "Hu hu... Tiểu Việt, ngươi thật sự đánh bại Dương Siêu Phong sao?", Minh Vĩ nói đến đây, hai dòng lệ chực trào, "Ngươi là làm sao làm được?" "Chuyện rất dài!" Hoàng Việt dỗ dành Minh Vĩ, sau đó tóm gọn lại câu chuyện cho hắn nghe, còn về Âm Dương Chân Kinh, Hoàng Việt cũng không nói tường tận, chỉ là nói mình cơ duyên bạo phát, đạt được một quyển kinh thư đỉnh cấp mà thôi. Thật ra, Hoàng Việt tuy muốn trao Âm Dương Chân Kinh cho người nhà hắn tu luyện, nhưng đây là công pháp đỉnh cấp, rất khó tu luyện a, dù là Cửu Dương Thần Công đã khó rồi, nói chi là công pháp này, nên để sau này bọn họ có lĩnh ngộ cao trong võ học rồi truyền thụ sau cũng được, mà Hoàng Việt nghĩ cho dù là Cửu Dương Thần Công cũng có thể làm khó gia đình mình vài năm rồi đi... Lão Vĩ nghe Hoàng Việt kể xong, không ngừng tấm tắc than thở, quả nhiên nước Việt xuất Chân Long a, ai có thể ngờ được, một thiếu niên nước Việt còn chưa quá 18 tuổi, lại có thể trở thành cao thủ Hậu Thiên hậu kỳ, lại có thể giải được thế cờ Hoàng Lung Kỳ Cục, lại có thể giả mạo thành công đệ tử phái Võ Đang đánh bại Dương Siêu Phong, nhưng Minh Vĩ cũng cho rằng Hoàng Việt quá liều rồi chứ? Đánh bại Dương Siêu Phong đối với Hoàng Việt có lợi gì đâu? Sao không ẩn thế mà chờ ngày chính thức có được thực lực mạnh ngang Dương Siêu Quần rồi hãng trổ tài, đúng là Hoàng Việt còn trẻ con háu thắng quá, trong mắt Minh Vĩ, ngôi vị hạng nhất thiên tài trong Võ Lâm chẳng là gì cả, đối với hắn, sự hưng suy của giang hồ đất Việt mới là thứ hắn quan tâm nhất a... "Tiểu Việt, thế ngươi tại sao lại có thể tìm được ta?" "Dĩ nhiên là có cách riêng của ta rồi!" Hoàng Việt tất nhiên sẽ không nói thật, Minh Vĩ nghe vậy cũng không hỏi nhiều, càng ngày hắn càng cảm thấy thiếu niên này thần bí, đúng là không thể nào hắn tưởng tượng được Hoàng Việt có thể làm ra nhiều chuyện điên rồ như vậy. "Thế tại sao ngươi lại có Dịch Cân Kinh, Nhất Dương Chỉ, thậm chí là Bắc Minh Thần Công?" "Đó cũng là cách riêng của ta, bí mật!" Minh Vĩ biết mình hỏi Hoàng Việt cũng vô dụng, đối phương không muốn nói, cho dù hắn dùng vũ lực cũng chả làm được gì, nếu xét theo quy tắc giang hồ, Minh Vĩ còn phải xưng Hoàng Việt bằng một tiếng tiền bối đây, nhưng hẳn là Hoàng Việt hôm nay tìm đến hắn là có chuyện: "Nói đi, ngươi muốn ta làm gì?" "Ta muốn ngươi mang ít đồ cho cha mẹ và người thân của ta, tiện thể ngươi nhờ những người ngươi tâm đắc nhất bảo hộ họ 24 trên 24, ta không muốn có bất kỳ sơ suất xảy ra!" Minh Vĩ nghe thế liền cười hề hề: "Ngươi yên tâm, chuyện đó thì ta làm rồi, nói đi, muốn mang cho họ những gì?" "Thì những công pháp mà ta mới đạt được, cùng một ít bộ công pháp dễ tu luyện!" Hoàng Việt cười hắc hắc, sau đó lấy ra tay nải, đặt mấy quyển công pháp lên bàn, Minh Vĩ nhìn tên xong, liền trợn tròn mắt: "Cửu Dương Thần Công, Lăng Ba Vi Bộ, Càn Khôn Đại Na Di, Đấu Chuyển Tinh Di... Trời ạ... Đúng là ngươi nói thật rồi..." "Ha ha!" "Ngươi tin tưởng ta đến thế sao?" "Tất nhiên!" "Không sợ ta tu luyện đến một ngày nào đó đánh bại ngươi sao?" "Nếu ngài làm được, vậy càng tốt!" Hoàng Việt cười hắc hắc, Minh Vĩ nghe Hoàng Việt nói vậy liền thở dài, đúng là mình già rồi, đối phương còn trẻ, còn khỏe, ngạo khí dồi dào a... Sau khi dặn dò Minh Vĩ đủ rồi, Hoàng Việt liền nói: "Yên tâm, ta không vội rời đi, vẫn là sẽ cùng ông đến Đại Việt thành, dù gì ta cũng còn vài người muốn gặp!" "Tiểu cô nương kia sao?" Minh Vĩ hiểu ý cười gian. Hoàng Việt nghe xong, thở dài, hắn cũng không muốn reo rắc tơ tình đến ai a, nhưng biết làm sao được, hắn tài ba như vậy, hoàn hảo như vậy, làm sao có thể ngăn người khác thích hắn chứ, nhất là những cô gái như Huỳnh Liên, hay còn gọi là Băng Nhi, người như cô ta, sợ rằng đã thích Hoàng Việt rồi thì ngoài Hoàng Việt ra sẽ không lấy ai khác đâu à...