Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân
Chương 343 : Dùng Thân Phận Thật
Sau khi Hoàng Việt rời đi, Phong Mậu mới xem kỹ từng bản bí tịch mà đối phương đưa cho mình, vừa xem xong, khuôn mặt hắn không giấu nổi vẻ hoảng sợ, đùa sao? Tên thanh niên ấy rốt cuộc là ai? Cái gì mà Cửu Dương Thần Công, Lăng Ba Vi Bộ, Càn Khôn Đại Na Di, đây chẳng phải những môn tuyệt học bất truyền trong giang hồ sao? Tuy rằng hắn cảm thấy thật sự khó tin nhưng cũng không nhịn nổi hưng phấn, dù gì thanh niên kia cũng quá thần bí đi, biết đâu đây là thật, không kịp chờ đợi, Phong Mậu liền hướng về tòa thành trước mặt chạy tới, hắn muốn tìm Mộ Hoa, chỉ cần tìm ra Mộ Hoa, nhất định sẽ biết được tất cả.
Về phần Hoàng Việt, hắn làm như vậy là coi như không còn nợ gì Phong Mậu nữa rồi, sau khi đi xa rồi, hắn mới biến hóa bộ dạng bản thân thành chính mình, không sai, chính là bộ dạng thật, từ nay trong giang hồ, sẽ có một người nước Việt hành tẩu, hắn cũng muốn cho Võ Lâm Trung Nguyên biết, người Việt có thể làm được những gì, từ hôm nay, hắn sẽ thay thế Minh Vĩ, trở thành người bảo hộ của người dân Việt Nam trên Thiên Đảo, việc trước tiên hắn muốn làm chính là quay về Đại Việt Thành, sau sự kiện này, chắc chắn hắn sẽ thu được một lượng tích phân không ít, đủ để nâng Âm Dương Chân Kinh lên tầng 3 đi, vậy thì bây giờ về Đại Việt Thành bế quan, tiện thể gặp lại Hải Đường công tử cùng Vân Du chưởng môn, dù sao Hoàng Việt cũng rất nhớ bọn họ.
Hoàng Việt đi một hồi, vẫn là cảm thấy có chút lo lắng cho tên tiểu tử kia, haiz, hắn thở dài một cái, sau đó quay ngược lại, đi về Nhật Nguyệt Thành, có điều, vừa đến cổng thành, mấy tên binh lính canh cổng nhìn Hoàng Việt, một mặt hoài nghi.
"Nhóc con, ngươi nhìn lạ lắm, hình như không phải người Trung?"
Hoàng Việt bình thản đáp: "Đúng, ta là người nước Việt!"
"Ngươi... người nước Việt sao? Mau bắt hắn lại!" Mấy tên binh lính canh cổng nghe vậy, lập tức hét lớn, những người võ giả đang đi vào thành cũng bất ngờ, thằng nhóc này sao lại ngu như vậy đây? Không biết Minh GIáo rất bài xích người ngoại lai sao?
Hoàng Việt không nói không rằng, khí tức cảnh giới bùng nổ ra, dĩ nhiên vẫn là giữ lại, chỉ lộ ra cảnh giới Hậu Thiên sơ kỳ, đám võ giả xung quanh ai nấy cực kỳ hoảng hốt, nghe đồn nước Việt có ba cường giả Hậu Thiên, nhưng đều là rất lớn tuổi, đứa trẻ này, tại sao lại có thể đạt tới cảnh giới Hậu Thiên được?
"Tiền bối... xin thứ tội!" Mấy tên binh lính đang định lao lên bắt Hoàng Việt lại ai nấy sợ hãi lắp ba lắp bắp, Hoàng Việt cũng chẳng buồn nói nhiều với bọn hắn, chậm rãi bước vào trong thành, hướng về khách điếm Phùng Long mà đi.
Trên đường đi, Hoàng Việt cũng không tránh khỏi bị đám võ giả trong thành nhìn vào, ai nấy một phần là bất ngờ với dung mạo điển trai của Hoàng Việt, một phần là cảm thấy hắn không giống người Trung Quốc là mấy, nhưng cũng không ai tiện nói gì, dù sao đối phương đã vào được trong thành, hẳn là không có thực lực thì cũng có bối cảnh, sau khi đi đến trước cổng khách điếm, Hoàng Việt đứng ở một bên chờ đợi, chắc hẳn tên Phong Mậu bây giờ đang ở trong đó tâm sự với Mộ Hoa rồi...
Nói thật, dù gì cũng ở vài ngày với Mộ Hoa, được cô ấy quan tâm lo lắng, Hoàng Việt cũng có chút tiểu tâm tư với đối phương, tuy rằng Mộ Hoa không quá xinh đẹp nhưng lại thanh thuần thiện lương, nhưng thực sự thì hắn chỉ coi cô như em gái, hắn đã có hai người nữ nhân tâm đầu ý hợp bồi bạn, cũng không muốn có thêm nhiều người làm gì, mà thật ra, người Mộ Hoa thích, chính là tên Phong Mậu, hắn chỉ là hóa trang thành đối phương nên bị hiểu lầm mà thôi.
Tuy rằng Hoàng Việt rất tự tin chính mình đi đến đâu cũng có thể làm cho rất nhiều cô gái phải rung động, nhưng những cô gái như Mộ Hoa, người bạn trai có tốt bao nhiêu đi nữa thì cô ta có thể thoải mái ở bên cạnh người ấy sao? Người bạn đời tốt nhất đôi khi không phải người đẹp nhất, người giỏi nhất mà là người thích hợp với mình nhất đó à...
Chờ một hồi lâu thì hắn cũng thấy Mộ Hoa và một thanh niên nam tử đi ra, thanh niên nam tử này Hoàng Việt nhìn là đã biết là Phong Mậu mang mặt nạ da người đặc chế từ hệ thống mà hắn đưa cho đối phương, nhìn hai người ai nấy nở nụ cười rạng rỡ, réo rắt bên nhau làm Hoàng Việt cũng an lòng, mấy ngày hôm nay khi Mộ Hoa ở bên cạnh hắn, chưa bao giờ nở nụ cười rạng rỡ như vậy mà vẫn là có chút mất tự nhiên, làm Hoàng Việt cũng phải phì cười, thầm chúc phúc cho hai người này, chờ Phong Mậu đột phá Hậu Thiên thật sự rồi, hẳn là cũng có thể về Võ Đang thăm Thái Sư Phụ đi.
Hoàng Việt sau đó đi mua một con ngựa tốt, lập tức rời khỏi Nhật Nguyệt Thành, thẳng hướng về vòng ngoài, địa vực dành cho người Việt tiến đến, còn về chiếc dây chuyền của Dương Siêu Quần, Hoàng Việt cũng thử mở nó ra, thì trong đó có một tờ giấy nhỏ khắc bí kíp Đấu Chuyển Tinh Di, những hàng chữ rất nhỏ, may là thị lực Hoàng Việt rất tốt mới nhìn kỹ được, thật ra đây là công pháp thuộc về dòng họ Mộ Dung, chỉ là không biết tại sao lại rơi vào tay Đoàn Thị Đại Lý, môn công pháp này tuy rằng về bản chất khá giống với Càn Khôn Đại Na Di, tức tuy cũng lấy lực lượng của đối phương tấn công đối phương, nhưng Càn Khôn Đại Na Di là phản chấn, còn Đấu Chuyển Tinh Di là đem luôn lực lượng của đối phương trả cho đối phương, chính mình không cần đón đỡ.
Nhưng Hoàng Việt cũng không vội học tập công pháp này, hắn còn đang muốn tích trữ tích phân đây, việc trộm đi mấy môn công pháp đã giúp hắn tiết kiệm gần 2000 tỷ tích phân đó à, dù gì đó đều là công pháp đỉnh tiêm và là bản đầy đủ, nhưng hẳn là vì hành động này của hắn, Võ Lâm sẽ không có ngày yên bình, tên Dương Siêu Quần sau khi tra không ra tại sao hắn mất công pháp, nhất định sẽ phát điên, Hoàng Việt cũng có thể cảm giác được, đối phương vẫn chưa đột phá đền Bán Bộ Tiên Thiên, chờ ngày đối phương thực sự đột phá đến một bước này, e rằng hành sự sẽ không còn kiêng kỵ điều gì nữa.
Nhưng đâu phải Hoàng Việt không lường trước được điều này, thứ hắn muốn chính là Võ Lâm đại loạn, khi đó hắn có thể kiếm được tích phân càng nhiều, các Đại Tông Sư thay nhau xuất thế, chiến hỏa liên miên, chính tà phân tranh, các phái Trung lập cũng phải tỏ rõ lập trường, chỉ cần hắn là người trực tiếp hoặc gián tiếp gây ra những điều này, sợ gì còn không có tích phân, khi đó muốn đột phá đến Tiên Thiên cũng không phải là không thể.
"Hắc hắc! Ta chờ xem Võ Lâm sẽ biến thành bộ dáng gì!" Hoàng Việt cười lạnh, tuy rằng làm vậy có chút hại cho bình dân bách tính bình thường, nhưng loạn thế tạo anh hùng, sau này khi hắn bình định lại Võ Lâm mọi người vẫn có thể an cư lạc nghiệp, chỉ là người an cư lạc nghiệp phần lớn chính là người Việt mà thôi, hắn là người Việt, phải đứng ở phía người dân nước mình chứ? Tuy rằng có chút ích kỷ nhưng ai mà không ích kỷ đây? Người không vì mình, trời tru đất diệt mà!
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
268 chương
23 chương
3 chương
13 chương