Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân
Chương 336 : Bi Ai Của Châm Hạo Đãng
Hoàng Việt rất nhanh thì vượt qua từng gian phòng, từng kiến trúc trong khu ở lại dành cho các đệ tử, do đây là khu ở lại dành cho tà phái nên Hoàng Việt cũng không quá quen đường đi, mấy ngày hôm nay hắn cũng lảng vảng, cùng Trần Mộ Hoa đi vòng vòng trong khu ở dành cho chính phái rồi, khi đến trước gian phòng của Châm Hạo Đãng, Hoàng Việt lướt xuống đất, đặt quyển công pháp Quỳ Hoa Bảo Điển xuống đất, sau đó lướt đi xa xa, trước khi rời đi hẳn còn không quên làm ra động tĩnh để Châm Hạo Đãng biết rằng có người đang ở ngoài.
"Ai???" Hoàng Việt vừa giả vờ để lộ động tĩnh, đạp một cái phát ra tiếng, Châm Hạo Đãng liền lướt ra ngoài, muốn xem là ai, tiếc là Hoàng Việt đã nhanh chóng rời đi rồi.
"Đây là gì?" Châm Hạo Đãng thấy dưới đất có một quyển kinh thư, bên ngoài ghi Quỳ Hoa Bảo Điển, một mặt kinh sợ, nhưng vẫn có phần hoài nghi.
Hắn lập tức lật ra xem, vừa mới đọc thấy trang đầu, khuôn mặt liền hiện rõ vẻ xoắn xuýt.
Quỳ Hoa Bảo Điển, Châm Hạo Đãng dĩ nhiên không thể không biết, đây là môn công pháp ám khí nổi danh nhất giang hồ, nghe đồn thuở xưa biết bao cao thủ võ lâm đã phải bại trước công phu ném ám khí này, Châm Hạo Đãng cũng rất thèm khát một ngày có thể sở hữu nó, nhưng hắn vốn không cho là mình cần đến công pháp này, phải biết công pháp này muốn tu tập phải trả một cái giá rất lớn đó là phải tự cung đó a!
Châm Hạo Đãng hắn còn là nam nhân, hắn vẫn còn muốn hưởng thụ nữ nhân, hắn không muốn trở thành thái giám a!
Nhưng mà nghĩ tới trận đấu hôm nay, quả thật vô cùng nhục nhã, hắn đường đường là đại đệ tử của Đường Môn, lại bại trước thuật ném ám khí của đối phương, tuy nói rằng chưa hẳn là bại, nhưng việc đối phương có thể suy đoán được quỹ tích ám khí mà hắn ném ra chứng tỏ tạo nghệ của đối phương trên thuật ám khí đã không thua mình!
"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?" Châm Hạo Đãng có thể khẳng định, công pháp này là thật sự, vì Quỳ Hoa Bảo Điển có cách vận nội lực khi ném ám khí rất đặc biệt, nếu trong cơ thể có khí dương của nam nhân, nhất định sẽ chịu xung đột, từ đó nhẹ thì công lực hao tổn, nặng thì tu vi hoàn toàn bị phế bỏ, hắn cũng đã từng nghe qua truyền thuyết về môn công pháp này nên hoàn toàn có thể chắc chắn nó là thật.
"Chẳng lẽ đời này, ta xác định mãi luôn thua kém thằng nhóc đó sao?" Vô vàn ý nghĩ tiêu cực hiện lên trong đầu Châm Hạo Đãng, giờ đây hắn đứng trước hai sự lựa chọn, một là tiếp tục bị đối phương chèn ép một đầu, sau này khi ở trên giang hồ, nhắc tới người vô địch vể ném ám khí, người ta sẽ nghĩ ngay tới tên Phong Mậu mà không phải hắn, khi đó phái Đường Môn của hắn đừng hòng ngóc đầu lên được, hắn sẽ bị những sư đệ yêu mến mình phỉ nhổ, khi ra giang hồ sẽ không dám xưng tên, những mỹ nữ mà hắn ưa thích sẽ cười chê hắn là kẻ thất bại, sư phụ hắn sẽ không còn mặt mũi nhìn những cao thủ của các phái khác, còn chính hắn, sẽ chìm trong bóng ma tâm lý là kẻ thất bại, và vĩnh viễn không ngóc đầu lên được.
Ngược lại, nếu như hắn thành công tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, chỉ cần hắn đi đến đất liền thụ tinh nhân tạo, lấy t*ng trùng ra vẫn có thể có con, tuy rằng không thể quan hệ cùng mỹ nữ nhưng hắn sẽ trở thành bá chủ một phương, khó nói không biết có thể hay không trở thành một tên Dương Siêu Phong thứ hai, phục hưng uy vọng của môn phái, đem thuật ám khí của Đường Môn kết hợp với môn võ công Quỳ Hoa Bảo Điển này mà phát dương quang đại, từ nay người đời sẽ tôn vinh hắn như một bậc sư tổ của Võ Lâm, vô vàn người sẽ phải ngưỡng mộ hắn, hơn nữa không phải tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển là con đường thành nam nhân của hắn chấm dứt, chỉ cần mượn Quỳ Hoa Bảo Điển leo lên bảo tọa Võ Lâm Minh Chủ, tài nguyên sẽ đến với hắn ào ào không dứt, lỡ như sau này đạt đến cảnh giới Tiên Thiên, tìm được linh dược gì đó có thể tái tạo lại của quý thì sao, dù rằng hắn chưa nghe đến có loại thần dược này nhưng mà trên thế giới này không thiếu điều lạ đâu à, chỉ cần khi đó hắn tán công và không dùng công pháp này nữa là được.
"Muốn thành công, không thể không trả giá!" Châm Hạo Đãng đã ra quyết định, lúc này hắn cũng không quản là ai đưa đến cho mình công pháp này, nhưng chỉ cần có thể thắng được Hoàng Việt, hắn sẵn sàng chịu chút đau khổ, không hẳn là hắn bị thù hận che mắt mà dù gì mục tiêu của hắn cũng là trở thành bá chủ Võ Lâm, nay nếu có cơ hội ở trước mắt mà hắn bỏ qua, sau này hắn cũng không thể nào an tâm tu luyện.
Có thể nói, một đòn này của Hoàng Việt rất ít người có thể chống đỡ được cám dỗ, trừ khi người đó là những người như Huyền Đạt, đặc biệt là với những tên đại sư huynh của các môn phái, bọn hắn được các sư đệ kính phục, sùng bái đã quen, đã quen với hư vinh, lòng ham muốn trở nên cường đại thường rất mạnh, những người này, vì để có thể trở thành người mạnh nhất, bọn họ thường không quản cái giá phải trả sẽ là gì.
Thật ra, Hoàng Việt đang dùng Quy Tức Công cùng thuật Ẩn Thân của Ninja đứng ở một góc quan sát, tuy rằng Châm Hạo Đãng suy nghĩ rất nhiều nhưng thời gian diễn ra rất nhanh, trời đêm tối thui lại kết hợp với thuật ẩn thân làm hắn không thể trông thấy Hoàng Việt, Hoàng Việt có thể thấy, Châm Hạo Đãng đang muốn kéo quần xuống, và lấy ra một chiếc ám khí.
"Không ai có thể cứu ngươi!" Hoàng Việt thở dài, lại một thiên tài đi vào tà đạo, phải làm sao bây giờ, hắn cũng muốn giúp đối phương nhưng mà không thể a... Sợ rằng bây giờ nếu như Hoàng Việt cản hắn lại, sau này hắn cũng sẽ bị tâm ma dày vò mà thôi...
Hoàng Việt có thể thấy được, đối phương đây là quyết tâm rồi, hắn cũng không muốn ở lại coi, mà liền rời đi mất, vừa đi được không bao xa, đã nghe được một tiếng la oai oái của Châm Hạo Đãng, do tai hắn rất thính mới có thể nghe được, vả lại xung quanh đây cũng không có ai, dù gì đây là nơi ở của đại sư huynh của Đường Môn, có kẻ nào dám lẩn va lẩn vẩn chứ, bộ muốn đắc tội Minh Giáo sao?
"Ha ha ha ha! Ta nhất định sẽ trở thành bá chủ giang hồ!" Sau khi tự giải quyết xong, Châm Hạo Đãng ngửa mặt lên trời cười lớn, nhưng trong tiếng cười đó trộn lẫn mấy dòng nước mắt, Phong Mậu, là ngươi ép ta, thù này ta nhất định sẽ trả, phái Võ Đang cũng thế, sau này nhất định ta sẽ đạp ngươi dưới chân, đạp phái Võ Đang dưới chân, trở thành Võ Lâm Minh Chủ.
Lúc này, hắn cũng có thể cảm giác được, tất cả ham muốn đối với nữ nhân của mình cũng đã biến mất, có chút thất thần, chẳng lẽ thật sự từ bây giờ, hắn không thể hưởng lạc nữa rồi sao? Quyết định ngày hôm nay là đúng chứ? Đúng, nhất định là đúng, không thể nào sai được, ở trên võ lâm này, ngoài quyền thế và địa vị ra, nhi nữ tình trường thì có thể làm được gì? Đó chẳng phải là đống mồ chôn thân của anh hùng sao?
Dĩ nhiên, Châm Hạo Đãng cũng không hẳn cho rằng như vậy, chỉ là hắn không có sự lựa chọn nào khác! Đã phóng lao thì phải theo lao, giờ đây hắn hối hận thì có ích gì sao, hắn nhất định phải chứng minh cho mọi người biết, quyết định hôm nay của hắn là quyết định chính xác nhất đời hắn, một ngày nào đó, hắn sẽ cho cả giang hồ phải khiếp sợ khi nhắc tới cái tên Châm Hạo Đãng của mình...
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
268 chương
23 chương
3 chương
13 chương