Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân
Chương 334 : Tiểu Lý Phi Đao
Quả là Hoàng Việt đoán không sai, chưa đầy 3 phút sau, Huyền Đạt đã có vẻ chống đỡ hết sức, mỗi lần ăn một đòn của Dương Siêu Phong là bay ra xa 3, 4 mét, do võ đài được xây dựng rất lớn, nên vẫn là chưa rớt xuống đài, chỉ là ai nhìn cũng biết kết quả sẽ ra sao rồi mà thôi.
"Hay!"
"Giỏi thật!"
"Dương Thiếu Chủ đúng là anh tài!"
Những người đứng ở một bên Dương Siêu Quần không ngừng khen ngợi, bọn họ cũng biết Thiếu Lâm là phái khó chơi, Dương Siêu Phong có thể đánh như vậy đã là khá lắm rồi, tuy không thể dứt khoát xử lý nhưng ai bảo phái Thiếu Lâm thiên về phòng ngự chứ, nhưng thật sự Dương Siêu Phong đánh với Huyền Đạt đã nằm ở thế bất bại, Huyền Đạt cho dù muốn tấn công Dương Siêu Phong cũng không dám, nhiêu đó là đủ để cho Thiếu Lâm ăn thiệt thòi rồi, ở đây sợ là ngoài Hoàng Việt ra khó có ai mà không công nhận Dương Siêu Phong thực sự lợi hại.
Hoàng Việt cũng đã nhìn ra, Càn Khôn Đại Na Di của Dương Siêu Phong chắc là đã tu luyện đến tầng thứ ba, nếu không đến tầng thứ tư hoặc thứ năm, nội lực chắc chắn sẽ mạnh hơn rất nhiều, khi đó Kim Chung Tráo cũng đừng hòng ngăn cản, làm hắn càng quyết định phải thu về môn võ công này, chỉ cần hắn tu luyện đến tầng cuối cùng, chẳng phải trong Võ Lâm sẽ không ai làm gì được hắn nữa sao, còn về Kim Chung Tráo, môn này quả thật lợi hại hơn Thiết Bích Quyết rất nhiều, Thiết Bích Quyết của Hoàng Việt tuy rằng mạnh nhưng cũng chỉ bằng một phần mười của nó mà thôi.
Tuy rằng theo tên của Thiết Bích Quyết thì nó có thể tạo ra một lớp thép, nhưng thật sự theo Hoàng Việt nó còn không cứng bằng độ cứng của da thịt Hoàng Việt bây giờ, dù gì nó cũng chỉ là môn công pháp có giá 1 tỷ tích phân, làm sao sánh bằng Kim Chung Tráo được, lớp thép của Kim Chung Tráo phải nói là còn dày hơn 10 cm, nhưng đối đầu với nội lực mạnh mẽ của Càn Khôn Đại Na Di thì cũng lung lay sắp đổ.
Lúc này, Hoàng Việt càng tin tưởng đạt tới cảnh giới Tiên Thiên rồi, cho dù bom nguyên tử nổ, chỉ cần không phải nằm ở trung tâm thì sẽ khó mà chết, vì Kim Chung Tráo của cảnh giới Hậu Thiên đã lợi hại đến vậy rồi, nói chi là đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, sợ rằng đạt tới cảnh giới Tiên Thiên rồi, công lực sẽ không hiển lộ bằng nội lực nữa mà sẽ là một loại năng lượng khác nữa đó à...
"Bành!" Lại một thanh âm nội lực va chạm vang lên, lúc này, Huyền Đạt đã không thể khống chế nổi lực phòng ngự của Kim Chung Tráo, lồng bảo hộ xung quanh người hắn nhanh chóng nứt vỡ, nhưng Huyền Đạt cũng không hô chịu thua, dường như không muốn nói ra câu này.
"Haiz!" Hoàng Việt thở dài, cần gì phải khổ vậy đây...
"Bành!" Một chưởng của Dương Siêu Phong vỗ ra, bàn tay rướm máu của hắn giờ đây chạm vào ngực của Huyền Đạt.
"Hự!" Người sau lập tức phun ra một búng máu, Dương Siêu Phong thấy thế, cực kỳ đắc ý, hô to: "Huyền Đạt đại sư, nhận thua đi, ngươi không phải đối thủ của ta!"
"Đạt Nhi, mau nhận thua!" Từ bên dưới, mấy người cao tăng trưởng bối đại diện phái Thiếu Lâm hét lớn, cũng không muốn nhìn thấy cảnh này.
"Thí chủ, đại hội lần sau, ta nhất định sẽ thắng ngươi!" Huyền Đạt cũng không phải là người cố chấp, biết mình đã đánh không lại, một tay chống đất, một tay ôm ngực, thở dốc nói, Dương Siêu Phong nghe xong, chỉ cười hề hề, đương nhiên, đối với hắn, chuyện này là không thể đấy!
Đám đông võ giả quan chiến lúc này cũng mãn nhãn rồi, vừa rồi hai người giao thủ, đã nói lên tình thế của Võ Lâm hiện tại, không ai thắng nổi Minh Giáo, Dương Siêu Quần quá mạnh, con của hắn cũng vậy, chỉ sợ trừ khi chưởng môn các phái hợp lực mới mong làm khó dễ được Dương Siêu Quần.
"Trận bán kết đầu tiên, Dương Siêu Phong của Minh Giáo chiến thắng!" Người chủ trì hô to, giọng nói hùng hồn, cực kỳ tự hào, xem ra lần này đúng là Minh Giáo vẫn sẽ vô địch, chỉ là không biết Thiếu Lâm có nán lại xem trận đấu cuối cùng không mà thôi.
Huyền Đạt cũng được các cao tăng dìu xuống lôi đài, trước khi mang hắn đi tĩnh dưỡng, Huyền Đạt còn cố tình xin đi tới gần Hoàng Việt, nói nhỏ vào tai hắn mấy câu: "Ta tin ở ngươi!"
Hoàng Việt nghe xong cũng phải khiếp sợ, mình cũng đâu đã triển lộ ra thực lực, tại sao tên Huyền Đạt này lại tin mình như vậy, chẳng lẽ hắn cảm nhận được điều gì?
"Hệ thống, tên Huyền Đạt này tại sao lại tin ta như vậy?"
"Kí chủ, hắn có Không Minh Chi Tâm, có thể cảm nhận được tâm tình của người khác, hắn cảm nhận được kí chủ không hề dao động khi hắn thua Dương Siêu Phong, nên nghĩ rằng kí chủ có vốn liếng để dựa vào!"
"Thật thế sao?" Hoàng Việt cũng phải bất ngờ, xem ra việc tên Huyền Đạt này trở thành đại đệ tử của phái Thiếu Lâm không phải ngẫu nhiên à nha...
Tuy rằng Hoàng Việt không biết Không Minh Chi Tâm là gì nhưng hẳn là một loại trạng thái tinh thần gì đó đi, dù gì hắn cũng không tin rằng ở Địa Cầu có người sở hữu thứ gì đó quá phi thường, có lẽ những thứ cực kỳ đặc biệt chỉ có người ở dị giới mới có đi, nhưng tên Huyền Đạt này đúng là đáng để cho Hoàng Việt coi trọng, chắc hẳn ngày mai hắn cũng sẽ không ra về mà vẫn nán lại xem trận đấu của mình.
"Trận Bán Kết thứ hai, Ngang Phong Mậu của Võ Đang đối đầu Châm Hạo Đãng của Đường Môn!" Người chủ trì hô, lập tức, Châm Hạo Đãng, tên Châm sư huynh của phái Đường Môn liền nhảy lên lôi đài.
Hoàng Việt cũng không nhanh không chậm bước lên lôi đài, lôi đài của thi đấu đại hội này không có dây, chỉ là một gồ đất nhô lên, đúng với việc giao thủ khi ở trong giang hồ, không có bất kỳ ngoại vật cản trở.
"Bắt đầu đi!" Dương Siêu Quần cũng muốn xem, tên đệ tử của phái Võ Đang này có bản lĩnh gì.
"Tiểu tử, ngươi cầm theo ám khí làm gì?" Châm Hạo Đãng quát lớn khi hắn nhìn thấy trên túi quần Hoàng Việt có một chiếc ám khí mơ hồ lộ ra.
"Dĩ nhiên là để chơi với ngươi!" Hoàng Việt cười hắc hắc.
"Ngươi..." Châm Hạo Đãng cực kỳ tức giận, thằng nhãi ranh này, định múa rìu qua mắt thợ sao? Phái Võ Đang chơi ám khí? Đùa gì thế!
Hoàng Việt cũng chẳng nói chẳng rằng, lấy ám khí ra, lúc này, Châm Hạo Đãng đã không nhịn được, lập tức vận dụng Tiểu Lý Phi Đao, ném ám khí về phía Hoàng Việt.
"Vù vù!" Ám khí bay xé gió theo một góc độ cực kỳ xảo quyệt, không ai biết nó sẽ hướng về đâu.
Hoàng Việt cũng không chịu thua kém, ném phi đao của mình ra, phi đao của hắn cũng chỉ là loại rất phổ thông, nhưng do là hàng mua từ hệ thống nên chất lượng rất ổn.
"Vù vù!" Phi đao của Hoàng Việt bay tới, đón đỡ đường đi của phi đao đối phương.
"Hắc hắc!" Tên Châm Hạo Đãng lúc này nở nụ cười lạnh, muốn đoán trước hướng đi phi đao của hắn sao? Mơ à, phi đao của hắn có thể nói là không thể đoán trước được hướng đi đó a, trừ khi đối phương là sư phụ của mình may ra mới có thể.
Đám đông khán giả cũng ngưng thần quan sát, ai cũng muốn xem rốt cuộc thuật ném phi đao của Hoàng Việt đã đến đâu, dù rằng bọn họ đã hết sức cảm thấy kỳ quái khi phái Võ Đang dùng ám khí đấu với Đường Môn rồi, nhưng nhìn xem Hoàng Việt xấu mặt cũng rất có thú đấy chứ.
"Thú vị!" Chỉ có Dương Siêu Quần là nhìn ra một chút môn đạo, vừa rồi hắn trông thấy cách Hoàng Việt phát lực khi ném ra phi đao có phần nào rất giống thủ pháp ném phi đao của phái Đường Môn a!
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
268 chương
23 chương
3 chương
13 chương