Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 328 : Quá Đáng Sợ

"Thật không thể tin nổi!" "Đáng sợ! Đáng sợ!" "Phái Võ Đang lần này xuất ra một Chân Long a!" "Nếu đứa nhỏ này không chết yểu, sau này thành chưởng môn phái Võ Đang cũng không khó!" Việc Bạch Ngưng Sương của phái Nga Mi bị loại ngay vòng đầu đã khiến cho vô số võ giả phải xôn xao, mọi người không ngừng thì thầm to nhỏ, thanh âm không thể che giấu, làm cho trước khi rời đi quay về môn phái, các đệ tử của phái Nga Mi cực kỳ xấu hổ, vị sư cô dẫn đoàn phái Nga Mi lần này, từ trên khuôn mặt có thể thấy rõ bà ta rất hậm hực, vốn cho rằng còn có thể vào được top 3, nay bị loại ngay từ vòng đầu tiên, thật là một sự mất mặt cực lớn của Nga Mi Phái. Nhưng bà ta cũng không thể không công nhận, Hoàng Việt đúng thật là có thực lực, vừa rồi Bạch Ngưng Sương đã thi triển hết khả năng nhưng vẫn thất bại, bọn họ cũng là tâm phục khẩu phục, chỉ là tiếc hận lần này Tài Nguyên Chiến, phái Nga Mi sẽ không nhận được nhiều Tài Nguyên từ giang hồ, xem ra sau này các đệ tử tu luyện sẽ không kém phần khắc khổ. "Tĩnh sư thái, sao không nán lại một hai ngày!" Dương Siêu Phong liền lên tiếng, hắn cũng muốn Bạch Ngưng Sương ở lại xem hắn trừng trị Hoàng Việt thế nào a! "Không cần!" Vị sư cô của phái Nga Mi liền từ chối, sau đó cùng đám đệ tử rời đi, làm Dương Siêu Phong vô cùng tiếc hận, xem ra lần này không có khả năng trước mặt mỹ nữ trổ tài. "Hừ... Phong Mậu sao? Để xem ngươi đắc ý được bao lâu!" Hắn lẩm ba lẩm bẩm, xem ra đã quyết định phải xử đẹp Hoàng Việt. Lúc này, Cao Ý của phái Ngũ Độc cũng tiến tới nói: "Dương huynh, hay là để trận sau ta đấu với hắn!" Dương Siêu Phong cũng có chút động dung: "Ngươi nắm chắc không?" "5 thành, huynh cũng biết, Vạn Độc Thủ của ta, chỉ cần trúng được đối phương, sẽ làm cho độc xuyên vào tâm, tuy rằng sẽ không chết, nhưng sau này hô hấp sẽ không ổn định, tu luyện bị trễ nãi, ta sẽ khích tướng để tỷ thí quyền pháp với hắn, chỉ cần huynh giúp ta bốc trúng lá thăm là hắn là được!" Cao Ý đê hèn nói nhỏ, không muốn cho người khác nghe. "Được rồi!" Dương Siêu Phong gật gù, vốn hắn còn dự định đích thân xử Hoàng Việt, nhưng nghĩ lại, dù gì Bạch Ngưng Sương cũng không nán lại, để cho thằng nhóc này nếm trải độc công không phải thoải mái hơn sao? Những mưu hèn kế bẩn này, Hoàng Việt dĩ nhiên là không nghe được, lúc này hắn đang ở trong phòng dành cho mình, thỏa thuê ăn uống đây. Phải nói, đặc sản của Minh Giáo, khẩu vị của người nơi này cũng có chút đặc biệt, bọn họ ăn đồ rất mặn, tuy vậy nêm nếm các gia vị khác cũng rất hài hòa, mấy ngày hôm nay, Hoàng Việt có thể nói là rất hài lòng, một món ăn cho dù có ngon cỡ nào, nếu ăn lâu ngày cũng dễ ngán, hắn được chu du nhiều nơi, mỗi lúc nếm trải một món, cả tháng hành trình vừa qua, Hoàng Việt phải nói là sướng như tiên rồi. Ở trong Võ Lâm, không hề phức tạp như cuộc sống đô thị, ở đây chỉ cần có thực lực là có tất cả, tiền bạc, mỹ nữ, cũng không chịu chính phủ, pháp luật ước thúc, người ta chỉ chú trọng đền võ công, nếu như là trong tiểu thuyết thì còn có triều đình, còn ở Thiên Đảo, các môn phái nào khác nào triều đình đâu, trong mỗi địa vực của mỗi môn phái, môn phái đó nắm quyền chủ đạo, nhưng chỉ cần là tiền bối võ công cao trong giang hồ đi qua, dù là địa đầu xà cũng phải phủ phục. Buổi tối, Hoàng Việt đang tu luyện thì Trần Mộ Hoa liền chạy vào phòng, hớn hở ôm chầm lấy Hoàng Việt, không cho hắn kịp phòng thủ, sau đó nói: "Phong Mậu ca ca, ca thật là khí phách a!" "Hì hì!" Hoàng Việt chỉ biết cười xòa, hắn đã dự đoán trước thế nào cô ta cũng sẽ hoảng hồn mà, chỉ nhiêu đó thôi thì vẫn chưa là gì, mấy ngày hôm sau sợ là cô ta sẽ phải cả kinh trợn tròn mắt. "Ca ca, muội nghe chia cặp đấu rồi, trận sau huynh sẽ đấu với Cao Ý của phái Ngũ Độc!" Trần Mộ Hoa lo lắng nói. "Không phải bốc thăm sao?" "Luật thi đấu có chút thay đổi, huynh nhất định phải cẩn trọng đó!" "Ừm... huynh biết rồi!" Hoàng Việt cũng không đem tên Cao Ý của phái Ngũ Độc coi là gì, lần trước không phải tay đối phương bị mình ném phi đao đả thương sao, sợ rằng đến bây giờ vết thương còn chưa lành sẹo đi. "Phong Mậu ca ca, nhưng muội lo lắng a!" "Muội yên tâm, huynh sẽ không thua!" Hoàng Việt tự tin nói, làm Trần Mộ Hoa càng cảm thấy hắn hấp dẫn đó à... Sau khi Trần Mộ Hoa rời đi, Hoàng Việt cũng kiểm kê từ hệ thống xem ngày hôm nay mình thu được bao nhiêu tích phân, thì thấy được đã có hơn 300 tỷ tích phân vào sổ rồi, xem ra làm kinh động những vị võ giả cảnh giới cao sẽ gặt hái rất nhiều tích phân đó à, hiện nay Hoàng Việt tổng cộng đang có 4685 tỷ tích phân, hắn đã đi được gần nửa chặng đường để hối đoái Âm Dương Chân Kinh tầng cuối cùng rồi, ngoài ra nếu Hoàng Việt lựa chọn hối đoái thuốc cường hóa Gen siêu cấp thì cũng có thể tăng nhanh tốc độ tu luyện, 1000 tỷ tích phân là đủ, tuy vậy hắn vẫn là muốn nhanh nâng cấp Âm Dương Chân Kinh hơn. Phải biết chỉ cần Âm Dương Chân Kinh thăng cấp, không chỉ tốc độ tu luyện mà ngay cả nội lực của Hoàng Việt cũng sẽ tinh thuần hơn rất rất nhiều, đến lúc đó cho dù là Dương Siêu Quần, sợ là Hoàng Việt cũng sẽ không ái ngại, cho dù hắn có đạt tới cảnh giới Bán Bộ Tiên Thiên đi chăng nữa. Ngoài ra còn có Âm Dương Hoa cũng có thể giúp cho Hoàng Việt nhanh tăng tiến cảnh giới, có điều cũng chỉ là tăng lên một tiểu cảnh giới nhỏ mà thôi, Âm Dương Hoa cũng không thể dùng nhiều lần, đổi 1000 tỷ tích phân để sớm đạt tới Hậu Thiên hậu kỳ vẫn là có thể, nhưng mà Hoàng Việt cũng không cấp thiết phải mau đột phá lắm. "Ngủ thôi a!" Áp lực nhiều rồi, dạo gần đây Hoàng Việt không mấy khi ngủ, một phần là do sau khi đả thông hai mạch Nhâm Đốc, đầu óc hoạt động cũng có công suất cao hơn rất nhiều, nhiều lúc chẳng cần phải nghỉ ngơi, nhưng bây giờ Hoàng Việt cũng muốn cho mình chút thời gian tĩnh lặng, ngủ một giấc là một giải pháp tuyệt vời. Sáng sớm hôm sau, Trần Mộ Hoa đã sớm đến gọi Hoàng Việt dậy, thấy Hoàng Việt trước khi thi đấu mà vẫn còn ngủ được làm cô rất an tâm, xem ra Hoàng Việt có nắm chắc, dù gì bản lĩnh của Hoàng Việt vẫn còn ở đó, không phải ai cũng có thể đánh bại Bạch Ngưng Sương, chỉ là cách thi đấu của phái Ngũ Độc hơi đê hèn, một chút sơ suất nhỏ cũng có thể trả giá bằng việc phải trúng độc. Dĩ nhiên, nếu Võ Đang làm áp lực, tuy rằng Hoàng Việt bị trúng độc cũng sẽ được cấp cho thuốc giải, chỉ là bọn Ngũ Độc chắc gì đã cấp cho thuốc giải có thể điều trị hoàn toàn, có khi bị ám độc vài năm sau phát tác cũng không chừng, do đó chính phái cùng những phái trung lập cũng chả ai muốn đụng độ với phái Ngũ Độc, nên môn phái này mới có thể còn tồn tại đến bây giờ. "Đi thôi!" Hoàng Việt sau khi tỉnh dậy, ăn một chút điểm tâm do Trần Mộ Hoa mang đến, sau đó liền đi đến sân thi đấu, sau một ngày thi đấu, chỉ còn lại 8 người được vào vòng trong, cũng là vòng tứ kết, ngày hôm qua có một vài người phải thi đấu hai trận, do đó 18 người thì ngoài Hoàng Việt ra chỉ còn lại 6 người, cộng thêm Dương Siêu Phong được vào vòng trong nữa, 8 người đại diện của những môn phái này, sẽ nhận được rất nhiều tài nguyên từ giang hồ, những nguồn tài nguyên vô chủ. Vốn dĩ tài nguyên ở mỗi địa phận của mỗi môn phái, sẽ thuộc về môn phái đó, nhưng giang hồ vốn là nơi rồng rắn lẫn lộn, đâu phải ở địa phận một môn phái thì tất cả tài nguyên đều có thể toàn bộ thu về, đôi khi sẽ xảy ra tranh chấp, như lần trước ở địa phận phái Côn Luân, một tên hiệp khách của Thiên Địa Hội đi ngang qua một vùng hẻo lánh thu được một bụi dược liệu hơn ngàn năm không ai tìm thấy, nếu không phải có người của phái Côn Luân biết được thì bụi dược liệu này đã thuộc về đối phương, những tài nguyên này thường là sẽ bị chuyển về Minh Giáo, cùng thi đấu tài nguyên chiến giữa các thiên tài, môn phái nào xếp hạng cao hơn phái đối phương sẽ có quyền sở hữu những tài nguyên này, thí dụ như Côn Luân gần như sẽ thắng Thiên Địa Hội trên thứ hạng, gốc dược tài này vẫn sẽ quy về nguyên chủ.