Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân
Chương 320 : Châm Sư Huynh
Đám đệ tử phái Côn Luân nghe Hoàng Việt nói hắn thay mặt Võ Đang đi thi đấu thì kính nể lắm, còn gửi tặng Hoàng Việt một ít đặc sản của Côn Luân, Hoàng Việt cũng vui lòng nhận lấy, ăn đồ ăn ngon vốn là một thú vui tao nhã mà hắn ưa thích, thật sự, nước uống trên Thiên Đảo cũng đạt được hiệu quả một phần của nước linh tuyền, nhưng nếu so với nước linh tuyền thì vẫn có phần thua kém, nên Hoàng Việt cũng không nhận lấy nước mà bọn họ cấp cho, trên đường đi nếu có khát thì Hoàng Việt tiến vào Linh Điền Không Gian uống nước là được rồi.
Đường đi ở núi Côn Luân, cảnh vật non thơ, sông nước hữu tình, khiến người ta muốn tức cảnh làm thơ, nói về làm thơ, Hoàng Việt cũng chỉ biết đại khái, hắn cũng không phải là một người quá mê thơ từ, tuy vậy nếu bắt hắn làm thơ thì hắn vẫn có thể làm được đi, quả thật, trong gần 3 tháng phiêu bạt giữa chốn Võ Lâm, Hoàng Việt đôi lúc cũng cảm thấy rất cảm khái, nếu như không có hệ thống, có khi hắn cũng sẽ không chết, vẫn ở thế giới cũ, làm một học sinh 3 tốt bình thường, chứ không thể nào nếm trải cuộc sống đầy màu sắc muôn màu muôn vẻ còn chân thật hơn trong phim ảnh thế này được.
Đang trên đường đi, Hoàng Việt còn đang thoải mái ngắm nhìn cảnh sắc đây, bỗng nhiên, không biết từ đâu bay tới một chiếc phi tiêu, hướng thẳng về phía hắn.
"Veò!" Chiếc phi tiêu xé gió, nhưng Hoàng Việt cũng lập tức vận nội lực ngăn cản, quát: "Ai!"
"Hắc hắc... Võ Đang cũng thật ngông cuồng, để một tên nhóc một thân một mình đi đến Minh Giáo!" Từ xa xa trong lùm cây vang lên thanh âm cười lớn càn rỡ, lập tức có vài tên đệ tử trên người mặc quần áo đen, đeo mặt nạ bước ra.
"Các ngươi là người của Đường Môn?" Hoàng Việt vừa nghe hệ thống giải thích xong, lập tức liền biết đây là đám người của Đường Môn, đám Đường Môn này tuy không phải là tà phái, nhưng hành sử ở trên giang hồ cũng rất không được lòng người, bọn hắn nổi danh với kỹ thuật ném ám khí, nếu so về bối phận thì phái Hoàng Việt phải gọi Đường Môn một tiếng sư tổ.
"Các ngươi muốn gì?"
"Hắc hắc, hình như ngươi cũng không phải Phương Nguyên thì phải!" Đám người của Đường Môn đầy càn rỡ nói, thật sự, Đường Môn là một phái khó chơi trong giang hồ, bọn hắn sở trưởng là đi bắt những con mồi đơn lẻ, những người chỉ có một thân một mình cho dù là cao thủ trúng phải mưa ám khí của bọn hắn cũng đừng hòng sống được.
"Bọn ta muốn làm gì ngươi còn không biết sao?" Đám đệ tử Đường Môn cười hắc hắc.
"Tốt, thử xem!" Hoàng Việt cũng biết, xem ra bọn này muốn loại trừ một người đệ tử sắp thi đấu của phái Võ Đang đây mà, dù sao Đường Môn và Võ Đang từ trước đến nay cũng không quá hữu hảo, nếu hôm nay hắn chết trong rừng trúc này, ai biết được là người của Đường Môn làm chứ?
Mới vừa rồi, do đám đệ tử Đường Môn trốn trong bụi cây, nên không nhìn rõ Hoàng Việt đây là dùng nội lực hay kình lực đi, nếu thật sự bọn hắn biết Hoàng Việt dùng là nội lực, chắc hẳn sẽ chạy trối chết, phải biết cao thủ Hậu Thiên, dù là đứng yên cho súng bắn cũng không thể vượt qua vách ngăn nội lực đâu à, chớ nói chi là chút ám khí này.
Thật ra, lực ném ám khí của đám đệ tử Đường Môn, cũng không thua kém gì súng đạn, hơn nữa lại có độ xoáy rất cao, không phải là một đường thẳng, rất khó đoán, chứ nếu như ngay cả môn phái ném ám khí hàng đầu cũng không hữu ích bằng một cây súng, vậy hẳn là quá mất mặt rồi...
Đám đệ tử Đường Môn thấy Hoàng Việt ngông cuồng như vậy, dường như không hề sợ hãi thì cũng có chút kinh ngạc, chẳng lẽ tên này là thể tu sao, nếu là thể tu, hẳn là muốn giải quyết sẽ khó một chút, có điều phái Võ Đang từ lúc nào đã chuyển sang chuyên tu luyện thể rồi?
Trong tay đám đệ tử Đường Môn lúc này, là từng chiếc ám khí, bọn hắn có tầm 5,6 người, lập tức ném ra.
"Vù vù vù!"
Tiếng ám khí xé gió vang lên, Hoàng Việt vẫn thản nhiên cười, không làm ra hành động gì, làm đám đệ tử Đường Môn có chút hoảng hốt, đến giờ phút này mà vẫn bình tĩnh được như thế, chẳng lẽ đối phương thật sự là nhất lưu cao thủ.
"Bành!" lập tức, nội lực trên người Hoàng Việt phóng ra, tạo thành một màn tường ngăn, không khác gì mấy so với Thiết Bích Quyết trước đây hắn đã tu luyện, nhưng về độ ngăn cản còn lợi hại hơn rất nhiều, màn nội lực này cũng không phải là để phòng thủ, mà là nó giống như tấm gương, phản chiếu ngược lại đống ám khí, đống ám khí lập tức bắn ngược về đám đệ tử Đường Môn đang lẩn tránh phía xa.
"Nội lực ngoại phóng! Hậu Thiên cao thủ!" Lúc này, đám đệ tử Đường Môn đã biết mình chọc phải tổ ong vò vẽ, đây nào là thiếu niên trẻ tuổi của Võ Đang a, mà là lão quái vật giả trang đó à, làm sao bây giờ, chọc phải cao thủ Hậu Thiên, dù bọn hắn có mấy cái cánh cũng không thể bay đi trốn được.
"Chết!" Hoàng Việt đâu phải cao thủ Hậu Thiên bình thường, sau khi đống ám khí bắn ngược về đám Đường Môn, hắn còn tung ra một chưởng, tăng thêm lực đạo cho đống ám khí, lập tức, đống ám khí phi đi như bay, trúng ngay 4 tên đệ tử Đường Môn còn đang chưa kịp hồi thần lại.
"A!!!!"
Bọn hắn đau đớn hú lên, nhưng lực đạo của phi đao quá mạnh, xuyên qua cả thân thể bọn hắn, xuyên qua da thịt, tạo nên một cái lỗ máu có thể nhìn sang phía bên kia.
"Ngươi... ngươi là ma quỷ!" Một tên đệ tử còn chưa trúng ám khí, cũng là tên duy nhất được Hoàng Việt bỏ qua, sợ hãi không ngừng lê người lùi về sau, lúc này, Hoàng Việt cũng phi thân tới, đến trước mặt bọn hắn, dùng Tuyết Ẩm Đao chém chết tất cả, sau đó nhìn về tên duy nhất còn sống này.
"Nói! Là ai sai các ngươi đến giết ta!" Hoàng Việt quát, làm tên này sợ đến tè ra quần.
"Bọn ta nghe tin người của phái Võ Đang chỉ có một thiếu niên trẻ tuổi đi đến Minh Giáo, ai ngờ lại là tiền bối, xin tha mạng, xin tha mạng a!" Tên đệ tử Đường Môn run rẩy nói, trong giọng điệu không giấu nổi sợ hãi.
"Chỉ thế thôi sao?"
"Ân, đúng là như vậy, xin tiền bối tha cho ta a!" Tên này không chần chừ, lập tức quỳ xuống, dập đầu, một mặt cầu khẩn.
Hoàng Việt tuy rằng không vừa ý với câu trả lời này lắm, nhưng đây hẳn cũng không phải lời nói xạo, dù gì hành tung của hắn cũng không ai biết, có chăng chỉ là một ít người gặp phải trên đường, hoặc là đám đệ tử của Côn Luân, nhưng bọn đệ tử này, lẽ nào lại bá đạo như vậy, thấy đệ tử Võ Đang đi một mình liền có thể tự ý vây giết rồi?
"Đừng xạo sự, ngươi có muốn ta lột da tróc xương ngươi không?" Hoàng Việt cười hắc hắc, lộ ra một mặt dữ tợn, cầm đao tiến lại gần tên này, làm hắn sợ mất hồn mất vía.
"Tiền bối, ta nói, xin cho ta một cái thống khoái!"
"Được, mau nói!"
"Là Châm sư huynh, huynh ấy ra lệnh cho bọn ta dò thám đội hình các môn phái đến Minh Giáo, nhưng thật sự Châm sư huynh không nói chúng ta phải giết ngươi, chỉ là chúng ta thấy ngươi đi một mình nên mới có ý xấu!"
"Hừ, Đường Môn các ngươi không ai tốt cả!" Hoàng Việt nghe xong, một chém chém bay đầu tên này, sau khi đầu lăn lóc xuống đất, có thể thấy được khuôn mặt tên này lộ rõ vẻ hối hận.
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
268 chương
23 chương
3 chương
13 chương