Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân
Chương 316 : Quỳ Hoa
Hai ngày sau, tại núi Tung Sơn, trước cổng sơn môn, có một tảng đá lớn không biết là ai mang tới, trên đó khắc đồ án võ công, dường như là môn Dịch Cân Kinh của Thiếu Lâm, nhưng là tầng đầu tiên, làm đám đệ tử của phái Tung Sơn cực kỳ hoảng hốt, một số người thử vận công theo, nào ngờ thật sự có hiệu lực, ai nấy vô cùng mừng rỡ, nhưng tảng đá này quá lớn, không ai đủ lực đạo mang về.
Thật ra tảng đá này là Hoàng Việt thu vào Linh Điền Không Gian, sau đó dùng Linh Điền Không Gian triệu hồi nó ra, tuy rằng lực đạo Hoàng Việt muốn nâng tảng đá này lên thì không thể nhưng Linh Điền Không Gian có thể giúp hắn nâng vật bằng gấp 3 lực lượng của mình, phải biết nội lực của Hoàng Việt chỉ kém chưởng môn Thanh Phong của Võ Đang một nửa, mà tảng đá này cần lực lượng gấp 3 hắn mới có thể mang đi, có thể nói, phái Tung Sơn không có ai có thể dời tảng đá này đi được.
Chưa hết, Hoàng Việt còn cố tình lan truyền tin tức ra các thành trấn xung quanh, nói rằng trước cổng sơn môn phái Tung Sơn có bí kíp Dịch Cân Kinh, có thể người khác nghe được chưa chắc sẽ hoàn toàn tin tưởng nhưng ít nhiều gì thì cũng sẽ có một vài tên đa nghi đến đây xem đi, đến lúc đó nhất định tin tức này sẽ một truyền mười, mười truyền trăm, lan ra khắp cả giang hồ.
Còn không phải sao, tuy chỉ là tầng đầu của Dịch Cân Kinh, nhưng nhiêu đó cũng trị giá 100 tỷ tích phân a, nếu những người bình thường tu luyện được, còn không cảm tạ trời cao ban ân đó chứ, Hoàng Việt còn có thể thu được một lượng tích phân rất lớn từ tâm tình tích cực của mọi người đó à...
"Trời ạ... đúng là Dịch Cân Kinh!"
"Ta cảm thấy mạnh mẽ hơn trước rất nhiều!"
"Đúng là pháp môn luyện thể thượng thừa của Thiếu Lâm rồi!"
Hoàng Việt đứng ở một góc, có thể thấy được vô số người đang tụ tập trước cổng sơn môn phái Tung Sơn, chuyện này cũng đã kinh động đến chường môn phái Tung Sơn, tuy vậy đối phương cũng không dám cho người phá những tảng đá này, vì sao ư, người có thể đem những tảng đá này tới đây, thực lực chắc chắn cao hơn hắn đó à...
...
3 ngày sau, thành Bắc Kiếm, địa phận của môn phái Thái Sơn.
"Thiếu hiệp, người nói sao, đây là bản công pháp của Quỳ Hoa Bảo Điển?"
"Không sai, có điều muốn luyện nó phải tự cung!"
"Đúng đó thiếu hiệp, ngươi nói cũng quá xạo đi!"
"Chắc chắn là giả rồi!"
"Làm sao biết có thể luyện thành hay không?"
"Hừ!" Hoàng Việt lập tức thi triển Hoàng Đế Khí Thế, đám đông dân chúng đứng xung quanh ai nấy hoảng hồn, cảm thấy Hoàng Việt y như một bậc Quân Vương, chưa hết, hắn còn bộc phát ra thực lực cấp Hậu Thiên, nội lực ngoại phóng, hất bay mọi người lui lại mấy chục bước.
"Cao thủ Võ Lâm, chân chính cao thủ!" Lúc này, đám đông mới biết được thiếu hiệp này thật sự là cao thủ chân chính a.
"Mỗi người một bản, ta đây là muốn giang hồ có thêm cao thủ mới làm vậy, ai tin thì luyện, không tin thì thôi!" Hoàng Việt lấy trong tay nải ra một đống quyển công pháp Quỳ Hoa Bảo Điển, dĩ nhiên, hắn là nhờ hệ thống sao chép, không cần máy in cũng có thể photocopy ra một loạt quyển sách chân kinh giống nhau, hắn đã chuẩn bị khoảng 1000 bản trong Linh Điền Không Gian, sẽ phân phát cho 1000 người trong Bắc Kiếm Thành, còn họ có sao chép và lan truyền ra cho ai hay không thì không nói trước được.
"Cho ta!"
"Ta muốn trở thành Võ Lâm Cao Thủ!"
"Hừ, làm thái giám thì có sao đâu chứ? Miễn là không bị người trong giang hồ ức hiếp!"
"Hi sinh đời bố củng cố dòng họ, xin thiếu hiệp cho ta một quyển đi!"
Hoàng Việt lần lượt phát cho từng người, hô to: "Yên tâm, các ngươi ai cũng có phần!" Dĩ nhiên, hắn chỉ là dùng dung mạo một thiếu niên phổ thông, tuy cũng có chút anh tuấn nhưng không thể nào bằng diện mạo thật của hắn được.
"Đa tạ thiếu hiệp!"
"Đa tạ thiếu hiệp!"
Đám đông dân chúng cùng những người võ giả cảnh giới thấp trong Bắc Kiếm thành ai nấy mừng hết biết, phải biết chỉ cần có thể trở thành cao thủ võ lâm, bọn họ có thể làm ra bất kỳ điều gì a!
"Thiếu hiệp, có đao không?" Lúc này, một tên trung niên tầm 30 tuổi hét to.
"Ngươi muốn làm gì?" Hoàng Việt đáp.
"Ta năm nay đã hơn 30, nhưng tướng mạo xấu xí, không có cô nương nào để ý tới, chi bằng ta trở thành võ lâm cao thủ ngay từ bây giờ, sống đời cô độc có sao đâu chứ, hắc hắc!" Tên trung niên đầy quyết tâm nói, Hoàng Việt liền lấy Tuyết Âm Đao ra đưa cho hắn
."Đa tạ!" Nói xong, hắn liền vạch quần ra.
"Rẹt!" Tuyết Ẩm Đao cực kỳ sắc bén, chém một phát liền đứt lìa cái ấy của đối phương.
"Bắt đầu tu luyện!" Người này lập tức nén đau, trả Tuyết Ẩm Đao cho Hoàng Việt, rồi ngồi xuống xếp bằng, vận chuyển quỳ hoa bảo điển.
"Ác thật!"
"Tên này đã làm được, ta còn gì phải sợ, xin thiếu hiệp cho ta mượn đao!"
"Ta nữa!"
"Ta nữa!"
Ai nấy có thể thấy đao của Hoàng Việt rất sắc bén, khi chém đi cái ấy, có thể giảm bớt đau đớn rất nhiều, nên nhao nhao mượn dùng, Hoàng Việt cũng không từ chối, tuy rằng hắn biết mình làm vậy cũng không hay lắm, nhưng muốn trở thành cao thủ võ lâm, ai mà không phải trả giá chứ?
Còn về những người này luyện Quỳ Hoa Bảo Điển có thành cao thủ Võ Lâm hay không, thì cũng phải tiêu tốn mấy chục năm trời, đâu phải chỉ có bí kíp là một sớm một chiều có thể thành, khi đó hẳn là hắn cũng đã đến Dị Giới rồi đi, còn quan tâm làm gì chứ, vả lại thiên phú có hạn thì tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển cũng tới Hậu Thiên sơ kỳ là cùng.
Hoàng Việt cũng tò mò không biết Quỳ Hoa Bảo Điển có uy lực ra sao, tu luyện có nhanh không, nên cũng nán lại xem những người này có ai cảm thấy có tác dụng lập tức không, không khiến hắn thất vọng, nửa canh giờ sau, một tên thiếu niên tầm 25 tuổi mừng rỡ cười lớn:
"Ta cảm nhận được nội công mạnh gấp đôi, ha ha ha, chỉ tốn 30 phút, ha ha ha!"
"Thật sao?" đám đông nghi vấn, những người còn đang do dự lúc này cũng có chút dao động.
"Các ngươi không tin thì cứ thử là biết!"
"Tiểu Thất, Ngươi mà gạt ta, ta sẽ phế ngươi, cho ngươi sau này khỏi đi ăn mày!" Từ quần áo của tên thiếu niên này, Hoàng Việt cũng biết hắn là một tên ăn mày, thôi thì so với làm ăn mày, làm cao thủ võ lâm nhưng lại là thái giám thì vẫn tốt hơn đi...
Dần dần, đám đông càng có càng nhiều người thử nghiệm, quả thật nội công cùng kình lực của bọn họ mạnh hơn trước rất nhiều, Hoàng Việt tin chắc, tu luyện đến cảnh giới cao còn có thể sinh ra nội lực, đến lúc đó, coi như là hắn không lừa đồi phương a...
"Tiểu Thất, ta có chuyện muốn nhờ ngươi, sẽ có thưởng, ngươi làm được không?" Hoàng Việt hỏi cậu thiếu niên tên Tiểu Thất này.
"Ân công, người muốn ta làm gì, ta đều sẽ làm, không cần phần thưởng!" Tiểu Thất lập tức đứng dậy, cúi người bái tạ Hoàng Việt nói, những người khác cũng muốn nghe xem Hoàng Việt muốn nhờ Tiểu Thất làm gì.
"Đi theo ta!" Hoàng Việt nói xong, dẫn Tiểu Thất đi đến một trạch viện nhỏ, trạch viện này mấy ngày hôm nay khi đến đây hắn đã thuê lại, sau đó nói: "Ngươi đi khắp thành, thấy ai vừa mắt thì cho họ bí kíp Quỳ Hoa Bảo Điển, hết thì quay lại gặp ta, nếu ngươi hoàn thành tốt, thuyết phục được nhiều người, ta sẽ có thưởng hậu hĩnh!"
"Vâng, đa tạ ân công!" Tiểu Thất rất thông minh, lập tức lấy tay nải của Hoàng Việt, sau đó lấy một thanh kiếm mà Hoàng Việt đưa cho, thứ này sẽ giúp ai muốn tu luyện ngay có thể tự xử luôn.
Còn về Hoàng Việt, sau khi Tiểu Thất rời đi, hắn đến phủ Thành Chủ, sau khi bộc phát ra một chút thực lực, cảnh cáo Thành Chủ không được làm gì Tiểu Thất, ngược lại phải sai người bảo hộ hắn, Thành Chủ thấy Hoàng Việt có thực lực cấp Hậu Thiên trung kỳ thì cũng không dám lớn lối, cũng không dám làm trái, lập tức nghe theo, tuy vậy hắn cũng có chút không phục, cho rằng đây là địa bàn của phái Thái Sơn, hắn nhất định sẽ bẩm báo với chưởng môn môn phái, cho đến khi, Hoàng Việt đưa cho hắn một quyển bí kíp Quỳ Hoa Bảo Điển...
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
268 chương
23 chương
3 chương
13 chương