Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân
Chương 293 : Hồng bảo
Sáng sớm, Hoàng Việt thức dậy từ tinh mơ, gọi các sư huynh dậy, hôm nay mọi người sẽ đến một tòa trạch viện, tham dự cờ vây thịnh hội, trạch viện này là phủ đệ của thành chủ, đại hội giao lưu cờ vây chỉ diễn ra trong hai ngày, ngày hôm nay, những cao thủ cờ vây đấu với nhau, cùng tìm ra người bất bại.
Dĩ nhiên, chỉ các cao thủ thi đấu với nhau, mà những cao thủ một khi đấu cờ, có thể đấu với nhau mấy tiếng ròng vẫn chưa phân thắng bại, một nước đi, có khi phải suy tính rất nhiều khả năng, thậm chí môn cờ vây này, khả năng các nước đi có thể xảy ra còn nhiều hơn các nguyên tử có thể thấy được trong Vũ Trụ, tức mênh mông vô ngần, do đó, muốn đạt đến đỉnh cao của nghệ thuật này, bất khả chiến bại, là điều khó ai có thể làm được.
Thế mới nói, Vô Nhai Tử là người ngông cuồng bao nhiêu, không, không phải là ngông cuồng, mà là tự tin đi, xem ra ông ta rất chắc chắn về thế cờ này của mình, cho rằng trình độ đã vượt lên trên tất cả, có lẽ lần này ông cũng muốn gặp lại người cao nhân Nghiêm Gia Ý của phái Thanh Thành, chứng minh cho người này biết mình đã vượt qua hắn ta chăng?
Hoàng Việt và đám sư huynh cùng đi đến trạch viện của phủ thành chủ, lúc này trước cổng đã có rất nhiều đệ tử phái Hành Sơn đón tiếp khách nhân, thành chủ của Nam Kiếm Thành cũng là một thành viên trong môn phái Thanh Thành, tuy nhiên không còn khả năng tăng tiến tu vi, hoặc có lẽ do muốn giúp môn phái xử lý sự vụ nên đảm nhận chức thành chủ của tòa thành này, ngoài đón tiếp khách nhân đến với phái Hành Sơn ra, tòa thành này còn là nơi giao lưu, là nơi giao thương mua bán, cung cấp lương thực thực phẩm thường xuyên cho các đệ tử của môn phái tu luyện đó a...
"Mời các thiếu hiệp của phái Võ Đang vào, thật vinh hạnh, thật vinh hạnh!" Hoàng Việt đi đến cổng trạch viện, đám đệ tử tất cung tất kính chào đón, do thành chủ cũng là một cao thủ Hậu Thiên, vả lại đại hội lần này những tiền bối lớn tuổi cũng sẽ không có mấy hứng thú tham gia, bọn họ đến đây chủ yếu là muốn thử sức với bàn cờ của Vô Nhai Tử, không có nhu cầu thể hiện mình với đám trẻ hay được dán hình trên bảng thông cáo của thành gì gì đó, nên thành chủ cũng không cần phải đích thân ra ngoài tiếp đón, cho những đệ tử nòng cốt của môn phái ra chào hỏi khách nhân đến tham dự là được.
"Phương Nguyên huynh, huynh lại đến rồi!" Lúc này, Hoàng Việt trông thấy có một người thanh niên mập mạp, hướng về phía Phương Nguyên tiến lại gần, nhìn mặt mấy sư huynh đệ khác thì trông có vẻ hơi tức cười, Hoàng Việt cũng đã đoán ra đây là ai, hẳn là tên Hồng Bảo trong miệng của mấy sư huynh thảo luận lần trước, lần này hắn đến chào hỏi Phương Nguyên sư huynh, xem ra là có ý muốn phục thù đây mà.
"Hừ, lần trước ngươi bại dưới tay ta, lần này còn muốn thử nữa sao?" Phương Nguyên hừ lạnh, dường như cũng không quá khách khí với đối phương.
"Nói nhảm, đệ làm sao dám đấu với Phương Nguyên huynh, chỉ là đệ cũng mới học chơi cờ vây, muốn cùng huynh lĩnh giáo đôi chút!" Hồng Bảo cười hắc hắc nói, dường như có vẻ rất tự tin, Hoàng Việt không biết tự tin của tên này lấy từ đâu ra, chẳng lẽ hắn mới học chơi cờ vây cũng cho rằng mình có thể đánh cờ thắng Phương Nguyên sư huynh sao?
"Được, cờ vây hay tỷ đấu, ta đều có thể xử lý ngươi!" Phương Nguyên dường như không coi lời của đối Phương ra gì, sau đó không thèm nhìn đối phương mà lập tức tiến vào trạch viện.
Hồng Bảo thấy Phương Nguyên không nể mặt mình như vậy, nhưng trên mặt vẫn không lộ ra vẻ khó chịu gì, Hoàng Việt nhìn mà thầm hoảng sợ, người như vầy mới là khó chơi nhất a...
Mà hắn hoảng sợ là hoảng sợ thay cho Phương Nguyên sư huynh, Phương Nguyên sư huynh tuy hơi khó tính, nhưng vẫn có vẻ tự cao tự ngạo, còn tên Hồng Bảo này âm trầm hơn rất nhiều, hẳn là sau này khi hành hiệp giang hồ, nếu Phương Nguyên sư huynh gặp phải đối phương, khó mà tránh khỏi một phen ma sát.
"Hắc hắc, tên Hồng Bảo này da mặt dày thật, đã vậy còn dám đến khiêu khích Phương sư huynh!"
"Lần trước hắn bị giáo huấn vẫn chưa đủ sao, lần này còn dám tới chạy nhảy trước mặt chúng ta!"
"Sư huynh, đáng tiếc đệ không đánh lại hắn, nếu không nhất định sẽ giúp huynh đuổi ruồi, hắc hắc!" Yến Đức Nhuận sư huynh cũng cười lớn, may là mọi người đã đi sâu vào trong trạch viện, nếu không để tên Hồng Bảo nghe được, chắc hẳn hắn sẽ ghi thù/
"Tên này coi vậy chứ không được như vẻ ngoài đâu, sư huynh, ngài nhất định phải cẩn trọng!" Hoàng Việt lúc này chen giọng khuyên nhủ, dù gì hắn cũng đự định vào phái Võ Đang, cũng không muốn Phương Nguyên phải ăn thiệt thòi.
"Hừ, Phong Mậu sư đệ, dạo gần đây đệ có chút không biết tôn ti rồi đấy!" Phương Nguyên nghe Hoàng Việt nói vậy, có vẻ không vừa lòng, Hoàng Việt cũng đành kiềm nén, tuy rằng có chút phẫn nộ nhưng cũng không tiện phát ra, mình có ý tốt khuyên đối phương, đối phương không nghe thì thôi vậy, dù gì chịu thiệt cũng không phải là mình.
Nhưng lúc này, Yến Đức Nhuận có vẻ lo cho Hoàng Việt, dường như không muốn Hoàng Việt tạo ấn tượng xấu trong mắt Phương Nguyên, đây phải nói là có thể ảnh hưởng tới tương lai sau này của Hoàng Việt đó a.
"Phong Mậu sư đệ, mau mau xin lỗi Phương Nguyên sư huynh!" Yến Đức Nhuận vội nói.
Hoàng Việt thật không biết nên nói gì, chỉ đành nói nhỏ: "Phương Nguyên sư huynh, là đệ lỡ lời!"
"Được rồi, nên nhớ, tên Hồng Bảo đó cho dù có cho hắn 20 năm, cũng đừng hòng thắng được ta!"
"Vâng, Phương Nguyên sư huynh!" Hoàng Việt không cho là đúng, nhưng cũng không muốn nói thẳng mặt.
Trong trạch viện, lúc này đã được bày ra rất nhiều bàn cờ vây, đội ngũ của bọn người Hoàng Việt có thể nói là đến sớm, nhưng trong lúc này trạch viện cũng đã có hơn trăm người tụ hội lại, đám Hoàng Việt hướng về phía trung tâm trạch viện, nơi đó hẳn là thành chủ đang đón tiếp những khách quý, cũng rất có thể là đang trao đổi một chút cùng Minh Lãng, đệ tử của tên Nghiêm Gia Ý Đại Tông Sư.
"Nhìn kìa, là phái Võ Đang!"
"Phái Võ Đang lần này đến thật nhiều người!"
"Nghe đâu đại sư huynh của phái Võ Đang rất giỏi cờ vây!"
"Đúng thế, có điều phái Hành Sơn lần này cũng có một nhân tài cờ vây mới nổi, nghe đâu tên là Hồng Bảo thì phải!"
"Ừm... hắn cũng mới tiếp xúc với cờ vây được hai năm, nhưng ngay cả Minh Lãng thiếu hiệp cũng phải tấm tắc khen."
Trên đường đi đến trung tâm trạch viện, Hoàng Việt có thể nghe được tiếng xì xầm to nhỏ của đám võ giả, hẳn là những lời này cũng lọt vào tai Phương Nguyên sư huynh, làm Hoàng Việt cũng thầm lo cho Phương Nguyên, tên Hồng Bảo này xem ra rất có thiên phú với cờ vây à... Nhưng lúc này, trong đầu Hoàng Việt đã nghĩ ra một ý định kỳ quái, nếu mình lấy thân phận của Hồng Bảo đi tham dự Hoàng Long Kỳ Cục thì sao nhỉ, hắc hắc? Một nhân tài mới tiếp xúc với cờ vây phá giải thế cờ của Vô Nhai Tử, chắc hẳn sẽ đạt được rất nhiều tích phân chứ???
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
268 chương
23 chương
3 chương
13 chương