Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân
Chương 283 : Ta sợ ngươi sao?
Hoàng Việt và đám người bị dẫn vào một căn phòng kín, căn phòng này dường như chuyên dùng để giam giữ tù nhân, bốn vách tường đều được gia trì thêm thép cứng, muốn phá cửa mà trốn đi cũng không phải là chuyện đơn giản, đối với cao thủ cảnh giới Ám Kình thì điều đó hoàn toàn là không thể nào.
"Ôi... tôi còn chưa muốn chết đâu!"
"Ta nguyền rủa bọn hắn sau khi chết phải chịu lửa hỏa ngục!"
"Ta muốn bọn hắn đầu thai thành súc sinh!"
Đám võ giả bị nhốt, khoảng hơn 50 người, ai nấy đều căm phẫn, tuy rằng bọn họ chỉ là võ giả bình thường, nhưng cũng là những người có thực lực đủ để hành hiệp giang hồ, lại thêm cũng còn rất nhiều người còn trẻ, chưa đến 40, còn tương lai tiền đồ ở phía trước, hôm nay phải rơi vào khốn cảnh này, hỏi ai có thể chấp nhận nổi?
"Tiểu huynh đệ, ngươi còn trẻ như vậy, chắc là người của môn phái lớn, thật sự cam lòng chết đi như thế sao?" Có người nhìn về Hoàng Việt hỏi, bọn họ cũng biết Hoàng Việt có cảnh giới vượt qua tầng thứ Ám Kình.
"Ta cũng không biết nên làm thế nào!" Hoàng Việt quả thật lúc này cũng không biết phải làm sao, hắn chỉ có thể tùy cơ ứng biến, mà thật sự, Hoàng Việt cũng không quan tâm lắm đến sinh tử của những người này, ngoại trừ lão bá Đỗ Cường, giang hồ là vậy, khốc liệt như vậy, nếu hôm nay không có mình thì bọn họ cũng sẽ chết, làm sao hắn quản được chứ?
"Cậu có thể xin bọn hắn tha chết cho bọn tôi được không, cậu có thể xin gia nhập Ngũ Độc Giáo mà, bọn hắn nhất định sẽ tiếp nhận một đệ tử đầy tiềm năng như cậu!"
"Đúng đó, đúng đó!"
"Xin cậu, hãy tìm cách cứu bọn tôi đi!"
"Ách..." Hoàng Việt gãi gãi đầu, nếu đơn giản như vậy thì nói làm gì, nếu bọn hắn đã muốn thu nhận mình làm đệ tử, lúc này hẳn là đã dẫn mình đi gặp cái tên gì đó tên là Kiền Phong rồi chứ?
"Tôi sẽ cố gắng hết sức!" Hoàng Việt chỉ có thể nói như vậy, sống chết có số, dĩ nhiên, với riêng hắn, sống chết là do mình, còn những người khác, phải xem số phận của bọn họ đến đâu thôi?
Mấy người võ giả thấy Hoàng Việt nói vậy, cũng không nói gì thêm, tuy rằng bọn họ biết điều đó cũng rất khó, nhưng có một nhánh rơm cứu mạng, ai mà không tận dụng, phải thử mới biết được, nhưng thâm tâm bọn họ cũng biết lần này cái tên tên là Kiền Phong đã muốn dùng Hoàng Việt để làm người thử độc chính rồi.
Một đêm cứ thế diễn ra, cả đêm này, đám võ giả không ai ngủ được, Hoàng Việt cũng bị bọn hắn làm ảnh hưởng, ai nấy lải nha lải nhải, đôi khi còn gào rú, có người còn khóc lóc, làm Hoàng Việt cũng có chút cảm động lây, suy cho cùng ai cũng là người, ai mà lại muốn mình chết sớm, đã vậy trước khi chết còn phải nhận lấy tra tấn, quả thật bọn Ngũ Độc Giáo đã hoàn toàn mất hết nhân tính rổi...
Sáng sớm hôm sau, khi mọi người mới gật gà ngủ được một chút, thì cửa phòng giam bị mở ra, có một tên đại hán tầm 50 tuổi, khuôn mặt gian ác, nhưng khí thế hùng hậu bước vào, Hoàng Việt lập tức dùng hệ thống tra xét độ hảo cảm.
"Độ hảo cảm của Kiền Phong: không thân không thù!"
"Xem ra người này chính là Kiền Phong trong miệng bọn hắn rồi!" Hoàng Việt lẩm bẩm.
"Ha ha, lần này các ngươi làm rất tốt!" Kiền Phong quét mắt nhìn đám võ giả, sau đó cười hắc hắc, đặc biệt, sau khi hắn nhìn tới Hoàng Việt, hai mắt liền tỏa sáng.
"Hàng tốt, hàng tốt!" Kiền Phong không nhịn được cười lớn, sau đó tiến lại gần Hoàng Việt, hỏi: "Ngươi tên gì?"
"Huyết Vũ!" Hoàng Việt liền lấy ra một cái tên, không, chính xác là ngoại hiệu.
"Ta hỏi tên của ngươi!"
"Tiểu Việt!"
"Nhóc con, đi theo ta!" Kiền Phong tiếp đó, liền dẫn Hoàng Việt đi, đám võ giả còn lại lúc này ai nấy nhìn vào Hoàng Việt, mang một ánh mắt cầu khẩn, dường như muốn hắn nhớ kỹ lời hôm qua hắn nói với bọn họ.
Hoàng Việt bình thản đi theo Kiền Phong, không chút nào tỏ ra sợ sệt, làm người sau cũng có chút ngạc nhiên, lẽ ra với những tên trẻ tuổi như thế này thì tâm lý phải yếu lắm chứ, không ngờ nó vẫn trấn định như vậy, nhưng Kiền Phong cũng không định bỏ qua cho Hoàng Việt, dù rằng khoảng 20 tuổi có cảnh giới nửa bước Hóa Kính tuy rất giỏi, nhưng trong giang hồ cũng không thiếu người như vậy.
Vài phút sau, Hoàng Việt theo sau Kiền Phong bước vào một căn phòng, Hoàng Việt nhìn xung quanh có thể thấy mấy cái lồng kính chứa đầy độc vật, đều là những con có hình thù rất xấu xí, lại có màu rất độc như màu xanh, màu cam, có nhiều con thì hỗn hợp nhiều màu như một số loài cóc, Hoàng Việt vừa nhìn đã biết đây là những loài độc vật rất rất độc rồi.
"Bé con, ta truyền cho ngươi một bộ tâm pháp, ngươi thử vận hành nó được chứ?"
"Tâm pháp? Tâm pháp gì?"
"Ngươi không cần hỏi nhiều, chỉ cần nghe lời, nếu không sẽ phải chịu càng nhiều đau khổ!" Kiền Phong cười hắc hắc nói, trao cho Hoàng Việt một ánh mắt cảnh cáo, dường như nếu hắn không nghe lời, sẽ cho Hoàng Việt nếm thử tài dụng độc của mình.
Hoàng Việt cũng từng nghe qua về tài dụng độc của phái Ngũ Độc, phải nói môn phái bọn hắn có những liều thuốc độc đủ để cho người khác đau đớn đến muốn chết chứ không muốn sống, sống không bằng chết, những độc dược này có thể làm cho thần kinh con người không thể nào chịu nổi, có thì là đau đớn da thịt, ảo giác, vân vân, nói chung là rất nhiều cách dụng độc độc ác, bởi thế, rất nhiều người mới không dám đắc tội với môn phái quỷ quái này.
Hoàng Việt cũng rất tò mò, lúc này hắn liền nghĩ tới hệ thống, dù gì đã lâu không hỏi hệ thống, cũng nên hỏi thử xem sao: "Hệ thống, mục đích của tên Kiền Phong là gì?"
"Kí chủ, tên Kiền Phong này mới sáng tạo ra một môn tâm pháp có thể ức chế các loại độc, hơn nữa nếu luyện thành công rất có thể sẽ trở nên vạn độc bất xâm, hắn muốn thử công pháp này trên người ngươi, xem có thể thành công hay không, sau đó sẽ giết ngươi!"
"Ách.. Thế công pháp này có tỷ lệ thành công bao nhiêu phần trăm?"
"Khoảng 40% thưa kí chủ!"
"Vậy ta phải làm sao, chẳng lẽ chịu độc chết sao?"
"Kí chủ quên rồi sao, gen sinh mệnh của kí chủ rất mạnh, không dễ chết đâu!"
"Vậy làm sao để biết công pháp có xài được hay không?"
"Cái này thì phải để sau khi kí chủ luyện thành mới biết được!"
"Ừm..." Hoàng Việt ngẫm nghĩ, dù sao thì mình cũng không chết được, cứ thử luyện xem sao, liền nói: "Được, chẳng lẽ ta sợ ngươi sao?"
"Tốt... tốt... biết điều thế là rất tốt!" Kiền Phong nghe Hoàng Việt nói, liền cười khà khà, chứ nếu thằng nhóc này mà không phối hợp, có khi hắn còn phải tốn một chút tâm tư.
Sau đó, Kiền Phong liền truyền cho Hoàng Việt khẩu quyết của tâm pháp, dĩ nhiên, môn tâm pháp này muốn luyện thành, phải lợi dụng độc của các loại độc vật, tên Kiền Phong này lần lượt cho Hoàng Việt uống đủ loại ống đựng độc dược, sau đó ép Hoàng Việt phải vận dụng tâm pháp mà hắn truyền cho, sau khi nhìn thấy tình trạng của Hoàng Việt vẫn ổn, còn chưa bị tím tái mặt mày, hắn cực kỳ cao hứng, không nhịn được mà không ngừng cho Hoàng Việt dùng độc, làm hắn muốn nôn ọe luôn á, uống mấy thứ độc này phải nói còn ghê hơn ăn đồ thối nữa à...
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
268 chương
23 chương
3 chương
13 chương