Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân
Chương 280 : Trước khi rời đi
"Liên muội... ý muội là sao?" Hoàng Việt tuy rằng đã đoán ra ý của Huỳnh Liên, nhưng vẫn muốn hỏi rõ, lỡ cô ta đùa mình thì sao?
"Ý ta á... ý ta là... ngươi có muốn ăn tối cùng ta không?" Huỳnh Liên cười khúc khích nói, sau đó nhìn Hoàng Việt, ra vẻ đắc chí lắm, nhưng Hoàng Việt thoáng cái cũng có thể nhìn thấy trên mặt Huỳnh Liên đỏ hồng, xem ra cô ta cũng không phải là không nghĩ xấu a...
"Mà nè, sau này đừng gọi ta là Liên muội hay gì đó, cứ gọi ta là Băng Nhi, chắc ngươi cũng biết tên thật của ta rồi đúng không?"
"Ừm... Đúng!" Hoàng Việt cũng cho là nên như vậy, dù gì sau hôm nay, Huỳnh Liên đã gia nhập phái Phượng Việt rồi.
Tuy rằng việc đổi môn phái như vậy có chút hơi kỳ, nhưng thật ra được vào vòng trong của Võ Lâm, trong đó sẽ tu luyện nhanh gấp hàng chục lần, ai mà không hướng tới, các chưởng môn nhân cũng rất muốn đệ tử của mình sau này có thể tiến xa, sau đó nghĩ lại tình xưa với môn phái, vậy chẳng phải là tốt lắm sao?
"Nhi muội, muội thật sự có tình ý với ta sao?" Hoàng Việt giả vờ hỏi.
"Ai nói với ngươi cái này?"
"Là ta nghĩ vậy!"
"Đừng mơ mộng, ta chỉ xem ngươi như một người... như một người có thể làm tri kỉ mà thôi!" Huỳnh Liên nói vậy, nhưng sự ấp úng trong lời nói đã bán đứng cô.
"Vậy thì rất tốt, thật ra ta rất hoa tâm, ta yêu ai sẽ làm khổ người đó!" Hoàng Việt cười hề hề, hắn thử hù dọa xem cô ta thế nào, mà đó cũng là lời hắn nói thật lòng, nếu một người phụ nữ nào đó có tính chiếm hữu quá mạnh yêu hắn, chắc chắn người đó sẽ khổ.
"Không sao, nam nhân tam thê tứ thiếp là rất bình thường!" Huỳnh Liên nói lên quan điểm, "Hừ... ý ta là, đó là cách ta nhìn nhận về nam nhi!"
"Ồ... Nhi muội có cách nhìn thật thoáng!" Hoàng Việt cười hắc hắc, không hổ là con gái sinh ra trên Thiên Đảo, nghĩ cũng rất dễ à, lúc này Hoàng Việt có chút động lòng rồi, thu thêm một cô nàng vào gia phả nhà mình có mất gì đâu, dầu gì cô nàng này rất đẹp à, cũng rất biết nghe lời, rất tâm lý nữa, có điều chỉ sợ Hiểu My và Kiều Linh sẽ ghen thôi, hic hic...
"Huynh ăn đi, những món ăn này, đều do muội đích thân nấu đấy!" Băng Nhi cười hì hì, sau đó gắp một miếng thịt cho Hoàng Việt.
Hoàng Việt còn chưa kịp bất ngờ, đã phải há miệng ra, cắn thử một miếng, ồ... ngon thật.
"Tay nghề của muội thật giỏi!"
"Hì hì... Sau này có muốn thường xuyên ăn cơm do muội nấu không?"
"Muốn, dĩ nhiên là muốn!"
"Tốt, vậy để sau này đi, muội còn phải đột phá đến Hậu Thiên, đến lúc đó chúng ta sẽ trở thành một.... à... một đôi bạn tốt hành hiệp giang hồ!"
"Hảo!" Hoàng Việt nói xong, liền cạn một chén rượu, rượu ngon, mỹ nữ đẹp, còn gì vui bằng.
Một buổi hàn huyên tâm sự trôi qua rất nhanh, qua buổi rượu này, Hoàng Việt đã hiểu thêm về cô gái có tên Băng Nhi này, cô ta tuy rằng rất chín chắn, tuy nhiên cũng không thiếu nét trẻ con, nói chung về mặt tình cảm, cô ta giống như một tờ giấy trắng, chưa biết yêu là gì, có lẽ cô ta động xuân tâm với Hoàng Việt nhưng bản thân cô ta cũng chưa thể xác định rõ đó là tình cảm gì đi...
Rời đi tửu lâu, Hoàng Việt liền đi tìm Minh Vĩ Đại Nhân, hẳn là Minh Vĩ Đại Nhân giờ phút này đang ở trong căn nhà nhỏ ở gần quảng trường, nơi các Đại Tông Sư tụ tập đàm đạo, quả là Hoàng Việt đoán không sai, hắn vừa đến gần nơi đó, đã cảm nhận được khí tức của ba vị Đại Tông Sư, lúc này ba người cực kỳ thu liễm khí tức, chắc chắn là bởi vì có Minh Vĩ Đại Tông Sư ở trong đó rồi...
Hoàng Việt vừa đi đến cách đó không xa, đã thấy Minh Vĩ Đại Tông Sư bước ra, hiền hòa cười với Hoàng Việt, ông tấm tắc tiếc nuối: "Chưa đến bước đó à, tiếc thật!"
Hoàng Việt cũng phải bó tay, lão đầu này, cũng kỳ cục quá rồi chứ, con gái người ta là con gái hiền lành, biết giữ mình, vậy mà còn ý kiến cái gì, liền đi tới nhéo nhéo má Minh Vĩ Đại Nhân mấy cái, người sau cũng đã quen với Hoàng Việt, không hề tỏ ra khó chịu.
"Ái ái... được rồi, là ta quá lời!"
"Hừ!"
Hai người đi vào trong, lúc này ba vị Đại Tông Sư cũng cười hiền hòa nhìn Hoàng Việt, tuy vậy trong ánh mắt còn không giấu nổi một cỗ tiếc nuối, aizz, ai ngờ được cậu thiếu niên này lại có tiềm năng lớn như vậy đây, Minh Vĩ Đại Nhân đã kể hết cho bọn họ nghe rồi a...
"Tiểu huynh đệ, nào, chúng ta cùng cạn chén, sau này hành hiệp giang hồ, có việc gì khó, cứ tìm chúng ta nhờ cậy!" Hoàng Quân Đại Tông Sư nhìn về Hoàng Việt, đưa cho hắn một chén rượu, chính mình thì cầm một chén, Hoàng Việt cũng không từ chối, cùng mời rượu từng vị Đại Tông Sư.
"Vâng, đa tạ Hoàng Quân Đại Nhân!"
"Tiểu huynh đệ, cạn!" Phươợng Uy Đại Tông Sư và Hạo Nhiên Đại Tông Sư đều rất có hảo cảm với Hoàng Việt, ba người bọn họ chờ một vị lãnh tụ mới của thế hệ mới xuất hiện từ lâu rồi, nhưng kể cả trong môn phái Quy Việt, cũng không tìm ra người nào xuất sắc hơn Hoàng Việt cả.
"Tiểu huynh đệ, nghe nói tiểu huynh đệ định một mình hành tẩu giang hồ, quả thật đi chu du võ lâm một hai năm cũng rất tốt, có điều người Trung Quốc rất bá đạo, cậu nhất định phải cẩn trọng!"
"Vâng, tại hạ biết rồi!" Hoàng Việt cũng biết, mấy người này hoàn toàn không biết mình có dịch dung thuật a.
“Yên tâm đi, các ngươi còn không tin tưởng thuật dịch dung của ta sao!" Minh Vĩ Đại Tông Sư nói, thật ra điều này Hoàng Việt và ông ta đã thương lượng từ trước, ba vị Đại Tông Sư cũng gật gù, tuy rằng thuật dịch dung của ngài Minh Vĩ không quá cao siêu nhưng giấu diếm được một ít người không để tâm chú ý vẫn là có thể.
Sau buổi tiệc rượu hàn huyên, Hoàng Việt cùng Minh Vĩ Đại Tông Sư rời đi, hai người liền lên xe ngựa, Minh Vĩ Đại Tông Sư thay cho mình một bộ trang phục bình thường, cả Hoàng Việt cũng phải cải trang, ăn mặc như người Trung Quốc, lúc này khuôn mặt Hoàng Việt đã đươc cải trang giống với một người Trung Quốc thật sự, thật ra thì môn phái Việt Nam, ba môn phái cấp trung cũng có trụ sở ở vòng trong, nhưng đó là khu vực dành cho người Việt, muốn đi đến địa phận dành cho người Trung Quốc cần phải trải qua khá nhiều cửa ải, có điều đối với Minh Vĩ Đại Tông Sư, chút khó khăn nhỏ này không thể cản bước ông được.
"Lão Vĩ, người Trung Quốc thật sự đáng ghét như vậy sao?" Hoàng Việt lúc này cũng muốn hiểu thêm về nhân tính của người trong giang hồ.
"Nếu xét trên lập trường nước bạn, ta nghĩ cũng chẳng có gì đáng lên án!" Dĩ nhiên, Minh Vĩ cũng không phải là một người có tư tưởng rất chủ quan, ngược lại ông rất khách quan là đằng khác.
"Vậy chúng ta phải làm sao để vào địa phận của người Trung?"
"Giả làm thương nhân, đó là cách đơn giản nhất!" Minh Vĩ cười hề hề, "Cậu rành tiếng Trung chứ?"
"Dĩ nhiên!"
"Tốt, đến lúc đó không cần phải nói gì, có điều sau này hành sự trong giang hồ, nếu như gặp phải chuyện không thể giải quyết, hãy lấy tấm lệnh bài này ra!" Minh Vĩ đưa cho Hoàng Việt một tấm lệnh bài, trên đó khắc hình một ống Trúc, còn có một chữ Mạc lớn và ba chữ nhỏ Tiêu Dao Phái.
"Lão Vĩ, đây là???"
"Lệnh bài của người ta đã nhắc đến với cậu, có lệnh bài này, cho dù đối phương là ai, hẳn cũng sẽ nể mặt, cứ nhận lấy đi!"
"Được!" Hoàng Việt cũng không từ chối, hắn cũng không phải người tự phụ, cho rằng sau này mình không cần ai giúp điều gì.
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
268 chương
23 chương
3 chương
13 chương