Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 276 : Trận chung kết

Gần đến giờ thi đấu, Hoàng Việt cùng Minh Vĩ Đại Tông Sư cùng đi đến quảng trường, hôm nay Minh Vĩ Đại Tông Sư khoác cho mình một áo bào màu xanh lá cây, trên lưng khắc họa một con rùa màu vàng, ngày hôm nay cũng là ngày lễ long trọng của Đại Việt Thành, tất cả mọi võ giả đều hào hứng chờ đợi trận đấu chung kết diễn ra giữa Hoàng Việt và Vũ Nam, nhất là khi mà giờ đây Hoàng Việt đã trở thành đệ tử của vị Đại Tông Sư có uy vọng nhất cả nước. Trên đường đi, không thiếu ánh mắt nhìn về Hoàng Việt và Minh Vĩ Đại Nhân, mọi người ai nấy khi nhìn thấy Minh Vĩ Đại Nhân đều khom mình hành lễ, tránh ra một lối đi, khuôn mặt ai nấy đều không che giấu nổi sự ngưỡng mộ, ước ao, có lẽ trong bọn họ, ai mà không muốn một ngày mình có thể được như Minh Vĩ Đại Nhân, trở thành võ giả mà người người tôn kính, dù rằng họ biết đó là một hy vọng rất xa vời. "Hoàng Việt cố lên, Hoàng Việt cố lên!" Hoàng Việt cũng có thể nghe được thanh âm hò reo của đám võ giả, bọn họ đều cầu cho Hoàng Việt chiến thắng, tuy rằng biết không phải là chắc chắn, nhưng ai mà lại muốn đệ tử của vị Đại Tông Sư mà họ kính trọng chịu thất bại, đến khi đó, có khi người ta lại dèm pha phái Quy Việt bị sảy chân dưới tay phái Nhất Việt nữa đó à... Quảng trường hôm nay, cũng đã được trang hoàng lộng lẫy, Hoàng Việt từ đằng xa có thể nhìn thấy các lôi đài nhỏ bị dỡ bỏ, hiện tại chỉ còn một lôi đài lớn, cũng là lôi đài mà bốn cột trụ được chạm trổ Rùa Vàng, hẳn người vô địch lần đại hội này sẽ có cơ hội được vinh dự vào phái Quy Việt, cũng là môn phái lấy rùa vàng làm biểu tượng, mà thật sự, ngoài lần trước đại sư huynh của phái Nhất Việt không được vào phái Quy Việt ra, hầu hết những quán quân của các lần đại hội đều được gia nhập phái Quy Việt cả. Vân Du Chưởng Môn vừa thấy Hoàng Việt tới, lập tức hồ hởi tiến lên đón chào. "Bái kiến Minh Vĩ đại nhân!" Vân Du Chưởng Môn đầy kính nể nói. "Không cần khách khí như vậy, ngươi cũng là sư phụ Hoàng Việt, gọi ta một tiếng sư huynh là được!" Vân Du Chưởng Môn nghe vậy, không dám trái ý, lắp ba lắp bắp nói: "Vâng... sư... sư huynh!" "Ha ha ha, lúc nào đó ta sẽ thử lãnh giáo cao chiêu của đệ, thôi, chúng ta cùng chuẩn bị thi đấu!" "Vâng, sư huynh!" Vũ Nam lúc này cũng đã sớm đến quảng trường, ánh mắt hắn nhìn Hoàng Việt đầy ghen ghét, tuy rằng hắn cũng có một chút lo lắng nhưng hắn tin chắc chỉ qua một đêm, Minh Vĩ đại nhân cũng không thể biến Hoàng Việt thành một con người khác được, đột phá đến bán bộ Hóa Kính là cao lắm rồi, mà cho dù Hoàng Việt có đột phá đến bán bộ Hóa Kính hắn cũng không sợ, phải biết kình lực của hắn khi dùng Nhất Huyền Công, uy lực phải nói là cực cường a... Ba vị Đại Tông Sư cũng đã sớm đến, lúc này Minh Vĩ Đại Tông Sư cũng đi đến chiếc ghế được trạm trổ đẹp mắt bằng hình rùa vàng, được đặt ở ngay sát bên võ đài, xem ra ông muốn quan sát cận cảnh trận chiến đấu này. "Thời gian cũng đến rồi, bắt đầu đi!" Minh Vĩ Đại Tông Sư quát to, thanh âm kèm theo nội lực vang vọng khắp quảng trường, làm cho Hải Đường công tử cũng có chút đinh tai nhức óc. Hoàng Việt cũng nhìn về phía Hải Đường công tử, sau khi trao cho người sau một ánh mắt an tâm, liền nhảy lên võ đài, Vũ Nam cũng lập tức nhảy lên, lúc này khán giả vỗ tay như sấm nổ, vị Tông Sư chủ trì cũng ra hiệu cho trận đấu bắt đầu: "Trận chung kết, Vũ Nam của phái Nhất Việt đối đầu Hoàng Việt của phái... của phái..." "Vân Việt!" Minh Vĩ Đại Tông Sư hô. "Vâng, Vũ Nam của phái Nhất Việt đối đầu Hoàng Việt của phái Vân Việt!" Hoàng Việt tràn đầy tự hào, xem ra người sư phụ dự bị của mình cũng khá hiểu hắn đó a, lần này nếu muốn thắng, Hoàng Việt dùng Thái Cực Quyền thì quá dễ dàng, nhưng hắn muốn là dùng võ công của phái Vân Việt, để cho Vân Du Chưởng Môn cùng các sư huynh đệ trong môn phái có thể nở mày nở mặt. "Xin chỉ giáo!" Hoàng Việt chắp chắp tay, tuy rằng không ưa đối phương, nhưng mặt mũi vẫn là phải cho. "Chỉ giáo!~" Vũ Nam không nhiều lời, tiếp đó liền lao lên. Xem ra, Vũ Nam muốn đánh nhanh thắng nhanh, đả bại đối thủ bằng tốc độ chớp nhoáng à... Hoàng Việt nhìn thấy đối phương lướt tới, muốn dùng chỉ pháp tấn công mình, thì lập tức vận dụng Vân Du Công, lợi dụng bộ pháp né sang một bên. Vũ Nam không chút nào lúng túng, ngón tay lập tức vòng sang bên phải, nơi Hoàng Việt vừa lắc mình qua. Hoàng Việt cũng không muốn né tránh quá nhiều, hắn tung ra một quyền, Yến Phi Quyền nhẹ nhàng, phiêu dật, nhưng lực đạo được Hoàng Việt chưởng khống rất tốt, kình lực tuy rằng không quá hội tụ nhưng cũng làm được nén ép lại, một quyền đấm vào chỉ tay đối phương, chỗ va chạm cũng chính là chỗ kình lực được tập trung lại. "Xẹt xẹt!" Người ngoài không nghe thấy, chứ Hoàng Việt và Vũ Nam, khi bàn tay của Hoàng Việt chạm vào chỉ tay của Vũ Nam, hai người có thể cảm nhận được kình lực đang đấu xé lẫn nhau. "Đạp... đạp!" Hoàng Việt lùi về sau mấy bước, trong khi đó, cước bộ Vũ Nam vẫn rất vững, hoàn toàn không lảo đảo chút nào, trên mặt hắn còn treo một vòng cười lạnh, xem ra thằng nhóc Hoàng Việt này vẫn chưa đột phá đến nửa bước Hóa Kính a... Nhưng thật sự phải đến khi giao thủ với Hoàng Việt, Vũ Nam mới biết được Hoàng Việt đáng sợ đến dường nào, kình lực của đối phương cực kỳ tinh thuần, dường như là Âm Dương Cân Bằng, chỉ có trạng thái này kình lực mới được thăng hoa và tạo ra uy lực lớn đến vậy. Hoàng Việt cũng không chút nào hoảng, tuy rằng rơi xuống thế hạ phong, nhưng hắn cảm giác được bình cảnh của mình đang có dấu hiệu rục rịch, chỉ cần mình cầm cự được đủ lâu, hẳn là cảnh giới có thể đột phá. "Ya!" Vũ Nam hét to, sau đó tiếp tục tung ra chỉ pháp, lần này hắn dùng hai tay, dồn lực ra hai tay, hắn muốn xem tay nào là tay yếu của Hoàng Việt, để từ đó lợi dụng nhược điểm của đối thủ. Tiếc là hắn không được như ý rồi, Hoàng Việt tung quyền ra, tay nào hắn cũng có thể dùng Yến Phi Quyền với trình độ cao nhất, đáng tiếc là Hoàng Việt không thể hối đoái Yến Phi Quyền đến cấp độ người sáng lập, vì như vậy thì hơi phô trương, nếu hắn hối đoái đến cấp độ đó, sợ rằng Vân Du Chưởng Môn sẽ xấu hổ đến tìm một cái lỗ để chui mất, khi mà ông luyện Yến Phi Quyền đã hàng chục năm ròng mà mới chỉ đạt tới cấp độ Đại Tông Sư a... Nhưng như thế cũng đủ rồi, dù gì tên Vũ Nam này luyện Nhất Huyền Công cũng chỉ đạt tới cấp độ Tông Sư mà thôi, nếu hắn cũng luyện Nhất Huyền Công đạt tới cảnh giới Đại Tông Sư như chưởng môn Thiên Nhất, có khi Hoàng Việt không thể không dùng sở trường luyện thể. Hai người không ngừng giao thủ, có qua có lại, tuy rằng Hoàng Việt rơi xuống thế hạ phong, không ngừng lùi về sau, nhưng Vũ Nam cũng không thể bức Hoàng Việt rớt xuống võ đài, vì thân pháp của hắn rất nhanh lẹ, khi vào góc không có lợi hắn đã nhanh chóng dùng bộ pháp lướt sang một bên, làm đối thủ hết sức đau đầu. Nhưng Vũ Nam cũng không tin tà, cho rằng kình lực của Hoàng Việt tuy tinh thuần, nhưng cảnh giới thấp, rồi cũng sẽ dùng hết, trong khi đó lượng kình lực của hắn đã lột xác, phải nói vô cùng dồi dào, nhất định chỉ sau vài phút nữa thôi, Hoàng Việt sẽ bị cạn kiệt kình lực, đến khi đó cũng là lúc để hắn đả bại đối thủ.