Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân
Chương 261 : Nhóc con, biết điều đừng nhận thua!
“Cung nghênh Phượng Uy Đại Tông Sư nhập tọa!”
“Cung nghênh Hoàng Quân Đại Tông Sư nhập tọa!”
“Cung ngênh Hạo Nhiên Đại Tông Sư nhập tọa!”
Thanh âm của người Tông Sư chủ trì đại hội lần này vang lên to rõ, lúc này, ba vị Đại Tông Sư bước ra khỏi ngôi nhà nhỏ tinh xảo được xây dựng lên ở một góc, đây cũng là nơi ba vị Đại Tông Sư đàm đạo, không phải lúc nào ba vị Đại Tông Sư cũng gặp nhau, ở cảnh giới Đại Tông Sư, thường là mỗi khi gặp nhau, sẽ thức vài đêm hàn huyên không ngủ cũng bình thường, căn nhà này cũng là nơi lần trước ba vị Đại Tông Sư bước ra, có điều lần đó Hoàng Việt không để ý tới mà thôi.
Ba vị Đại Tông Sư chân đạp đất, sau đó nhảy vút lên không trung, một lần nhảy cao đến hơn mười mét, sau đó phi thân đến ghế dành cho mình, tuy vậy Hoàng Việt cũng có hơi chút thất vọng, khi không thấy cái ghế nào có hình Rùa Vàng, Minh Vĩ Đại Tông Sư không đến sao?
“Bái kiến Tam Đại Tông Sư!” Thanh âm chào mừng của mọi người vang lên, ai nấy chắp tay cực kỳ tôn kính, kể cả Thiên Nhất của phái Nhất Việt cũng phải khúm núm, tuy rằng hắn ta đã đạt đến cảnh giới nửa bước Hậu Thiên nhưng muốn bước đến cảnh giới Hậu Thiên chính thức còn phải vượt qua một lạch trời.
“Sư phụ, liệu Minh Vĩ Đại Tông Sư có thể xuất hiện ở hôm chung kết không?” Hoàng Việt tò mò hỏi.
“Dĩ nhiên, dù gì đây cũng là đại hội lớn nhất Việt Nam, ngày hôm đó Minh Vĩ đại nhân chắc chắn sẽ xuất hiện!” Vân Du Chưởng Môn đầy chờ mong nói.
“Như vậy thì tốt rồi...” Hoàng Việt mừng thầm trong lòng, hắn cũng muốn gặp người trụ cột của Đất Nước, phải biết lời nói của Minh Vĩ Đại Tông Sư cực kỳ có trọng lượng, có thể nói là lớn nhất trong giới Giang Hồ nước Việt đó à...
“Các tuyển thủ, cùng tới đây rút thẻ!” Sau khi ba vị Đại Tông Sư an vị, vị Tông Sư chủ trì hô to, mọi tuyển thủ, kể cả Hoàng Việt liền đi tới, ngày hôm nay, những môn phái vào vòng trong, tuyển thủ của môn phái nào mà không phải nhân kiệt, ai nấy bước đi hùng hổ, cực kỳ tự tin, chỉ có Huỳnh Minh của phái Minh Việt là hơi lững thững, xem ra hắn không quá tự tin vào khả năng của mình, cũng phải, chỉ một thằng nhóc Hoàng Việt mà còn không thắng được, nói chi là những cao thủ chân chính!
“Số 3!” Vũ Nam của phái Nhất Việt bước nhanh tới rút ra tấm thẻ đầu tiên, ở trên ghi số 3, xem ra hắn sẽ đấu với người mang số 4, không biết là ai xui xẻo như vậy.
Hoàng Việt cũng tiến tới rút thẻ, do đống thẻ được đặt trong một cái thùng kín nên không ai biết được nó là số bao nhiêu, tất cả hoàn toàn do vận khí.
“Số 2!” Hoàng Việt rút ra thẻ số 2, hắn hô to, sau đó lùi xa lại, trong lúc mơ hồ, hắn có thể nhìn thấy trên mặt Vũ Nam hiện lên vẻ tiếc nuối, xem ra đối phương rất muốn xử mình ngay từ vòng ngoài à, chắc là muốn gây ấn tượng với Huỳnh Liên đây...
Hẳn là như vậy, vì cho dù Vũ Nam rất anh tuấn, lại cũng rất trẻ tuổi, nhưng so với Hoàng Việt ở hai phương diện này thì còn kém rất nhiều, Hoàng Việt tuổi trẻ khí thịnh, Vũ Nam tuy cũng trẻ nhưng đã qua tuổi thanh xuân nhiệt huyết rồi, nhiều thêm một phần âm trầm, trâm ổn, có điều hình như việc nổi danh quá sớm đã khiến tính cách cao ngạo của hắn lấn át tất cả, mà theo Hoàng Việt nghe được thì tên này đã đột phá Hóa Kính năm 23 tuổi, cách đây 2 năm, chỉ là lần đó đại sư huynh của phái Nhất Việt mạnh hơn hắn nên hắn mới không thể tham gia thôi, nếu không có khi bây giờ đã được vào một trong ba môn phái cấp trung rồi.
Hoàng Việt cũng đã hỏi Vân Du Chưởng Môn tại sao phái Quy Việt lại không nhận đệ tử trong lần thiên tài chiến này thì Vân Du Chưởng Môn nói rằng phái Quy Việt không phải là không nhận, mà là không phải kỳ nào cũng nhận, mỗi lần đại hội, chỉ có những người lọt mắt Minh Vĩ Đại Tông Sư mới có được tư cách gia nhập môn phái này, nhưng tính cách của Minh Vĩ Đại Tông Sư cũng rất cổ quái, đôi khi không phải tư chất cao ông ấy sẽ nhận, ông ấy còn rất quan tâm đến tâm tính, theo Hoàng Việt nghĩ thì tên Vũ Nam này hoàn toàn không có khả năng rồi, công nhận là hắn có tài thật, nhưng quá kiêu ngạo đi...
“Ha ha ha ha, ta số 1!” Lúc này, có một tên nam nhân cường tráng, khuôn mặt đồ sộ cơ bắp cười to, nhìn về Hoàng Việt tràn đầy ý vị nghiền ngẫm, giống như gặp được con mồi.
“Long huynh! Huynh thật may mắn!” Một nam tử khác cũng cười lớn, hai người xem ra khá thân.
Người cười lớn vừa rồi, dĩ nhiên Hoàng Việt nhận ra, sư phụ cũng đã báo trước cho hắn, người này tên Hiếu Long, là đại đệ tử của phái Long Việt, môn phái này đặt tên oách vậy thôi, chứ thật ra chuyên về ngạnh công, nói khác hơn chính là sở trường Luyện Thể, cơ bắp đồ sộ như rồng, nên mới đặt tên như thế, tuy rằng môn phái này cũng nằm trong những môn phái được đặc cách vào vòng trong, nhưng cũng không được đánh giá quá cao, phải biết tu luyện càng về sau, Luyện Thể càng lộ ra kém cỏi, khi mà kình lực cùng nội lực hữu dụng hơn rất nhiều, tất nhiên là nói những môn phái không có công pháp Luyện Thể Chính Tông, những môn phái này đa phần chỉ luyện được da thịt, chứ không luyện được gân cốt, hay máu huyết.
“Số 5!” Lúc này, một thanh âm nữ tính vang lên, không ai khác ngoài nữ nhân duy nhất tham gia đại hội lần này, Huỳnh Liên của phái Hồng Liên, Vũ Nam nghe xong, cũng cười to, đi tới gần Huỳnh Liên khẽ nói: “Thật may, không phải sớm gặp muội!”
“Ta lại mong sớm gặp huynh hơn!” Huỳnh Liên lạnh lùng nói, có vẻ cũng không coi Vũ Nam ra gì, sau đó tiến tới Hoàng Việt nói nhỏ: “Chúc may mắn!”
“Ách... Cảm ơn...” Hoàng Việt gãi gãi đầu, đây là muốn dùng hắn làm bia đỡ đạn sao, bộ cô ta không nhìn ra Vũ Nam thích mình à, còn cố tỏ ra thân mật với hắn, Hoàng Việt hơi lúng túng một chút, sau đó lập tức yêu cầu hệ thống: “Tra xét độ hảo cảm của Huỳnh Liên!”
“Độ hảo cảm của Huỳnh Liên, hơi chút ưa thích!”
“Ách!” Khuôn mặt Hoàng Việt đỏ lên, làm Huỳnh Liên cười khúc khích, còn tưởng rằng đây là một người nhạy cảm đây, riêng Vũ Nam thì hừ lạnh một cái, quay người đi lên võ đài, trước đó còn không quên trao cho Hoàng Việt một ánh mắt cảnh cáo.
Hoàng Việt cũng không biết nên nói gì, tuy hắn không thích tên Vũ Nam có điều cũng không có thù oán gì với đối phương, có cần phải như vậy hay không a, hắn chỉ muốn bình yên sống qua ngày thôi mà...
“Đinh! Kí chủ nhận được 2 tỷ tích phân!”
“Nhóc con, chút nữa lên đài tốt nhất là đừng sớm nhận thua, nếu không biết tay ta!” Hiếu Long của phái Long Việt cũng đầy mỉa mai nhìn Hoàng Việt nói, hẳn là hắn muốn thể hiện mình trước đám đông, nhất là trước mặt ba vị Đại Tông Sư, nếu có thể vừa mắt ba vị Đại Tông Sư, biết đâu ngày sau hắn cũng có thể trở thành Đại Tông Sư thì sao?
Lúc này, Hoàng Việt cũng chú ý tới Huỳnh Minh, đến phiên hắn lên rút thẻ, Huỳnh Minh đầy hồi hộp bỏ tay vào thùng thẻ, chắc hẳn hắn đang cầu nguyện không gặp Vũ Nam hoặc Huỳnh Liên.
“Ha ha!”
Nhưng xui làm sao, hắn rút ra ngay đúng số 6, mọi người nhìn được mà cười to, chỉ có Huỳnh Liên là khuôn mặt bình tĩnh không lộ biểu cảm gì.
Dần dần, mọi người cũng rút xong, lúc này người chủ trì tuyên bố: “Trận 1, Võ đài số 1, phái Long Việt đấu với phái Vân Việt!”
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
268 chương
23 chương
3 chương
13 chương