Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân
Chương 249 : 5 tỷ tích phân!
“Ngươi, ngươi mặc gì?” Tường Lam đại sư huynh ôm lấy hai chân, vừa rồi chân hắn đá vào Hoàng Việt, hắn dùng lực rất lớn, nên phản lực cũng cực mạnh, cảnh tượng đại sư huynh vừa ôm chân vừa chất vấn làm cho đám sư huynh đệ ở dưới võ đài nhìn mà hết hồn.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Không phải thằng nhóc này nên ngã gục sao?”
“Đại sư huynh sao lại ôm chân rồi?”
Đám sư huynh đệ ai nấy cực kỳ bất ngờ, không hiểu mô tê ra sao, chỉ có Hải Đường và Nguyên Hùng đội trưởng là không bất ngờ mấy, hai người mấy ngày hôm nay đã rất rõ ràng thực lực của Hoàng Việt, lập tức khoái chí hô to: “Hoàng Việt cố lên!”
Ngay cả Vân Du Cư Sĩ cũng phải trợn tròn mắt, thằng bé này, chẳng phải nó cũng chỉ là Ám Kình hậu kỳ cao giai đại thành sao, tại sao thể chất mạnh như vậy, hay chăng lẽ nó là luyện thể cao thủ?
Tường Lam đại sư huynh không tin tà, nhất là khi nhìn thấy Hoàng Việt vẫn một mặt bình chân như vại, không chút biểu tình nào nhìn mình, hắn càng tức hơn, lập tức vận kình lực, một luồng kình lực xuyên suốt nắm đấm của hắn đánh vào người Hoàng Việt, nhưng khiến hắn thất vọng rồi, chẳng khác nào giọt nước rớt xuống biển, ngoại trừ thanh âm va chạm như xương cốt chạm vào tấm thép vang lên, luồng kình lực đó của hắn hoàn toàn bị hóa giải không thấy gì nữa.
“Hắc hắc...” Hoàng Việt một mặt trêu tức nhìn Tường Lam đại sư huynh, lúc này hắn đã hoàn toàn hiểu lực lượng mà Phách Thể Vân Vũ Quyết mang lại cho mình rồi, cũng không còn tâm tư đùa bỡn với vị đại sư huynh này nữa, liền vận Âm Dương Chân Kinh, sau đó thi triển ra một đòn thế Thái Cực, một chưởng vỗ ra, Tường Lam đại sư huynh lập tức bay rớt xuống lôi đài, sau đó còn phun ra một ngụm máu.
“Đa tạ thủ hạ lưu tình!” Tường Lam sư huynh trái lại với việc căm phẫn, lúc này liền chắp tay bái tạ, vừa rồi hắn cảm nhận được một cỗ kình lực cực kỳ bá đạo truyền vào người mình, biết đối phương đã lưu thủ, rút lại phần lớn kình lực, nếu không lúc này hắn khó tránh khỏi việc phải nằm cáng.
“Đa tạ chỉ giáo!” Hoàng Việt cũng chắp tay, sau đó nhảy thẳng xuống lôi đài, hướng tới Vân Du Cư Sĩ.
“Tốt... tốt... con chuẩn bị đi, 3 ngày sau sẽ lên đường đi Đại Việt Thành, tham dự đại hội luận võ thiên tài đất Việt!” Vân Du Cư Sĩ hiền hòa nói.
“Đinh! Kí chủ nhận được 5 tỷ tích phân!”
“Đại sư huynh, huynh không sao chứ?” Lúc này đám sư huynh đệ, sư muội đồng môn mới xúm lại, dìu dắt đại sư huynh, nhưng hắn chỉ nói một câu “Không sao” sau đó dùng thân pháp của Vân Việt phái lướt đi mất.
“Hoàng Việt, em quá giỏi!” Nguyên Hùng đội trưởng lập tức tới vỗ vỗ vai Hoàng Việt, Hải Đường công tử cũng tới ôm lấy Hoàng Việt bế lên cao, cười hắc hắc: “Đây là huynh đệ của ta, ha ha ha!” Chắc hẳn sau ngày hôm nay, trong môn phái sẽ không ai dám khinh thường hắn nữa.
Mấy ngày hôm nay, Hải Đường công tử cũng đã đột phá đến Minh Kính trung kỳ cao giai đại thành, có lẽ chỉ tầm tuần sau, hắn có thể đột phá đến Minh Kính hậu kỳ, vừa đủ điều kiện trở thành một đệ tử hợp cách của môn phái.
Mọi người liền tản đi, có vẻ như rất nhiều sư huynh đệ đều không thể vừa lòng với kết quả này, ai có thể ngờ được một thằng nhóc 18 tuổi mới gia nhập môn phái lại có thể đánh bại đại sư huynh, tuy rằng trong thâm tâm bọn họ cũng có chút mừng khi lần đại hội lần này môn phái của mình có thể được giải cao, nhưng như vậy thì sao chứ, thằng nhóc này sau này rồi cũng sẽ gia nhập môn phái cấp trung, đến khi đó người xa lạ sẽ vẫn mãi là người xa lạ.
Hoàng Việt mấy ngày hôm sau cũng tạm ngừng tu luyện, hắn cũng cần thời gian để thư giãn, tu luyện vốn dĩ là một chuyện rất buồn tẻ, những ngày này, hắn đi theo Vân Du Cư Sĩ học những công pháp, những chiêu thức của môn phái, hắn cũng đã học được công pháp khinh công Vân Du Công của bản môn, khiến tốc độ di chuyển của hắn tăng thêm gấp 3,4 lần, thân pháp cũng đã linh hoạt hơn rất nhiều, không hổ là môn phái trên Thiên Đảo, hoàn toàn giống như những môn phái thật sự trong giang hồ.
Hoàng Việt cũng dành chút thời gian nghiên cứu Yến Phi Quyền, môn quyền pháp của môn phái, cũng là môn quyền pháp vị đại sư huynh sử dụng hôm nọ, tuy rằng nó không thâm ảo như Thái Cực Quyền nhưng cũng có dẫn dắt rất lớn đối với Hoàng Việt, cũng khiến kiến thức võ học của hắn được tăng lên phần nào.
Tâm nguyện của Hoàng Việt đó chính là có thể trở thành Võ Lâm Minh Chủ, nhưng tâm nguyện càng lớn hơn đó chính là có thể sáng tạo ra một môn võ công độc nhất vô nhị để truyền cho nước Việt Nam, mà muốn thành công, hắn phải nắm vững nhiều thế công, nhiều tâm pháp của từng môn phái, từ đó sáng chế ra loại võ công cường đại nhất, đến lúc đó rồi, đất nước Việt Nam của hắn có thể từ đó mạnh lên, dĩ nhiên môn công pháp này hắn sẽ phân làm nhiều tầng, chỉ truyền những tầng cao nhất cho những Tông Sư trụ cột của đất nước, để bọn họ phục hưng nền võ Việt, những người mà hắn có thể hoàn toàn tin tưởng.
Giờ đây, Hoàng Việt đã phần nào làm được một điểm nhỏ, hắn có thể đơn giản hóa bản Phách Thể Vân Vũ Quyết, tuy nhiên có điều môn võ này cần rất nhiều dược liệu để tu luyện, tuy rằng nếu dùng Linh Điền Không Gian gieo trồng dược liệu, hắn có thể cung cấp cho rất nhiều người tu luyện nhưng Hoàng Việt tại sao phải làm như vậy đây, chỉ cần giúp người nhà của hắn tu luyện là được rồi, còn cả những người thân thiết như Hải Đường, Hoàng Tuấn nữa.
“Hệ thống, lần này tham gia đại hội luận võ thiên tài đất Việt gồm những ai?!”
“À mà thôi khỏi đi, ta cũng không muốn lãng phí lần hỏi như vậy!” Hoàng Việt nghĩ lại, tuy rằng hắn khá tò mò nhưng những thứ này có thể hỏi Vân Du Chưởng Môn cũng được, hệ thống muốn trả lời hắn thì cần năng lượng, mà năng lượng này có giới hạn, hắn cũng muốn sử dụng số lần hỏi một cách hiệu quả hơn, lập tức, Hoàng Việt đến tìm Vân Du Chưởng Môn, có lẽ ông cho rằng Hoàng Việt không đủ khả năng giành giải nhất nên cũng không nói với hắn quá nhiều, sợ hắn lo lắng chăng?
“À... con muốn biết những đối thủ của mình à?” Vân Du Cư Sĩ cười ha ha, ông biết thế nào Hoàng Việt cũng đến đây hỏi về vấn đề này.
“Về các cao thủ, đệ nhất không thể không nhắc tới Vũ Nam, cậu ta là thiên tài của phái Nhất Việt, cũng là môn phái mạnh nhất trong các môn phái cấp thấp, ngoài ra còn có Huỳnh Liên, tuy rằng đây chỉ là nữ nhi nhưng cũng rất có danh tiếng, những người này đều có cảnh giới Hóa Kính sơ kỳ, quả thật là anh tài đời nào cũng có, ta đây tuy rằng tu luyện hơn 60 năm, cũng chỉ mới đạt tới Hóa Kính hậu kỳ mà thôi a!” Vân Du Cư Sĩ thở dài, nhắc đến những thiên tài này, ông cũng phải trầm trồ thán phục, đủ biết danh khí của bọn họ lớn biết bao.
“Vâng, chưởng môn! Con sẽ chú ý!” Hoàng Việt nói xong, lập tức về phòng mình tu luyện, tối ngày hôm này sẽ lên đường rồi, bọn họ sẽ đi xe ngựa, đi khoảng 3,4 ngày là có thể đến Đại Việt Thành, đây cũng là tòa thành lớn nhất trong khu vực dành cho người Việt Nam ở vòng ngoài, cũng là nơi thường xuyên tổ chức những buổi thịnh hội của làng võ Việt.
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
268 chương
23 chương
3 chương
13 chương