Bước vào căn phòng, đập vào mắt Hoàng Việt là dàn binh khí, từ thương, đao kiếm đến côn, bổng, xem ra Hải Đường công tử cũng rất am hiểu về mảng binh khí này, ở một bên là dàn ghế nằm và mấy thanh tạ, mấy cục tạ nặng đến 50, 100 kí, thật sự với một cao thủ Minh Kính sơ kỳ, nâng mỗi bên tạ 100 kí không thành vấn đề, nhưng nếu là Minh Kính hậu kỳ, con số này cũng chỉ có thể khoảng 500 cân. Tại sao ư, khi mà cao thủ cảnh giới Minh Kính hậu kỳ mạnh hơn cao thủ Minh Kính sơ kỳ gấp trăm lần, bởi vì, nội công của cao thủ Minh Kính rất mạnh, còn về cơ bắp thì phát triển chỉ có mức giới hạn, và nội công chủ yếu thể hiện ở cách phát lực, giống như một cái lò xo, sức bật của nó là rất cao, nhưng nếu vật quá nặng, nó cũng không thể nào nâng lên nổi. Nhưng như vậy cũng có nghĩa, khi mà số kí tạ không quá cao, khi cao thủ Minh Kính sơ kỳ chỉ có thể nâng 20, 30 lần thì cao thủ Minh Kính hậu kỳ có thể nâng đến mấy ngàn lần, sức dẻo dai của Minh Kính hậu kỳ rất lớn, với bọn họ, nâng một thanh tạ ngang với sức của mình, tức 500 cân mỗi bên, cũng giống như xách một cái cặp sách nặng trên vai, tuy rằng nặng đấy, nhưng mang đi một hai tiếng đều không thành vấn đề. Ngoài ra, trong phòng tập luyện còn treo bao cát, cột để tập đá, còn có mấy viên bi sắt, xem ra Hải Đường công tử cũng luyện môn ném bi sắt, cũng phải, khi cần có một viên bi ở trong tay, ném ra ngoài có khi sẽ mang lại trợ giúp không ít, như đả thương đối thủ từ xa chẳng hạn. Nhân cá chép chậm chạp đi đến một bồn gỗ, sau đó hắn tới mở ra vòi nước ở một bên, xách từng thùng nước đổ vào, phía dưới bồn gỗ được kê mấy viên gạch lớn, dưới đáy còn có củi, dùng để đun nước trong bồn hoàn toàn không thành vấn đề. “Bắt đầu đi!” Nhân cá chép khẽ nói, tiếp đó, Hoàng Việt mở ba lô ra, cho từng loại dược liệu vào trong bồn. “Ồ... Đây là dược liệu gì vậy, anh chưa thấy bao giờ!” “Hàng hiếm đó anh!” Hoàng Việt trả lời lấp lửng, dĩ nhiên không thể nói cho anh Nhân biết những thứ này hình như không có trên Địa Cầu được. Anh Nhân thấy Hoàng Việt không nói chi tiết thì cũng không tiện hỏi nhiều, hai người cùng ngồi chờ đợi, Hoàng Việt khá lo, không biết anh Nhân có chịu nổi dược lực không, lúc nãy hắn yêu cầu chỉ bỏ vào phân nửa dược lực nhưng anh Nhân từ chối, nói rằng chút đau đớn đối với anh ấy nhằm nhò gì, phải biết anh Nhân cũng đã từng trúng đạn, khi đó anh ấy còn chịu đựng được, Hoàng Việt cũng nghĩ lại mà sợ, may là vết đạn hôm bữa không sâu, nhưng cũng đau điếng, chắc chắn hắn sẽ nhớ nó suốt đời. “Mẹ cha nó, tao mà biết đứa nào bắn tao sẽ không để cho nó yên!” Hoàng Việt lẩm bẩm làm anh Nhân cười hì hì: “Chú em đừng lo, sau này xử được thằng Nam trọc rồi anh sẽ tra cho chú!” “Vâng, đại ca!” “Em cứ bình tĩnh, đừng gây hấn gì với nó, cứ thong thả mà tu luyện, anh tin không bao lâu sau, Nam trọc sẽ không còn lả đối thủ của em đâu!” “Đại ca yên tâm, em sẽ chú ý!” Hoàng Việt dĩ nhiên biết đạo lý này, hắn cũng không phải kẻ yếu mà thích ra gió, chuyện gì không cầm chắc phần thắng, không đến lúc bị buộc vào tuyệt lộ thì hắn nhất quyết không làm. “Em nhất định sẽ làm bá chủ giang hồ Sài Gòn!” Hoàng Việt nói ra một câu làm Nhân đại ca sửng sốt, kẻ bá chủ giang hồ Sài Gòn là Sơn Rồng Xanh a, nhưng có lẽ Sơn Rồng Xanh cũng không mạnh hơn Nam trọc là bao đi. “Việt à, có chuyện này có lẽ anh nên nói cho chú!” Nhân cá chép cảm khái nói, đã đến lúc để cho Hoàng Việt biết nhiều hơn về thế giới rồi... “Chuyện gì vậy đại ca?” Hoàng Việt rất tò mò, xem ra anh Nhân đúng là biết nhiều thứ hơn hắn nghĩ. “Ừm.... em nhìn giang hồ bọn anh phong quang như vậy, thật ra bọn anh chỉ là tôm tép thôi!” Nhân cá chép xấu hổ nói. Dừng một chút, hắn nói tiếp: “Em biết cảnh giới tu luyện chia làm mấy tầng chứ?” “Em biết, thưa đại ca!” Hoàng Việt đáp lời. “Thử nói xem?” Nhân cá chép rất ngạc nhiên, phải biết những thứ này ông phải lăn lộn giang hồ rất nhiều năm mới biết được a. “Minh Kính, Ám Kình, Hóa Kính, Hậu Thiên, Tiên Thiên!” Hoàng Việt rành mạch trả lời. Lúc này, sự ngạc nhiên của Nhân cá chép còn tăng gấp mấy lần nữa, ông liền bảo: “Là ai nói cho em biết?” “Sư phụ của em!” Hoàng Việt đành bịa. “Ừ nhỉ, em tăng tiến tu vi nhanh như vậy, chắc chắn phải có sư phụ, thôi, đã em chưa từng nhắc tới thì anh cũng không hỏi thêm, vậy em cũng biết rồi đó, Minh Kính cao thủ tuy nói khó tìm nhưng nước ta vẫn có nhiều lắm, thậm chí Ám Kình cũng không ít đâu, nhưng bọn họ không xuất thế mấy mà thôi, còn cao thủ Hóa Kính ư, đó là tầng thứ đại lão rồi, hầu hết đều hiểu thấu sự đời, không tranh đua cùng thế sự...” Nhân cá chép thở dài, một mặt đầy hướng tới. “Vậy là trong giang hồ không có cao thủ cảnh giới Hóa Kính sao Nhân đại ca!” “Ha ha ha ha, cái gọi là giang hồ, vậy thì chúng ta là hồ, mà giang hồ thật sự là sông, ha ha ha ha!” Nhân cá chép ngửa mặt lên trời cười lớn. “Em đã từng nghe nói về ‘Nơi đó’ chưa?” Nhân cá chép nghiêm túc hỏi. “Dĩ nhiên là rồi, nhưng sư phụ không nói quá rõ ràng về nơi đó với em!” Hoàng Việt đáp lời. “Ừ, nơi đó còn có tên là Thiên Đảo, là một hòn đảo nằm trên biển Thái Bình Dương, vị trí cụ thể thì anh không biết được, vì anh chưa tới đó bao giờ, nghe nói nơi đó sương mù dày đặc, người không biết đường đi vào không thể tìm được đường ra, đã có rất nhiều máy bay mất tích khi đi vào không vực ở hòn đảo đó, nơi đó cũng là nơi tập trung của giới tu luyện, tất cả những gì tinh hoa nhất, tất cả những cao thủ nhất lưu, tất cả những dược tài đỉnh cấp, ở nơi đó, em đều có thể tìm được!” Nhân cá chép nói ra một cách rất mơ hồ, có lẽ ông ấy cũng chỉ nghe người khác nói qua về Thiên Đảo mà thôi a.... “Thiên Đảo sao?” Hoàng Việt nhớ kỹ cái tên này. “Ừm... Thiên Đảo hơi xa vời, cho dù là thằng Nam trọc cũng chưa từng đến đó đâu, muốn đến nơi đó, phải có người dẫn đường, mà cách đơn giản nhất, chính là gia nhập vào chính phủ!” Nhân cá chép dặn dò. “Chính phủ?” Hoàng Việt tuy có chút mâu thuẫn với chính phủ, nhưng hắn vẫn có hảo cảm với nhà máy của quốc gia, nước Việt Nam của hắn phải nói là một trong những quốc gia yên bình nhất thế giới, không thể quên đi công sức của ban lãnh đạo được. “Ừ... Chính phủ cũng như quan binh, không can thiệp vào ân oán giang hồ, trừ khi chúng ta đi quá giới hạn, ảnh hưởng đến toàn cục của đất nước, bọn họ mới nhúng tay vào, lực lượng của chính phủ rất mạnh, không chỉ có khí giới, mà là các cao thủ, cao thủ cấp Ám Kình nhiều không đếm xuể, nghe đồn cường giả mạnh nhất của Đất Nước cũng là một thành viên của chính phủ, nhưng ông ta hình như đã có mấy chục năm chưa vào đất liền!” “Đại ca, vậy ông ta làm gì ở đó?” “Dĩ nhiên là tu luyện, bảo vệ các nhân tài của đất nước ở Thiên Đảo, Thiên Đảo không chỉ là nơi tụ hội của người luyện võ Việt Nam, mà là rất nhiều nước trên thế giới người luyện võ đều đổ dồn về, nơi đó linh khí sung túc, tài nguyên vô hạn, hơn nữa môi trường và bầu không khí tu luyện ở nơi đó rất thịnh, nếu muốn phát triển đến cảnh giới cao, đến đó cọ sát với các cao thủ là một đường tắt tuyệt vời!” “Đại ca, bộ nước Mỹ chưa từng nghĩ đến việc thả bom hạt nhân đến Thiên Đảo sao?” Hoàng Việt có điều này từ nãy đến giờ thắc mắc mãi. “Ừm.... Không phải là chưa từng, mà là vô ích, vùng biển nơi đó có một lớp từ trường vô hình bao bọc toàn đảo, bom hạt nhân còn chưa bay tới gần sẽ bị vô hiệu hóa, không ai biết lớp từ trường này ở đâu ra, ở Thiên Đảo cũng không có các nhà khoa học để nghiên cứu, em chỉ cần biết Thiên Đảo rất an toàn, ở đó cũng không được phép mang theo súng, người nào mang theo súng sẽ bị trục xuất, thậm chí là đánh chết, vì vậy chỉ có thể mang binh khí lạnh!” Nhân cá chép nhắc nhở Hoàng Việt bằng giọng rất nghiêm túc, hắn rất sợ thằng em này khinh thường luật thép ở nơi này. “Thôi, nước cũng đã nóng rồi, chúng ta bắt đầu đi!” “Vâng, đại ca!” Tuy còn nhiều điều muốn hỏi, nhưng để sau vậy, tiếp đó, Nhân cá chép nhảy một cái vào ngay bồn gỗ, không hề có một chút do dự.