Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân
Chương 195 : Bách điểu triều phụng
“Hoàng Việt... Hoàng Việt... Hoàng Việt...”
Dưới khán đài, khán giả hoan hô như sấm, hàng trăm người cùng chờ đợi tiết mục cuối cùng của Hoàng Việt, ai ai cũng biết Hoàng Việt hát rất hay, nếu như Hoàng Việt thi hát, chắc chắn hạng nhất không thể vụt mất khỏi tay cậu ta a.
“Không biết Hoàng Việt hát bài gì đây nhỉ?”
“Chắc là Hồng Nhan rồi!”
“Ồ... tại sao lại kéo ra một chiếc Piano đây!” Mọi người bất ngờ khi từ bên trong cánh gà, có mấy nhân viên kéo ra một chiếc Piano ra sân khấu.
“Chẳng lẽ Hoàng Việt sẽ chơi đàn???”
“Thật không đấy?”
Khán già bên dưới xì xầm, những bạn học của Hoàng Việt thì không quá bất ngờ, mọi người đều đã được Hoàng Việt nói trước về tiết mục, chỉ là mọi người không biết tài năng đánh Piano của Hoàng Việt có tốt như kỹ năng thanh nhạc của cậu ấy không thôi.
Kiều Linh và Hiểu My lúc này cũng đã xuống hàng ghế khán giả, cả hai ngồi cạnh Ngọc Minh, Thảo Ly, Hoàng Tuấn và Bảo Thy, mọi người cùng chú tâm nhìn về sân khấu, nơi Hoàng Việt sắp sửa biểu diễn.
Rất nhanh, Hoàng Việt từ trong cánh gà bước ra, hắn mặc một bộ vest màu đen trông rất lịch lãm, đúng chuẩn bạch mã Hoàng Tử trong lòng các cô gái, ai nấy nhìn về Hoàng Việt mà nín thở im lặng, mọi người hô hấp dồn dập trước vẻ ngoài lãng tử phong trần này.
Trái với dự tính của Hoàng Việt rằng khi mình ra sân khấu sẽ được đón nhận bởi rất nhiều tràng vỗ tay, ngược lại tất cả mọi người đều lặng im chờ hắn trình diễn, Hoàng Việt cũng không nói thêm gì, hắn ngồi vào bàn, đôi tay thon dài khẽ lướt trên phím đàn một cách đầy điêu luyện.
Quả thật, khi mọi người nhìn thấy Hoàng Việt ngồi vào bàn Piano, hắn giống như là biến thành một người khác, loại biến hóa này gần như để tất cả mọi người ở đây đều cảm giác được, khí chất phong trần lãng tử, cộng với biến hóa đến từ sự chuyên nghiệp khi hắn ngồi trên bàn piano làm hắn giống như trở thành một chuyên gia biểu diễn nghệ thuật vậy.
Loại khí chất này khiến cho Hiểu My, Kiều Linh tim đập rộn ràng, hai người cảm thấy đầy mê luyến, tiếc là Thiên Di hôm nay phải đi ăn tiệc sinh nhật đứa bạn, không thể có mặt ở đây, nếu không con bé nhất định cũng sẽ trầm mê đi vào.
“Hay quá...”
“Hay quá...”
Những bước nhạc đệm lặng lẽ vang lên, mọi người ở đây không có ai quá rành về nhạc Piano, không ai nhận ra Hoàng Việt đây là muốn đánh bài gì, mà thật sự bài nhạc này rất lạ, họ vẫn chưa nghe qua bao giờ.
Mọi người như chìm vào mộng cảnh, giống như nghe được một con Phượng Hoàng đang hót vang, con Phượng Hoàng này vừa cao quý, vừa xinh đẹp, vừa thánh khiết, lông chim của nó như có năm màu không ngừng biến đổi, quả thật đây chính là cảnh giới tối cao của nghệ thuật biểu diễn Dương Cầm, từ tiếng đàn mà khiến người ta liên tưởng đến cảnh vật, đến ý nghĩa mà bài nhạc muốn truyền tải.
“Ôi.......”
Các khán giả lúc này trái tim cũng đập rộn ràng, vừa rồi khi tiếng con Phượng Hoàng kia hót lên, ai nấy đều cảm thấy mình cực kỳ bé nhỏ, thanh âm của nó khi hót vang tuy rằng cao vút, nhưng không ai cảm thấy đinh tai nhức óc, ngược lại càng lên cao, càng thanh càng dịu.
Tiếng hót vang của Phượng Hoàng được Hoàng Việt dùng phím đàn tinh tế thể hiện ra, tiếng hót vang dài, như đánh một hồi chuông vào lòng mỗi người, ai nấy cảm thấy như chú chim này đang kêu gọi mình cùng đứng dậy nhảy múa, cuối cùng, mọi người khán giả trong khán phòng đều không nhịn được mà cùng đứng dậy lắc lư.
Mà lúc này, từ trong cánh gà, không biết từ lúc nào có mấy con bồ câu bay tới, chúng nó không ngừng xoay vòng trên không, sau đó đậu lên cây Dương Cầm mà Hoàng Việt đang ngồi.
Tất cả khán giả lúc này kinh sợ rồi, đây là loại thanh âm gì, vừa có ma lực như vậy, không chỉ khiến cho bọn họ, khiến cho con người không kiềm chế được, còn khiến cho chim chóc cộng minh, lúc này, có một người thốt lên: “Đây là khúc Kèn Tấu ‘Bách Điểu Triều Phụng’ “
Không sai, Hoàng Việt đúng là biểu diễn khúc Bách Điểu Triều Phụng, nhưng thay vì đây là kèn, hắn biến tấu thành một bài Piano, nếu như hôm nay khúc Dương cầm này được đánh ở ngoài trời, chắc hẳn không chỉ một vài con bồ câu bay tới, mà là hàng trăm con chim sẽ bay đến cùng tận hưởng loại thanh âm mỹ hảo này.
Khúc đàn dần dần đi tới cao trào, mọi người như cảm nhận được con Phượng Hoàng bắt đầu giương cánh bay cao, trùng kích tới chín tầng trời, lúc này mọi người gần như không nhịn được mà bắt đầu muốn thả mình theo nó, ai nấy đều cảm thấy thân thể như được buông lỏng, như đang rơi tự do giữa không trung.
Nhưng con Phượng Hoàng này không lập tức bay lên, mà nó ở trên không trung chơi đùa, bay qua bay lại, mấy con bồ câu cũng kêu lên, như muốn cung tiễn Vương Giả rời đi, mang theo chút nào đó quyến luyến không muốn rời...
Con Phượng Hoàng cuối cùng cũng đã cất cánh bay đi, tiếng đàn dần dần nhỏ lại, cuối cùng Hoàng Việt đặt 10 ngón tay lên cao, cùng gõ xuống các phím, vang lên một tiếng ngân to, kết thúc khúc nhạc.
“Ba...ba...ba...ba...”
“Ba...ba...”
“...”
Tiếng vỗ tay bôm bốp vang lên như sấm, lúc này dĩ nhiên tất cả mọi người đều đang đứng, từ ban giám khảo, các thầy cô, đến các bạn học sinh, ai nấy đều không ngừng vỗ tay, bọn họ không biết nên dùng lời gì để diễn tả tâm trạng của mình vào lúc này, là kích động ư? Là cảm động ư? Hay là thán phục? Quá nhiều từ ngữ muốn nói, nhưng chung quy có thể tóm gọn bằng hai chữ Tuyệt Vời.
“Đinh! Kí chủ nhận được 32944367 tích phân!” Dĩ nhiên, lúc này không chỉ có các khán giả ở khán phòng lắng nghe, mà còn có khán giả trên màn ảnh nhỏ, qua các kênh live stream trên youtube, facebook, mang lại cho Hoàng Việt hơn 32 triệu tích phân, nhưng nếu bản biểu diễn này được truyền rộng ra, con số này còn có thể tăng lên gấp hàng chục lần.
Hoàng Việt đứng dậy, cúi đầu chào khán giả, sau đó lập tức chạy ngay vào cánh gà.
“Hù chết ta mất!” Vừa rồi, hắn cũng không ngờ được thái độ của khán giả lại kích động đến vậy, may là hắn trấn tĩnh, nếu không cũng không nhịn được mà làm gián đoạn khúc đàn rồi a...
Bạn nữ MC rất nhanh bước ra sân khấu, nói to: “Quả là một tiết mục tuyệt vời, giờ phút này mình vẫn chưa lấy lại bình tĩnh đây, phải không các bạn, Hoàng Việt, mình chắc chắn sẽ nhắn hết tin nhắn của mình cho cậu!”
“Mình cũng vậy!”
“Mình cũng thế!”
“Hoàng Việt... Hoàng Việt... Hoàng Việt... Hoàng Việt...”
Hoàng Việt ở trong cánh gà mà cười khà khà, ha ha, quả thật khi hắn đánh đàn cũng bị tài năng của mình làm xúc động,có điều do trong đầu hắn đã nghe được những âm thanh mỹ hảo này hàng ngàn lần khi kỹ năng Piano truyền vào trong óc, nên hắn mới có thể trấn tĩnh như thế, quả thật nếu muốn, hắn hoàn toàn có thể chơi những bản nhạc khó hơn, cảm xúc hơn, nhưng phô trương quá thì cũng không tốt, thử nghĩ xem, nếu hắn làm ra cơn địa chấn trong làng Piano, nhất định sẽ có rất nhiều phiền toái ập tới, mà không hẳn là phiền toái, chỉ là những chuyện làm hắn phải phân tâm trong việc tu luyện mà thôi.
Nhưng chỉ một khúc nhạc đơn giản như vậy cũng đủ để đánh động con tim của ban giám khảo, các vị khán giả, 30 phút sau, khi tổng đài bình chọn kết thúc, ở phần kết quả thi tài, Hoàng Việt nhận được 6 triệu tin nhắn bình chọn, nếu không phải phí bình chọn mỗi tin nhắn là 5 ngàn đồng thì hẳn con số này còn cao hơn rất nhiều.
Hiểu My nhận được 1 triệu lượt bình chọn, Kiều Linh được 432 ngàn, Minh Anh được 631 ngàn, các bạn khác thì chỉ khoảng vài chục ngàn, cuối cùng, cũng đến phần trao giải.
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
268 chương
23 chương
3 chương
13 chương