Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân
Chương 184 : Ông đã làm gì???
Hoàng Việt quả thật khá lo lắng vụ tên Nguyễn Công Minh có thể trả đũa mình, vì vậy hắn đã dặn dò đi dặn dò lại cả nhà phải cẩn trọng, dặn dò thêm cả Kiều Linh và Hiểu My, hắn cũng đã nhờ anh Nhân cá chép sai người âm thẩm bảo hộ gia đình hai người bọn họ, cả thằng Hoàng Tuấn cũng vậy, có như thế hắn mới có thể an tâm tu luyện.
Mà hồi nãy Hoàng Việt cũng vừa nhận được điện thoại của tên Phạm Ngọc Thành nói rằng tình hình tiến triển rất tốt, ông ta đã nhiễm bệnh, cũng đã khỏi bệnh và được đưa đi xét nghiệm trở lại làm Hoàng Việt cũng mừng thầm cho lão già này, cũng mừng vì mình có thể thu được một lượng tích phân cực kỳ lớn, thế này thì mong ước công pháp cấp cao của hắn có thể sớm ngày đạt thành.
Bây giờ Hoàng Việt đã có 463 triệu tích phân, do những ngày gần đây hệ thống có tăng lên tốc độ xử lý tích phân tích lũy, chứ lượng tích phân mà hắn tích lũy được đã hơn 3 tỷ, một con số khổng lồ, Hoàng Việt cũng đã biết được một lần rút thưởng Siêu Cấp yêu cầu 10 tỷ tích phân một lần a! Nghe hệ thống nói thì hầu hết đều là phần thưởng đẳng cấp cao, và những thứ cực kỳ có giá trị làm Hoàng Việt mong ngóng không thôi.
“Hệ thống, ngươi để cử cho ta những thứ 400 triệu tích phân có thể mua được đi?”
“Rất nhiều đó thưa kí chủ, kí chủ muốn mua vật phẩm thuộc lĩnh vực gì?” Hệ thống tinh quái hỏi.
“À, thứ gì có thể bảo hộ người nhà ta được ấy!”
“Có, ta đề nghị kí chủ mua bùa hộ mệnh, loại cấp 1 có khả năng ngăn chặn đạn, đòn công kích của cao thủ phía dưới cảnh giới Hóa Kính, dĩ nhiên là chỉ có thể sử dụng một lần, nó gần như sẽ tự động kích hoạt khi người nhà kí chủ gặp nguy hiểm, giá là 50 triệu tích phân 1 tấm!” Hệ thống đưa ra gợi ý.
“Duyệt, cho ta 8 tấm! Mà loại bùa này có mấy cấp?” Hoàng Việt không chút do dự, hắn sẽ dùng 8 tấm phù này cho Kiều Linh, Hiểu My, bé Na, ba mẹ, Thiên Di, Hoàng Tuấn, và cả hắn, tổng cộng 8 tấm, vừa đủ.
“2 cấp, thưa kí chủ!” Hệ thống hồi đáp.
“Hệ thống, cám ơn ngươi!”
“Không có gì, kí chủ!” Hệ thống bẽn lẽn nói, phải nói là nó rất ít khi cảm thụ được Hoàng Việt cảm kích mình như vầy a!
“Thứ này dùng thế nào?”
“Kí chủ chỉ cần để người đó mang trên người, là có thể có công hiệu!” Hệ thống tường tận giải thích.
Hoàng Việt nhìn vào tấm bùa màu xanh lá cây trên tay, có tổng cộng 8 tấm, trông không khác gì những tấm bùa mà mấy người thầy trừ tà hay dùng để dán lên tường diệt quỷ, Hoàng Việt lập tức bỏ vào túi quần, sau đó xuống nhà đưa cho ba mẹ, và cả bé Na, dặn mọi người bất kỳ trường hợp nào đều phải mang theo người, dù là đi tắm cũng phải mang!
“Con, con nói tấm bùa này có thể bảo vệ ba mẹ khỏi nguy hiểm sao?” Ba mẹ Hoàng Việt thắc mắc.
“Đúng vậy, ba mẹ yên tâm, tuy rằng nó hơi hoang đường nhưng đến lúc đó ba mẹ sẽ hiểu!”
“Ừ... bé Na, con cũng phải mang theo bên mình nghe chưa?”
“Vâng, hihi!”
Nói rồi, ba người tiếp tục bán phở, quán Phở nhà Hoàng Việt đã mở lại, tuy rằng nhà hắn không còn gặp áp lực phải nuôi hai người Hoàng Việt ăn học nhưng việc phục vụ thực khách đến quán đã ngấm vào trong máu, trở thành đam mê của ba mẹ hắn rồi a!
...
Trời đã chập tối, lúc này Phạm Ngọc Thành đang cực kỳ hào hứng đón chờ kết quả xét nghiệm, ông đã biết chắc nó sẽ là âm tính, cũng muốn xem sắc mặt của anh bác sĩ Trương Kiệt cùng viên y tá Mai kia sẽ như thế nào? Nhất định ông sẽ không tha cho con nhỏ đó, trong bao nhiêu năm làm nghề, chưa có một đứa y tá nào dám khinh rẻ ông như vậy!
“Anh Thành, anh Thành, anh khỏi bệnh rồi sao??” Mấy người bệnh nhân trong phòng liên tục gạn hỏi, Phạm Ngọc Thành không ngừng gật đầu, biểu thị mình rất khỏe, khỏe hơn bao giờ hết a!
“Ông Thành, ông xạo quá rồi đó, làm gì có ai vừa bị nhiễm Virus mà đã khỏi ngay, tôi nghĩ ông đang làm màu thôi!”
“Đúng đó, mà Việt Nam của ông Thành là nước nào vậy, tôi chưa từng nghe tới Việt Nam bao giờ!” Phải nói có những người Trung Quốc rất cô lậu quả văn a, Phạm Ngọc Thành bó tay rồi, bộ ông ta không biết Việt Nam là nước duy nhất mà Trung Quốc không thể nào chinh phục được sao? Bộ trong sách lịch sử của Trung Quốc tránh đề cập tới Việt Nam à?
Tuy rằng Phạm Ngọc Thành rành tiếng Trung Quốc nhưng ông không quá quan tâm đến những chuyện ngoài lề của ngành học mình theo đuổi, nên ông cũng không biết quá nhiều, số lần ông đến nước bạn cũng có phái đoàn chào mừng, nên rất ít khi gặp dân thường, không biết những thứ này cũng phải.
Nhưng đang trò chuyện rôm rả, cuộc hội thoại liền bị phá vỡ bởi mấy người y tá bác sĩ, có cả anh Trương Kiệt, mọi người hớt ha hớt hải chạy vào, sau đó nắm tay Phạm Ngọc Thành nói: “Ông Thành, ông đã làm gì?”
“Tôi, tôi làm gì cơ?” Phạm Ngọc Thành giả vờ tỏ ra ngây thơ, hừ, phải để các ngươi cầu xin ta, ta mới thỏa cơn tức này.
“Ông, ông làm gì mà hết bệnh rồi?” Y tá Mai hấp tấp hỏi, quả thật nếu như bọn họ có thể giúp đỡ Trung Quốc tìm ra cách trị bệnh, vậy bọn họ chính là công thần của cả nước đó a!
“Tôi ăn uống nghỉ ngơi điều độ, à, tôi còn uống bò húc, có chuyện gì sao?” Phạm Ngọc Thành vẫn vờ như không biết.
“Ông nói xạo, ông là Phó Giáo Sư ngành Virus học, chắc chắn ông đã tìm ra cách phá giải Virus rồi!” Bác sĩ Trương Kiệt khẳng định, Phạm Ngọc Thành chỉ cười hề hề, mẹ, mày bắt ông quỳ mà bây giờ đòi ông nói huỵch tẹt ra đơn giản thế sao.
“Ông, xin ông hãy giúp đất nước chúng tôi!” Thấy Phạm Ngọc Thành vẫn đơ ra, Trương Kiệt nài nỉ nói.
“Tôi không biết thật!”
“Xin ông, xin ông!” lúc này, Trương Kiệt sợ rồi, nếu để ông ta trở về, hoặc đi bệnh viện khác, người ta sẽ nói chính mình không biết quý trọng người tài, làm mất đi cơ hội nổi lên của bệnh viện, thậm chí nặng hơn là chỉ trích mình suýt nữa làm mất cơ hội chữa trị cho hàng triệu dân Trung Quốc a!
Nghĩ vậy, hắn không chút do dự, quỳ xuống lạy Phạm Ngọc Thành, nhưng người sau dĩ nhiên không phải là một kẻ rộng lượng, vẫn dửng dưng.
“À... Hôm bữa tôi thấy ông ấy tiêm vào người thuốc gì đó!” Một bệnh nhân nói, bệnh nhân này hôm bữa thấy Phạm Ngọc Thành tiêm vắc xin vào người đó a!
“Có thật không ngài Giáo Sư!” Trương Kiệt lúc này đã đổi giọng.
“À... Ừm... Đúng là có!” Phạm Ngọc Thành gãi gãi đầu, bây giờ cũng phải xuống nước thôi, dù gì mục đích của mình là công khai công trình đó ra mà.
“Vậy.... Vậy loại thuốc này còn không!” Trương Kiệt run rẩy hỏi, nếu không còn thì khó rồi a...
“Còn... 19 ống, đủ cho khá nhiều người bệnh!”
“Cảm tạ... Cảm tạ ông!” lần này Trương Kiệt bái lạy Phạm Ngọc Thành là chân thành, dù gì ông ta cũng là lương y, vẫn có y đức, coi trọng tính mạng của đồng bào mình.
“Tốt, 10 ống tôi dùng làm hàng mẫu, cho nước các anh nghiên cứu cách lượng sản, còn lại tiêm cho mấy anh em trong đây, được chứ?” Phạm Ngọc Thành cười hề hề.
“Dĩ nhiên là được, cảm tạ ông lần nữa!” Lúc này, ngay cả y tá Mai cũng phải đổi sắc mặt, ánh mắt nhìn Phạm Ngọc Thành đầy sùng bái, Thần Y, Thần Y là đây rồi...
Sau đó, Phạm Ngọc Thành lấy từ túi xách ra 19 ống vắc xin, sau khi tiêm hết vào cho 9 bệnh nhân còn lại trong phòng, thì đưa cho bác sĩ Trương Kiệt, dặn dò ông ta phải bảo quản cẩn thận, phải trao cho Viện Virus học Vũ Hán, giao cho chính quyền Trung Quốc, để bọn họ toàn quyền xử trí.
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
268 chương
23 chương
3 chương
13 chương