Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 170 : Mày... Phản bội tao???

“Mày... mày phản bội tao?” Dũng đại bàng xác thực lại một lần. “Không sai!” “Mày... mày không sợ anh Nam sao?” Dũng đại bàng có chút không thể tin được, tên này chẳng lẽ là ngu thật, hắn không biết đi theo thằng Nhân cá chép là chuyện ngu ngốc lắm sao. “Không sai!” “Hôm nay... mày gài tao?” Dũng đại bàng xác thực một lần cuối. “Không sai!” “YA!!” Dũng đại bàng không nói nhiều, tung ngay một đấm vào thẳng mặt Hoàng Việt, phải biết tuy hắn là quân sư nhưng thực lực cũng không hề yếu, còn nhỉnh hơn Phong cùi đôi chút, là Minh Kính hậu kỳ sơ giai đại thành. Phải biết Phong cùi cũng chỉ là Minh Kính hậu kỳ sơ giai tiểu thành thôi a, mà tên Dũng biết Hoàng Việt chỉ ngang với thằng Phi đen, tên mới bước vào Minh Kính hậu kỳ không lâu, còn không phải là đối thủ của Phong cùi. “TAA!” Hoàng Việt cũng hét lớn, tung ngay một đấm đối cứng với tay Dũng đại bàng, phải biết kỹ năng Thiết Bố Sam của hắn đã đạt tới tầng thứ Thiết Giáp Chiến Khải nhờ lần rút thưởng lần trước, tuy uy lực có thể không bằng nhưng độ cứng thì chắc chắn ăn đứt đối phương. “CỐP!” Thanh âm va chạm giữa hai nắm đấm vang lên, Dũng đại bàng cảm thấy cực kỳ đau nhức, không hiểu sao tay đối phương lại có thể cứng như thép, nhưng về nội công thì hắn hơn xa một tên Minh Kính trung kỳ trung giai như Hoàng Việt, vì vậy có thể bức lui hắn lại mấy bước. “Bạch bạch bạch!” Hoàng Việt đạp mạnh trên nền đất, làm mặt đất cũng phải rạn ra, sau đó xoa xoa tay, nói: “Sướng không ông già!” “Mày đừng hỗn!” Dũng đại bàng cực kỳ căm tức, hắn là đại ca đức cao vọng trọng trong bang hội, ngày thường ai dám ăn nói với hắn như vậy, cho dù là những tên đại ca bang phái đối thủ cũng không dám khinh thị hắn như vậy a. “Hôm nay tôi sẽ cho ông cạp đất mà ăn!” Hoàng Việt cười ha ha, dĩ nhiên hắn phải dùng kế khích tướng, làm Dũng đại bàng cực kì điên tiết, một thằng nhóc 18 tuổi mà cũng dám bố láo như vậy, hắn quyết định hôm nay phải cho tên này có đi mà không có về. Lúc này Nhân cá chép đang chiến đấu cùng Phong cùi và Phi đen cũng nhìn sang, thầm hô không ổn, Dũng đại bàng hắn biết, tên này còn mạnh hơn Phong cùi, tuy không mạnh bằng hắn nhưng cũng là cao thủ nhất lưu, tại sao thằng Việt lại có thể hồ đồ như vậy. Hoàng Việt cũng cảm nhận được ánh mắt của anh Nhân, lập tức hét: “Anh Nhân yên tâm, em xử được!” hắn cũng không muốn anh Nhân phải phân tâm, người sau nghe được liền mặc kệ, không chú ý đến Hoàng Việt nữa, hắn phải nhanh chóng xử gọn Phi đen và Phong cùi, như vậy mới có thể quay sang giúp thằng em của mình được... Dũng đại bàng dĩ nhiên biết, nếu mình dùng tay không đấu với Hoàng Việt, chắc chắn sẽ chịu thua thiệt khi mà nắm đấm đối phương cứng như thép, vì vậy hắn liền hét: “Bọn bay, đưa đao!” Đám đàn em xung quanh lập tức ném một thanh đao qua cho Dũng đại bàng, nhưng còn chưa chờ hắn lấy được, Hoàng Việt đã nhanh chân chạy tới nắm lấy, đám đàn em thấy vậy thì cực kỳ kinh hãi, lập tức ném thêm mấy cây đao qua. “Khà khà...” Dũng đại bàng liếm liếm môi, nói về dùng đao thì hắn phải nói là cao thủ, chưa sợ đứa nào, thằng nhóc này cũng muốn đấu đao với mình sao, lập tức hắn bổ xuống đầu Hoàng Việt. “Keng!” Hoàng Việt cũng vung đao lên đỡ, lúc này hắn đang cầm hai cây đao, phải nói là song đao, liên tục chém vào Dũng đại bàng. Dũng đại bàng chỉ cầm một thanh đao, tuy rằng linh hoạt và tốc đánh thì kém hơn nhưng về uy lực thì hơn hẳn a, hắn chém một phát là Hoàng Việt phải bị bức ra mấy mét, khi mà nội công của hắn truyền vào thanh đao, không hề lo vụ ngoại công thua kém Hoàng Việt nữa. Hoàng Việt không hề bối rối, đừng quên hắn luyện võ Thái Cực, trong Thái Cực cũng có 36 thức Thái Cực Đao, với kỹ năng Thái Cực cấp Tông Sư của hắn thì đối chiến với Dũng đại bàng hoàn toàn không thành vấn đề gì cả. Lúc này, người khiếp sợ nhất ở đây không phải Dũng đại bảng, mà là Phong cùi, khi mà thằng nhóc Hoàng Việt này mấy tháng trước chính mình đi thăm dò hắn, hắn còn chỉ mới là Minh Kính sơ kỳ, gần đột phá Minh Kính trung kỳ thôi a, sao hôm nay lại có thể đối chiến với Dũng đại ca rồi, phải biết Dũng đại ca mạnh hơn hắn rất nhiều à... Nhưng tên Phong cùi cũng chỉ sợ hãi nhất thời, còn cơn sợ hãi của Dũng đại bàng thì càng ngày càng tăng, tên này dùng đao quá giỏi, phải nói là người dùng đao giỏi nhất mà hắn từng thấy, phải biết hắn luyện đao cũng đã 20 năm, vậy mà lại không bằng một thằng nhóc 18 tuổi, thằng nhóc này rốt cuộc là yêu nghiệt gì, tại sao lại có thể tinh thông đao pháp như vậy. “Nói, sư phụ mày là ai?” Dũng đại bàng quát. “Trương Tam Phong!” Hoàng Việt cười hề hề, nhưng thế công cũng không có chút nào dừng lại mà vẫn đánh như vũ bão, bức Dũng đại bàng không ngừng lui về sau. “Đ*t mẹ, hôm nay mày phải chết!” Dũng đại bàng tức rồi, hắn quyết định lùi nhanh ra xa, khi mà biết dùng đao không thể thắng được Hoàng Việt, dùng tay chân cũng không được, lần này hắn nhất định phải dùng súng. Nhưng hắn vừa móc ra, dưới chân Hoàng Việt có một nắm đất đen không biết từ đâu hiện ra, dĩ nhiên cũng không ai chú ý, hắn đá mạnh làm súng trong tay Dũng đại bàng rớt ra, tên này lập tức hoảng rồi. Phong cùi và Phi đen nãy giờ cũng cố ý quan sát tình hình chiến đấu giữa Hoàng Việt và Dũng đại bàng, thấy vậy lập tức lui lại rút súng ra ngay, Nhân cá chép dĩ nhiên cũng không hề kém cạnh, lập tức từ ngang hông rút ra một thanh súng, kể cả Hoàng Việt cũng vậy, lúc này, mọi người đang chĩa súng vào nhau, đám đàn em thì không có mấy người được cầm súng, nên tình huống là Phi đen và Phong cùi chỉa súng vào Nhân cá chép, người sau cũng chỉa súng lại vào Phong cùi, còn Dũng đại bàng thì hoàn toàn bất lực trước họng súng của Hoàng Việt. “...” Không gian im lặng như chết, giờ phút này ai cũng không dám manh động, vì chỉ cần thoáng sơ suất, rất có thể mất mạng như chơi, dù rằng giờ phút này hẳn là ai cũng mang theo áo chống đạn, nhưng đầu, chân, hạ bộ thì sao, làm sao có thể phòng ngự được! Mục đích Hoàng Việt và Nhân cá chép đến đây là để làm gì, trì hoãn, đúng, trì hoãn, tránh cho Nam trọc ra tay với hai người, tiện thể cũng muốn tìm cơ hội xem có thể đánh chết được ai trong đám người Dũng đại bàng không, Nhân cá chép ban đầu muốn nhanh chóng đả bại Phong cùi và Phi đen, từ đó lấy mạng hai người bọn hắn luôn, hắn và Hoàng Việt cũng đã bàn là Hoàng Việt lấy súng kiềm chế Dũng đại bàng, để hắn giết Phi đen và Phong cùi nhưng không ngờ Hoàng Việt lại không cho hắn đủ thời gian a! Hoàng Việt đã quá vội vã rồi... “Rút!” Nhân cá chép cùng Hoàng Việt liên tục lùi về sau, hai người dĩ nhiên là vẫn chỉa súng vào đám Phong cùi, quyết định bỏ xe chạy ra đường lớn, đến khi đó có cho thêm vài lá gan chắc chắn bọn Dũng đại bàng cùng không dám càn rỡ mà bắn súng giữa đại lộ. Lúc này, Dũng đại bàng nháy mắt ra hiệu cho đám đàn em, đám đàn em có chút do dự nhưng cũng không dám làm trái mà nhanh chóng chạy vào chen giữa đám người, Phong cùi và Phi đen cười hề hề, có đám này đỡ đạn để xem bọn mày còn uy hiếp được bọn tao nữa không. Hoàng Việt và Nhân cá chép cũng không dám bắn, vì mình bắn thì bọn hắn cũng bắn ngược lại a... Đành rút lui nhanh về sau, Nhân cá chép có chút hoảng, nhưng Hoàng Việt thì rất bình tĩnh, ở khoảng cách xa như vầy rồi thì đối phương bắn cũng sẽ rất khó trúng.