Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 158 : Gặp ông bà nội

Chiếc xe sang nhanh chóng lăn bánh trên đường phố Sài Gòn, đường phố ngày mùng 1 Tết không nhộn nhịp như mọi khi, các cửa hàng, các shop hầu hết đều đóng cửa, một số nhà còn treo cờ, đôi lúc có thể nghe được tiếng pháo nho nhỏ của các loại pháo bằng giấy, ba Hoàng Việt đã chạy xe rất tốt rồi, sau khi đi khoảng 25 phút thì đến phà Bình Khánh, ở nơi này ô tô của nhà Hoàng Việt sẽ lên phà đi qua Nhà Bè luôn. Lẽ ra nhà Hoàng Việt còn phải chờ rất lâu mới được qua phà do có khá nhiều ô tô chờ đợi, nhưng hắn gửi cho người trông phà 2 triệu đồng, thế là được ưu tiên đi đầu, ha ha, có tiền cũng phải có đặc quyền chứ, vậy là khoảng 10 phút sau nhà Hoàng Việt đã qua được đến Nhà Bè, đi đến nhà của ông bà nội. Chiếc xe sang trọng và bóng loáng của nhà Hoàng Việt quả thật đi trên đường rất oách, dù nó không phải là chiếc xe có giá quá cao như các loại xe Ferarri, Camry hay gì đó, nhưng mà nó thắng ở chỗ độc lạ a, nhiều dân sành xe hơi tuy nhìn quen các loại xe nhưng không biết được đây là mẫu gì nữa á, há há. Khoảng 10 phút nữa thì cũng đã gần đến nhà ông bà nội rồi, nhà ông bà nội dĩ nhiên không có chỗ để xe hơi, nên gia đình Hoàng Việt phải kiếm một hầm để xe trong chung cư gần đó đậu xe thôi, sau khi đậu xong, cả gia đình cuốc bộ đến nhà ông bà nội, do thể lực của cả gia đình rất tốt nên đi khoảng 5 km mà không chảy một giọt mồ hôi nào... Đến ngôi nhà thân quen này rồi, mọi người liền thấy ở ngoài sân có dựng mấy cái bàn, chắc hẳn chút nữa sẽ ăn uống nhậu nhẹt đây mà, các bác trai của Hoàng Việt đều có tửu lượng rất tốt nha, mọi người liền bước vào trong, nhưng vừa vào trong nhà có một chuyện làm cho gia đình Hoàng Việt rất bối rối là người bác lớn không nhận ra gia đình hắn a. “Anh là ai, tại sao lại vào nhà tôi?” Người bác tên Đức của Hoàng Việt hỏi, làm ba hắn cười hì hì, gãi đầu. “Anh Đức, em Phúc đây, không nhận ra em luôn sao??” Người bác lúc này mới nhìn kỹ lại từ trên xuống dưới ba Hoàng Việt, quả thật hôm nay ông rất khác à, vừa đẹp trai, trẻ ra, lại còn cao lên, còn có một đứa rất giống bé Na, bé Na thấy vậy lập tức tiến lên nói: “Con chúc bác Đức năm mới vạn sự như ý, tiền vô như nước, sống lâu trăm tuổi!” Người bác tên Đức dĩ nhiên không thể không nhận ra giọng của bé Na cùng ba Hoàng Việt, lập tức hồ hởi nói: “Nhà chú Phúc đây sao, sao dạo này trông khác dữ vậy nè!” “Hì hì...” Cả nhà Hoàng Việt gãi gãi đầu. “Minh, ra đây, nhà chú Phúc tới rồi này!” người bác gọi vào trong nhà, lập tức có một bác trai khác lại chạy ra, đi cùng còn có một bác gái, là vợ của bác Minh, và một đứa bé trai nhỏ tầm 7,8 tuổi. “A, chị Na!” Đứa bé trai này rất tinh mắt, nó rất có thiện cảm với bé Na, nên liền nhận ra cô ngay, chạy tới ôm chầm bé Na, hì hì, bé Na cũng vỗ vỗ đầu nó, nói: “Cu Tèo, năm nay học hành tốt không!” “Dĩ nhiên, em lại được học sinh giỏi mà!” Cu Tèo ưỡn ngực lên nói. “Thôi, mau mau vào nhà, ba và mẹ nhớ gia đình em lắm!” Lúc này hai người bác cũng nhìn sang mẹ Hoàng Việt, cảm thấy bà quả thật trông xinh xắn và trẻ trung hơn rất nhiều, chú Phúc quả thật có phước a... “Ồ, nhưng cậu trai này là ai nhỉ, quả thật anh nhận không ra, còn thằng Việt đâu??” Bác Đức lúc này mới nhìn kỹ Hoàng Việt, quả thật ông bị cậu hấp dẫn tầm mắt đầu tiên nhưng do chỉ nghĩ là người xa lạ nên cũng không để tâm quá nhiều, nhưng sau khi biết rõ đây là gia đình Hoàng Việt rồi mà không thấy thằng Việt nên ông cũng hơi thắc mắc. “Đúng đó, Việt nó đâu rồi em?” Bác Minh cũng hỏi. “Dạ, con là Việt ạ!” Hoàng Việt bẽn lẽn trả lời, híc híc, đúng là mình đã thay đổi quá nhiều, phải biết ban đầu mẹ hắn còn không nhận ra hắn sau khi dùng thuốc Gen cao cấp nữa nói chi là họ hàng, Hoàng Việt vừa nói xong, cả hai bác cùng vợ của bác Minh đều trợn mắc ngoác mồm. “Cái gì, con nói con là Việt????” “Vâng ạ!” Hoàng Việt bẽn lẽn đáp, ba hắn cũng nói thêm vô: “Cháu nó mới giảm cân, nên nhìn hơi khác tí, anh chị không nhận ra cũng phải!” Trong giọng nói của ông không giấu nổi vẻ tự hào cùng hãnh diện. “Trời, cháu Việt đẹp trai quá, còn rất cao, cao hơn bác cả một cái đầu rồi!” Bác Đức đến gần, vỗ vỗ vai Hoàng Việt, quả thật ông quá bất ngờ, gia đình thằng em của mình không ngờ mới một năm không gặp mà lại biến hóa nhiều đến vậy, đúng thật là không thể tưởng tượng nổi. “Đinh! Kí chủ nhận được 293 tích phân!” “Dạ vâng thưa bác!” Hoàng Việt cười khà khà, hắn đã lường trước được việc bên nhà nội mình sẽ không nhận ra mình rồi, nên không có chút nào bất ngờ, sau đó, cả gia đình hắn vào nhà gặp ông bà nội. Ông bà nội Hoàng Việt đã hơn 80 tuổi rồi, nên sức khỏe cũng không tốt lắm, đầu óc cũng hơi lơ mơ, nhưng năm ngoái khi gia đình Hoàng Việt đến chơi thì vẫn có thể nhận ra được mọi người, nghe hai bác bảo thì năm nay tuy rằng ông bà có chút lú lẫn hơn nhưng cũng không ốm đau bệnh tật gì, có điều khá là khó tính, người già mà, khi các cơ quan trong cơ thể hoạt động dần yếu đi thì làm sao có thể vui vẻ được. “Ông, bà!” Hoàng Việt tới giường, lúc này ông bà đang nằm đây, nhìn thấy một đứa cháu trai lại gần mình, ông bà tuy không nhìn rõ được nhưng nghe giọng là nhận ra Hoàng Việt rồi, dù gỉ thì Hoàng Việt cũng không dùng đến Ma Tính Giọng Hát, chỉ có bà hắn là ồ lên một tiếng, tỏ ra rất mừng: “Ôi, cháu Việt bây giờ trông ốm quá, cuối cùng thì nó cũng đã thoát mập rồi, ha ha ha!” Ông nội hắn thì đầu óc có vẻ kém minh mẫn hơn, chỉ cười nói: “Cháu Việt đây à, tốt tốt!” “Vâng, ông bà, con có mua trà hoa cúc biếu bà đây!” Hoàng Việt đưa tới một cái túi đựng trà hoa cúc cho bà, còn chiếc cần câu thì ba hắn đang cầm rồi, chút nữa sẽ đưa cho ông luôn. “Đúng lả cháu ngoan của bà, lại gần đây, bà ôm cháu một cái nào, hun bà một cái đi!” Bà Hoàng Việt hiền hậu nói, trong những đứa cháu thì bà thích đứa cháu này nhất, nó rất ngoan và hiền lành a... Hoàng Việt dĩ nhiên sẽ không từ chối, lập tức lại gần hôn lên má bà mấy cái, sau đó ôm chầm lấy bà, kể từ hôm nay, hắn muốn cho bà hắn sống thật tốt a, không phải khổ sở vì những chứng bệnh vặt vãnh hay sự thoái hóa của cơ thể như lãng tai, mắt mờ, ăn kém ngon nữa... "Bé Na, con cũng lại đây đi!" Ông bà Hoàng Việt cũng rất thích bé Na a... “Đức... con đi pha trà hoa cúc cho mẹ, nào, để bà lì xì cho cháu!” Bà Hoàng Việt lấy ra một phong bao lì xì đặt ở trên giường, Hoàng Việt cũng sẽ không từ chối, dù hắn không cần tiền nhưng muốn bà vui a. “Bà à... Con chúc bà sống lâu trăm tuổi, sức khỏe vô biên, túi không thiếu tiền, tỷ ngày hạnh phúc!” “Ha ha!” Bà Hoàng Việt vui mừng cười lớn, cháu của mình thật ngoan đó a. Lúc này, ông nội ngồi bên cạnh cũng nói vào: “Cháu Việt, chúc tết ông đi nào!” “Vâng, con chúc ông câu đâu trúng đó, mặc kệ sương gió, vẫn không nhăn nhó, cùng bà gắn bó, khỏe như người tập võ!” “Ha ha, ngoan, ngoan, cháu ngoan của ông thật là hài hước, ha ha!” Ông nội Hoàng Việt cười khà khà, sau đó cũng lấy ra một bao lì xì tặng cho Hoàng Việt. “Cháu có quà cho ông đây! Một chiếc cần câu xịn nha!” Hoàng Việt nhận lấy chiếc cần câu từ tay ba mình, sau đó đưa cho ông nội. Ông nội hắn lập tức cầm lấy xem, hai mắt liền tỏa sáng: “Cần câu tốt, Cần câu tốt thật đấy... nhưng mà chắc đắt lắm, con cần gì phải hoang phí vậy đây... ông nội dùng cần bình thường vẫn câu tốt mà!” “Ba, yên tâm đi, quán phở nhà con dạo này làm ăn rất được, một tháng thu về mấy chục triệu, nên ba không cần phải lo đâu ạ!” Ba Hoàng Việt nói chen vào. “Đúng đó ba, nhà con dạo này khá giả lắm, còn mua xe hơi nữa!” Mẹ Hoàng Việt nói thêm. “Trời, hai em mua xe hơi sao?” Hai bác Đức và Minh cũng hết hồn, từ trước đến giờ nhà thằng em mình có dư dả gì đâu... “Vâng, thưa anh!” Ba Hoàng Việt nói xong, giơ lên chiếc chìa khóa xe Honda Accord trông rất oách.