Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân
Chương 127 : Trận banh phiên bản võ lâm cao thủ
Lúc này, Hoàng Việt mới quan sát kỹ đội bóng Việt Nam, quả thật đội bóng này khác khá nhiều đối với ấn tượng của hắn về đội bóng trong kiếp trước, tuy rằng diện mạo các cầu thủ không khác là mấy so với những kí ức trước đây nhưng hình thể thì to cao hơn nhiều, đội Việt Nam của hắn có dáng vóc chỉ kém hơn đội bạn đôi chút, nhưng tốc độ phải nói là cực nhanh, đó là không phải so sánh với đội bạn, mà là so sánh với Hoàng Việt ở Địa Cầu kiếp trước, quả thật ở thế giới song song này, các cầu thủ hầu như đều có cảnh giới Minh Kính, lực sút bóng cùng lực tỳ đè phải nói là cực kỳ đáng sợ.
Thậm chí, Hoàng Việt đã mơ hồ nhận ra, nếu bắt mình chạy thi, có khi mình còn chạy không nhanh bằng Công Phượng, cậu ta ít nhất phải là cảnh giới Minh Kính trung kỳ cao giai, nếu hắn không đoán sai thì Công Phượng đã sắp đột phá đến Minh Kính hậu kỳ.
“Cao thủ a!” Hoàng Việt thầm hô, làm Kiều Linh ở kế bên nghe mà không hiểu gì.
“Anh nói sao, cao thủ gì cơ!?”
“Em không thấy cậu ta rất khỏe sao, chạy rất nhanh ấy!?”
“Thì đó là đương nhiên, cậu ta là cầu thủ bóng đá, chạy không khỏe sao được chứ?” Kiều Linh vẫn còn thắc mắc.
“Ý anh là, cậu ta biết võ công!”
“Ha ha, ừm... cũng giống như anh vậy, hì hì!” Kiều Linh dĩ nhiên là tin lời Hoàng Việt nói rồi, bắt đầu tiếp tục xem diễn biến trận đấu.
“Hoan hô, Xuân Trường lấy được bóng rồi!” Đội Irắc bên kia sau khi thua một quả thì bắt đầu dồn lên tấn công, liên tục tung các đường chuyền ban bật nhỏ, sân bóng 105m dường như chỉ là chuyện nhỏ với các cầu thủ này, khi mà tốc độ chạy của ai cũng nhỉnh hơn siêu sao Usain Bolt ở Địa Cầu của Hoàng Việt lúc trước, khiến cho trận cầu này có tốc độ nhanh như khi chơi trò chơi FIFA trên máy tính.
“Trời... thằng kia lấy lại được bóng rồi!”
“Hay quá, Quế Ngọc Hải cắt được banh!”
“Mau chuyền cho Hồng Duy!”
“...”
Các bạn học không ngừng hô hào, quả thật trận cầu rất kịch tính, đội Irắc không phải là đội đơn giản, việc bọn họ thua bàn đầu tiên có lẽ là do khinh địch, nhưng nếu chơi đúng phong độ của mình thì Việt Nam còn thua bọn họ nhiều lắm.
Lúc này, trên hàng ghế ban huấn luyện, huấn luyện viên Park Hang Seo vẫn như thường lệ ra vạch sân chỉ chỉ trỏ trỏ, liên tục ra hiệu cho các cầu thủ tập trung, đội Việt Nam luôn có truyền thống tôn kính huấn luyện viên, nhất là vị huấn luyện viên tài ba như chiến lược gia người Hàn Quốc này.
Thông qua quan sát, Hoàng Việt cũng có thể nhận ra cảnh giới của các cầu thủ bên phe Irắc hơi nhỉnh hơn đội Việt Nam đôi chút khi mà tốc độ và thể lực, sức bật cùng sức tỳ đè nhỉnh hơn khá nhiều, đội Việt Nam được cái phòng thủ rất chắc, trái banh này hẳn là cũng được làm bằng chất liệu rất tốt chứ nếu không chịu lực đá mạnh như vậy của các Minh Kính cao thủ chắc phải nát tươm.
“Không ổn, đợt tấn công bị chặn đứng rồi!”
“Lo quá lo quá!”
Đội Irắc đã lấy lại được bóng, bắt đầu triển khai tấn công, Tiến Dũng, Quế Ngọc Hải cùng Duy Mạnh liên tục ngăn cản, nhưng dường như trái banh dính vào chân đối phương, quả thật rất khó lấy.
Lúc này, bóng được đưa vào vòng cấm từ góc phải, cầu thủ dẫn banh chuyền ngang vào, lập tức có người đệm bóng cận thành.
“Hoan hô Văn Lâm!”
“Văn Lâm quá giỏi!”
Mọi người hú hồn, cũng may Đặng Văn Lâm chơi tỉnh táo, chụp lại được, một phần cũng là do Quế Ngọc Hải tạo áp lực, làm cầu thủ đội bạn không thể không vội sút.
Trận banh cứ diễn ra với thế giằng co như vậy, hết sức kịch tính, Việt Nam chuyển sang chiến thuật phòng ngự phản công, mỗi lần ngăn chặn được thế công của đối phương là lập tức triển khai phản công lại, nhưng bây giờ hàng thủ đối phương cũng rất tập trung, một khi mất bóng là lập tức rút về do đó cho đến khi hiệp một kết thúc vẫn không có thêm bàn thắng nào được ghi.
“May quá, hết giờ rồi!”
“Bên kia mạnh dữ thật!”
“Việt Nam hôm nay đá được vậy đã rất tốt!”
Màn hình TV chuyển sang chương trình quảng cáo, lúc này, Kiều Linh ngồi ở kế bên Hoàng Việt hỏi cậu: “Anh cho rằng ai sẽ thắng?”
“Anh đoán là một đều, đội bạn thể lực tốt quá, nhưng nếu Việt Nam mình kiên trì nổi, rất có thể giữ vững được khung thành!”
“Ừm... Hy vọng vậy đi!” Kiều Linh rất tin tưởng Hoàng Việt.
Hiệp hai nhanh chóng bắt đầu, lần này Việt Nam thủ cầu môn bên phải màn ảnh nhỏ, Irắc ở cầu môn bên trái, đội bạn là bên giao bóng trước.
Sau khi bọn họ chuyền bóng, liền chuyền bóng qua bên cánh phải, là cánh của Trọng Hoàng, quả thật anh liền cướp được bóng, sau đó chuyền ngang qua Quang Hải.
Quang Hải quyết định rê bóng, đến gần cầu môn phe địch thì tung cú sút.
“Vào đê!”
“Trời... quá xui!” Bóng đập ngay khung gỗ, trong khi đó thủ môn đối phương vẫn đứng ngây ra như phỗng, làm đội bạn sợ hú hồn, tại sao Việt Nam hôm nay chơi tốt như vậy, phải biết đội mình xếp hơn Việt Nam hơn 30 hạng trên bảng FIFA a!
Đội Irắc lần này sợ quá rồi, không dám lên cao nữa, cố gắng giữ vững kết quả 1-0, để hy vọng vào hiệu số tốt, dù gì đây mới là trận ra quân, chỉ cần những trận sau cố gắng vẫn có cơ hội vào vòng trong, lập tức đội Việt Nam ào lên, tấn công liên tiếp vào khung thành đối thủ, nhưng do đối phương phòng thủ quá dày đặc nên gần như không thể tấn công vào vòng cấm địa.
Những cú sút của Công Phượng, Quang Hải đều mang theo lực rất lớn, Hoàng Việt tính toán thì cũng đủ biết nếu một quả bóng mà không chính xác bắn trúng mặt bất kỳ khán giả nào thì sợ rằng người đó cũng phải hôn mê, rất may là các cao thủ võ thuật thì khống chế lực đạo rất tốt và nhắm rất chuẩn, một khi đã ngắm trúng cầu môn thì có rất ít tỷ lệ sẽ bay ra ngoài.
Đội bạn từ nãy đến giờ cũng rất chịu phạm lỗi, nhằm dùng mọi thủ đoạn không cho bên Việt Nam đi bóng vào vòng cấm.
“Trời, chơi bẩn quá!”
“Mau rút thẻ vàng!”
“Có thế chứ!”
Lúc này, Hùng Dũng đang nằm sân, chuyện là anh bị cầu thủ Humam Tariq ngáng chân, lập tức trọng tài liền rút thẻ vàng ra cảnh cáo, đây đã là thẻ vàng thứ ba của phe đối phương.
Lúc này đồng hồ đã điểm sang phút thứ 80, thể lực của Việt Nam vẫn rất tốt, hoàn toàn có thể chạy những bước dài mặc dù gặp phải đối phương tỳ đè cùng cướp bóng liên tục, ngay cả huấn luyện viên Park Hang Seo cũng phải bất ngờ, liên tục vỗ tay trước nỗ lực của đội nhà.
Đội Irắc quả thật hoảng rồi, không ngờ đội Việt Nam hôm nay lại chơi tốt đến thế, không phải bọn họ toàn bộ đội hình đều dồn về phòng thủ thì có khi đã thủng lưới thêm mấy lần, thầm thở phào vì quyết định của mình, nếu như bọn họ dồn lên tấn công thì chắc hẳn tỉ số bây giờ không còn là 1-0 nữa mà cũng phải là 5-0, 6-0 đó.
Thời gian càng ngày càng rút ngắn, lúc này các cổ động viên trên khán đài cổ vũ cực sung, liên tục hô “Việt Nam Vô Địch”, bọn họ cũng không ngờ được đội nhà thi đấu với một đội tuyển mạnh của Châu Á như đội Irắc mà còn có thể làm chủ hoàn toàn thế trận, còn có một tốp người hô vang tên huấn luyện viên Park Hang Seo như muốn tri ân người thầy đáng kính đã vực dậy nền bóng đá của Đất Nước.
Phút bù giờ của hiệp hai là 3 phút, cả khán đài như im lặng chờ tiếng còi kết thúc của trọng tài vang lên.
3 phút sau, tiếng còi cất lên, Việt Nam giành chiến thắng với tỉ số 1-0 trước Irắc với một thế cục hoàn toàn chiến thắng, tin tức này chắc hẳn vào sáng mai sẽ làm rung chuyển các tờ báo của Châu Lục.
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
268 chương
23 chương
3 chương
13 chương