Ta và ngươi cách biệt một trời sinh tử

Chương 122 : Buồn Làm Chi Một Kiếp Duyên Nợ 3

Ánh sáng mùa thu yên tĩnh không tranh giành, Lục Khuynh Tâm nhẹ nhàng khuấy tách trà gừng với chút mật ong, nói:"Dung Duyệt Tề tuy hơi đáng nghi nhưng động cơ là gì?" Hắn nhìn ra cửa sổ hướng về phía trừng Bạch Dương:"Kết giới kia đã bao quanh Mộc Linh lại, người khác không thể phá trận...thế Sắc Nguyệt và Yến Tử Du cũng không phá được sao? Hai đứa đi đến giờ vẫn chưa về?" Y được hắn ôm cả đêm hiện giờ đang thư giãn tay chân, nghe hỏi thế hơi kinh ngạc:"Tính ra hai người này rời đi cũng thật đúng lúc, có khi nào...!tuy nói Xích Châu lợi hại nhưng họ còn ngây thơ quá, khó phòng ám tiễn." Trong phòng có đốt hương, mùi vị đó cứ nhẹ nhàng như khói mỏng đem bất an thấm vào người họ. Hắn đi tới đặt chén trà gừng mật ong vào tay y:"Bây giờ nóng lòng không có ích gì, tìm cách phá kết giới trước đã, ngươi có thấy.." Bàn tay y hơi run:"Gần đây toàn ma với quỷ, Khấu Hòa không phải sống lại chứ.." Hắn lắc đầu:"Ngươi bị y ám đến hoang mang rồi, ta thấy giống Giang Khách." "À" y uống một ngụm trà:"Lợi hại nhỉ?" Thanh Hồn không hiểu, La Phi Tuyệt có bản lãnh có chủ kiến, Cẩn Ngọc San khi còn sống là người không từ thủ đoạn, Cảnh Minh Sầu làm việc xấu rất nhiệt tình, Phùng Nữ La...bỏ qua cô ta đi. Những người kia tùy tiện chọn một người hợp tác cũng dễ chịu hơn Giang Khách, cái tên Y này sao lại chọn hắn làm đồng minh? Lẽ nào Hòa Phong Thương không có thuộc hạ nào đáng tin cậy? Mà gần đây Giang Khách cũng không tìm y uống máu nữa.. Lồng ngực y cứng đờ, có khi nào.. "Ngươi đang nghĩ cái gì?" Tiếng mưa bên ngoài nức nở bi thương. "Ta đang nghĩ, Đỗ Nhược đang thế nào?" Cổ họng y dâng lên chua xót đến buồn nôn, dù y ghét Giang Khách đến mức nào trong cuộc đấu này hắn vẫn thắng. Oanh Tử chỉ để lại trên đời này một mình Đỗ Nhược mà thôi...y vẫn nhớ hôm đó cô ta đến bên giường, nói với y những lời tha thiết. Rõ ràng y và cô ta chẳng có liên hệ gì vẫn nhắm mắt để cô ta gả đi...! Y là người ích kỷ, đã một lần sai lầm y không thể để mất Đỗ Nhược được. "Đỗ Nhược là ai?" Hắn cảm thấy khó hiểu đón lấy chén trà y đã uống xong đặt lên bàn:"Ngươi chắc không phải là đã trêu ghẹo cô nương nào bên ngoài đấy chứ?" "Có thì sao, người để ý làm gì..?" Hắn hơi nhếch môi cười:"Ngươi nghĩ ta để ý làm gì?" Y nói:"Trời lại mưa rồi, hai người kia đi xem kết giới lại phải dầm mưa?" "Ngươi đừng có đánh lạc hướng, sao bên cạnh người nhiều bóng nguyệt vậy hả?" "Hoa đẹp phải hái liền tay cơ mà, ta có phải nhà sư đâu mà không được ham mê nữ sắc? Không chỉ Đỗ Nhược mà ta còn có bông lan bông huệ người quản nổi sao?" "Ngươi nói không sai" Lục Khuynh Tâm hơi nheo mắt, thần sắc rất giống sắp làm chuyện xấu. Dùng ngón tay quệt khóe môi y dần trượt xuống cổ:"Vậy ta sẽ bóp cổ chết ngươi cho ngươi khỏi hái hoa luôn." Công Tử Tiếu về thấy hắn lắc Thanh Hồn muốn bung não, nói:"Hai người đang chơi trò gì? Thật có tâm trạng." "Có thu hoạch gì không?" "Cũng coi như có thu hoạch." Công Tử Tiếu ném nhẹ cho họ một phong thư, bên trong còn có vật gì đó cưng cứng, nói:"Hòa Phong Thương gửi cho ngươi đấy, ta không biết là ngươi quen biết rộng như thế, không phải ngươi trên núi rớt xuống sao?" Hắn cầm phong thư lên xem, bên ngoài không có thứ gì nói rõ tên tuổi người gửi, hơi hoài nghi:"Sao ngươi biết do Hòa Phong Thương gửi? Mà tên đó gửi thư cho Thanh Hồn làm gì?" "Hòa Phong Thương có nuôi một con chim điêu rất lớn, vừa rồi nó lượn mấy vòng trên kết giới thả thứ này xuống. Còn tại sao gửi thì ai biết được, yên tâm ta đã kiểm tra qua không có độc mới cầm lên." Công Tử Tiếu kéo ghế ngồi bên cạnh tỏ ý muốn hóng chuyện xem thư:"Hòa Phong Thương là người nho nhã, đối nhân xử thế rất tốt rất khéo léo. Không nên dính dáng với tên lang băm như ngươi mới đúng." Hồng Thiếu Hoài này tìm được Hòa Phong Thương bên cạnh đúng là không dễ dàng gì, Thanh Hồn xé phong thư ra xem, bên trên có một thẻ tre đã vàng, bề mặt được lau đến bóng loáng bên trên có một chữ đã mờ. Xương. Nét chữ này thật quá đẹp, y thầm nghĩ nếu hắn phá sản có thể làm thầy dạy viết chữ kiếm được bộn tiền đấy. Y dốc thư đổ ra một viên châu màu đỏ, có mùi thơm rất riêng ngửi thì rất tuyệt, giữ trong tay thấm âm ấm. Hắn thấy y mặt nghệt ra không biết đây là có ý gì, lấy viên châu trong tay y quan sát. Thanh Hồn lật lật thẻ tre, hình như đã từng thấy qua thứ này:"Chắc là muốn cảnh báo chúng ta biết hắn đã xen vào chuyện này. Gửi cả thư nhắc nhở đúng là xem trọng quá rồi." Nhưng y không biết chữ Xương này có ý nghĩa gì? "Ngươi đang rất tự đắc đúng không?"Công Tử Tiếu bĩu môi:"Ta không biết ngươi học cùng thầy với quân sư đệ nhất giang hồ đấy." Thanh Hồn "..." Gì? Lại liên quan gì đến y nữa? "Vạn Thế Vĩnh Xương! Trục Lân tiên sinh nhận tám người học trò, trong có có bốn người mà ông ấy tâm đắc nhất. Thẻ tre này do ông ấy gọt tặng cho học trò của mình, trong đó bộ tứ Vạn Thế Vĩnh Xương được nhiều người để ý nhất. Nếu ta nhớ không lầm chữ Xương này đứng đầu." Lục Khuynh Tâm chống tay vào má nghiêng đầu nhìn y:"Ngươi cùng với hắn một thầy, hèn gì ngươi nói đã nghe danh tiếng người ta trên núi. Nếu mà bình thường ngươi mà thèm để ý ai?" Thanh Hồn nhoẻn miệng cười, trong đầu nghĩ: à đúng rồi trong đồ đạc của Diệu Huyền có một chữ Vạn. "Hắn là đệ tử của Trục Lân tiên sinh thì liên quan gì đến ta." Hắn liếc y một cái, cười đắc ý:"Ngươi đến mức không nhận cả thầy của mình rồi à? Trước đó ta đã điều tra qua ngươi là đệ tử đầu tiên mà ông ấy nhận." "Ồ, người điều tra ta làm gì?" Hắn tự nhiên nói:"Muốn tìm được báu vật đương nhiên phải tìm được hiểu mọi thứ liên quan đến nó." "Ờ, ta sẽ miễn cưỡng tin người." Y nắm thẻ tre trong tay Hòa Phong Thương chắc không có ý định gặp gỡ huynh đệ đồng môn đâu nhỉ? *** Đúng vào lúc này Khê Châu đang rất hỗn loạn cỗ xe ngựa đi giữa đường, kiệu liền rung lắc dữ dội. Dung Duyệt Tề thấy kỳ lạ còn chưa vén màn xem thì cỗ xe đã rầm một tiếng vỡ ra tứ phía. Đang ngồi cảm thấy mọi thứ nhẹ bẫng bánh xe rời ra lật một bên, trên đường không ngừng vang lên tiếng kêu kinh hãi, máu bắn tung tóe. Dung Duyệt Tề ôm cánh tay đẫm máu, còn chưa kịp hết bất ngờ sắc mặt nhợt nhạt nhìn móc sắt bám trên vai. Thứ này vừa rồi kéo nát xe ngựa, sau đó bắt lấy vai ông ta vô cùng nhanh, vô cùng chuyên nghiệp. Dung Duyệt Tề nhìn theo móc sắt chỉ thấy dây xích rất dài, người ta tay không biết ở đâu trong dòng người đông nghẹt đang chạy loạn. Đến khi hoàn hồn Lưu Ảnh người chỉ còn nửa cái mạng bị điểm huyệt không biết từ bao giờ đã biến mất tiêu. Trong nhất thời quỷ quái mờ mịt nhìn quanh. Chắc chắn Lưu Ảnh không thể chạy xa được, Dung Duyệt Tề hít sâu, huýt một tiếng sáo dài. *** Mã Thiên đỡ người ngồi xuống một địa đạo bí mật, nơi này chỉ dùng ở tạm nên hơi ẩm ướt xung quanh tối om như mực, ánh nến lờ mờ hiện trên gương mặt đăm chiêu của Lưu Ảnh. Sau một hồi trầm ngâm Lưu Ảnh cũng chịu mở mắt, Mã Thiên liền đưa đến một tách trà đã nguội, nói:"Thuộc hạ đã đến trễ." "Ngươi đã đến đúng lúc." Trong lòng Mã Thiên có mối băn khoăn không biết tại sao lại xảy ra chuyện, khi nhìn thấy cỗ xe đó hắn vẫn không dám tin. Hắn theo cỗ xe đến hang núi không dám đánh rắn động cỏ chỉ ẩn nấp phía trên nhìn xuống. Đến giữa trưa trong hang núi có mồ cỗ xe lạ chạy ra, sự tráo đổi này càng khiến hắn sinh nghi. Dung Duyệt Phàm mà hắn biết là người không có chút nguy hiểm nào, lần này hắn có chút bất ngờ, ngập ngừng nói:"Dung Trang Chủ..." "Từ nay hắn không còn là người trong nhà nữa." Mã Thiên thấy được sự hận thù trong mắt Lưu Ảnh, không dám nói tiếp. Lưu Ảnh dưới bầu không khí ẩm thấp thở ra:"Nơi này là Khê Châu, e là chúng ta tạm thời không thể ra khỏi nơi nguy hiểm này, xung quanh đã được bày bố kết giới kỳ lạ là Dung Duyệt Tề từ bao giờ có bản lãnh này." Nói rồi lại thấy chua chát, lúc mới bước chân vào giang hồ khắp nơi đều giăng đầy cạm bẫy:"Khoảng thời gian trước dù đen tối nhưng đầy hứng thú, sao đó Tiếu Ngữ xảy ra chuyện, Tử Sâm chết bên sườn núi không rõ nguyên do, vợ con lưu lạc ta cũng lui về ở ẩn." Càng nghĩ càng thương tâm Lưu Ảnh lắc đầu:"Ta và hắn quen biết từ nhỏ, nhìn nhau lớn lên, rốt cuộc ai đã dạy hắn thủ đoạn hèn hạ như thế?" "Tay của....hắn tạm thời khó sử dụng ám khí." Ngọn đèn ảm đạm không soi nổi một góc địa đạo, Lưu Ảnh chưa ép được ám khí ra ngoài hoàn toàn cơ thể dễ mất sức, mới đó đã mồ hôi đầm đìa:"Hắn vẫn còn có người giúp." "Kết giới cũng chỉ là bề nổi, thuộc hạ có thể đào đường dẫn ra ngoài thử xem." Mã Thiên có một tên khác là Chuột đào mỏ - rất giỏi đào địa đạo, Lưu Ảnh không thích cái tên này cảm thấy nó giống một lời chế nhạo, nhưng Mã Thiên không nghĩ vậy ngày trước nghèo khó lời nào mà chưa từng nghe, cái tên này khiến hắn không bao giờ quên mình là ai. Vẻ mặt Lưu Ảnh thống khổ:"Ngươi vất vả rồi..." Mã Thiên xua tay:"Dù không ra được thuộc hạ cũng sẽ cố báo tin cho hai đứa trẻ biết." "Hai đứa e là trong tay hắn rồi, tạm thời đừng làm gì cả." *** Tin tức Dung Duyệt Tề bị tấn công giữa đường nhanh chóng đến tai Lâu Minh Hành. Khi đó mưa thu mượt mà dai dẳng cuốn trôi những mệt mỏi đường xa, Lâu Minh Hành ngồi trên xe lăn, vết thương ở đùi vẫn còn rất khủng khiếp, bắp chân bắt đầu teo lại như chân trẻ nhỏ, gân mạch lại rất to hiện rõ như rễ cây trên mặt đất. Ông ta ngồi trong phòng con gái chăm sóc nhi nữ còn chưa tỉnh, nhận được thư không khỏi sốt ruột. "Phòng Tử à, ngươi nói xem gần đây sao có nhiều chuyện không hay xảy ra thế không biết..." "Đúng là liên tiếp xảy ra bất trắc, chuyện này thuộc hạ sẽ âm thầm điều tra ngay." "Công khai điều tra." Ông hất mặt tỏ ý muốn ra ngoài, dù trời đang mưa nhưng Lôi Phòng Tử không hề ngăn cản, che ô, đẩy ông ấy ra hoa viên. Dưới hoa viên này đã chôn một nữ nhân, cũng là người ông ấy yêu nhất đời này: Lưu Ngọc Lan. Linh hồn người con gái vẫn ở đây ngày qua ngày chăm chút hoa cỏ ở Bạch Dương, từng mùa nở rộ rực rỡ, lẩn khuất trong sương mờ khói biếc là bóng hình dịu dàng thuần khiết ngày nào. Mỗi ngày vào lúc hoàng hôn Lâu Minh Hành đều đến đâu viếng thăm ngồi ôn lại những kỉ niệm ngày xưa. Ôm trọn vườn hoa là một dòng suối nhỏ, nước trong như ngọc ngày trước ông và Ngọc Lan hay ngâm chân ở đây. Bây giờ...! Chân ông không còn cảm giác nữa. "Dung Phàm nói mấy người ở trong phòng đó đều là khách của Lục Lạc Viện?" Lôi Phòng Tử gật đầu. "Hai người ở Quyết Thanh Tuyệt sáng nay ta đã nhìn thấy họ lướt qua đi xem kết giới, hai người còn lại đâu.." "Nghe nói nửa đêm có người phát bệnh xin một chút thuốc, ở trong phòng dưỡng thương." "Gọi Xích Long đến xem đi." Lôi Phòng Tử muốn nói lại thôi. *** Thanh Hồn đang cầm thẻ tre suy ngẫm thì Lục Khuynh Tâm xông thẳng vào dọa y hết hồn, giọt nước trên vai hắn chưa kịp nhỏ xuống người đã bế thốc y lên, mang ra ngoài. "Người bị trúng tà à?" "Trên đời này có Kim Long Hoàn Mệnh thật đó." Trong nhà Quan đại phu, Quan Kiến Vỹ đã nói hắn chẳng phải được phong là đệ nhất thần y gì cả, tất cả đều là do hắn tự mình tung ra. Khi đó hắn còn trẻ với bệnh của sư mẫu hiểu biết không sâu, nghe nói trên đời này có một vị đại phu cực kỳ kiêu ngạo tên gọi Kim Long Hoàn Mệnh có thể đoạt người từ trong tay Diêm Vương, ông ấy cực kỳ xem trọng thắng thua, rất nhiều cuộc đấu y dược vì ông tầm diễn ra. Hắn nghĩ làm như thế ông ấy sẽ tìm đến.. Họ tin Quan Kiến Vỹ vì bệnh của sư mẫu mà nghĩ hết mọi cách nhưng cái vị thầy thuốc tài tình kia chưa từng nghe qua, còn tưởng vì hắn chọc Thanh Hồn là đại phu dỏm mới nói giúp một câu, đá cái danh tiếng đè người kia sang kẻ khác. Y lơ ngơ:"Người lại nghe ai nói nhảm đây?" Lục Khuynh Tâm không trả lời y ngay mà đưa đến một thạch động thanh tĩnh giấu trong nhiều hòn giả sơn, người đang đợi họ là vị ngồi xe lăn chặn người lúc mới đến đây. Nghe tiếng bước chân lão mới mở mắt, thở dài:"Đã hơn hai mươi năm ta đã không bắt mạch rồi..." lão liếc nhìn y thấu đáo nói:"Không ngờ bệnh nhân của ta sau ngần ấy năm lại là người sắp chết." Hắn cười gượng:"Lão bá nói đùa rồi." Trong lòng hắn rất không vui chưa bắt mạch đã nói lời không hay. Xích Long u buồn lẩn khuất:"Ta không nói đùa..." mặt lộ ra tia mù mịt:"Bốn năm...chỉ khoảng bốn năm. Từ lần đầu gặp mặt ta đã biết y sắp chết rồi. Không vì thương thế cũng vì nguyên nhân khác, thiếu niên à chắc không cần ta giải thích thêm chứ." Y ngoảnh mặt không đáp. Lục Khuynh Tâm không dám thở mạnh, nháy mắt đã tức giận:"Có chuyện gì không nói ta biết." Xích Long nắm tay y, nghiền ngẫm:"Đừng để cảm xúc chi phối không chừng sẽ tốt hơn một chút. Ngày xưa ta cho rằng trong thiên hạ này không có bệnh tật nào mình không chữa được, ngao du thiên hạ tung hoành khắp nơi, vô số y dược thua dưới tay ta. Vậy mà ta lại thua dưới số phận của nha đầu nó, nếu là trước kia ta sẽ nói với các người, cho ta thời gian ta nhất định chữa được, tiếc là đã muộn rồi thế gian này không còn Kim Long Hoàn Mệnh nữa, người này đã chết từ rất lâu mà thế gian không ai hay." "Nói nhảm, đi thôi chúng ta không cần ông ta bắt mạch nữa." Đêm ấy, Lục Khuynh Tâm thấy tôi không dùng bữa liền bưng một bát canh tới, ôn tồn khuyên nhủ:"Ngươi đừng để ý lời ông ta, tốt xấu gì cũng phải bắt mạch mới nói chứ. Còn lâu mới tin. Y ôm gối bên giường cầm bát canh lên, nói:"Chỉ có mình người để ý thôi." Dù sao thứ ấn định cuộc đời ngắn ngủi của y không phải mấy lời nói đó, y nhìn ra vầng trăng lạnh toát treo trên trời, rừng bạch dương lấp ló:"Trong phòng buồn quá chúng ta đi dạo thôi." "Ngươi còn yếu lắm." Lúc chiều hắn đã đi xem thử kết giới bên ngoài Mộc Linh, nhìn thì cứ như bình thường không thay đổi nhưng đi mãi không tìm được lối vào Lục Lạc Viện vòng qua vòng lại vẫn đi về cái hồ quỷ kia. "Đi một lát thôi." Gặp nhau một lần sẽ thương tâm thêm một lần, không thoát khỏi số mệnh cũng không ngăn được con tim mình, thôi thì hãy trân trọng những người ở bên cạnh. Ngoài trời gió cuốn lấy trái tim lạnh buốt, xa xa nghe thấy tiếng nước chảy miên man. Đây là con suối từ trên thác đổ xuống chia ra nhiều nhánh nhỏ, nhánh suối này chảy thẳng vào bên trong trạch viện Lâu Minh Hành. Y nhìn nó một hồi nói:"Ngược dòng suối này chúng ta có lên được trên thác phía Mộc Linh không nhỉ?" Hắn nhìn dòng suối một hồi nói:"Lúc bên cái hồ quỷ vẫn thổi xuyên qua kết giới chứng tỏ chúng ta không hoàn toàn bị ngăn cách với thế giới bên ngoài. Chẳng qua chúng ta không tìm ra mắc trận ở đâu thôi." Hắn ngẩng đầu nhìn men theo con suối nhỏ:"Chúng ta thử đi xem sao?" Lục Khuynh Tâm gật đầu, dù đi dạo nhưng trên mặt vẫn vô cùng ảm đạm, ánh mắt như hai ngọn lửa chiếu ánh sáng yếu ớt nhìn theo từng bước chân y. Y đi không nhanh nhưng khi ngoảnh đầu lại đã bỏ hắn ở phía sau, trong giây phút hờ hững hai người đã có khoảng cách chẳng ai hay biết. Duy chỉ ánh mắt hắn vẫn theo sát y như chưa từng rời khỏi bao giờ...! Y ngây người, nụ cười dần nguội lạnh đi, cố nén đau đớn trong lòng:"Người sao vậy..." lòng y thầm hoảng hốt:"Ta thật sự không sao.." Đau đớn nào ta cũng trải qua rồi, dù là duyên phận của chúng ta, từ lâu đã..."Ngươi biết không ta chưa bao giờ tin vào duyên phận." "Ta cũng không tin, khi còn muốn bên nhau thì nói là duyên phận vĩnh hằng, đến khi muốn buông tay lại nói duyên đã dứt, nếu ta thật sự thích một người, bất kể là lí do gì cũng sẽ không bao giờ để người đó rời xa ta. Cho dù người không còn trên thế gian ta vẫn tin liên kết nơi trái tim không bao giờ thay đổi." "Lẽ nào người cảm thấy ngũ đệ người muốn rời xa Trần Nghiên Nghiên sao?" Thế gian này lạnh quá chừng, cái lạnh truyền đến trái tim giữa họ đều cho rằng trái tim nơi lòng ngực đã chết, sẽ không bao giờ biết đau nữa. Từng ngọn gió, cọng cỏ tràn đầy sức sống ngoài kia đều nhắc nhở họ đang tồn tại ở thế gian này nhưng tách biệt với mọi buồn vui tươi mới. Bàn tay hắn siết lại:"Ít nhất ta không buông tay ngươi." Hắn đi thật nhanh về phía y, vòng tay hắn ấm áp biết mấy dường như có thể xua sạch những đau thương vừa qua, khiến người ta muốn chìm đắm. Hơi thở hắn nhè nhe lại mang theo sư không cam lòng:"Thật sự bốn năm sao?" "Người đã biết rồi còn gì, còn nói sẽ khắc bia mộ cho ta." Đau thương này khó tránh khỏi như quy luật tự nhiên không thể tránh khỏi. Giữa màn đêm vô biên vô tận:"Chúng ta vẫn chưa đến Tinh Tuyền xem hoa Nữ Lang màu xanh nở rộ qua khe hở thời gian cơ mà?" "Ta chỉ nói đùa người cũng ghi nhớ sao?" Y cúi đầu buồn bã vị đắng chát thấm ngược vào tim:"Trên đời này làm gì có Nữ Lang lam biếc chứ?" Ngày trước y luôn cảm thấy tình cảm luôn là thứ mãnh liệt, vì tình người sống có thể chết, chết đi rồi vẫn là hồn ma khổ vì tình, chấp niệm mà tồn tại, nhưng giờ y đã nhìn thấu rồi, người chết không thể sống lại thà là tan thành cát bụi cũng không muốn thành ma thành quỷ, có tồn tại cũng chẳng thuộc về nhau. Lục Khuynh Tâm xòe ô che hạt mưa đột nhiên rơi, màn mưa mỏng như bụi, tán ô nghiêng nghiêng che bóng người mông lung