Tà tu
Chương 97
Lý Tinh kiên quyết nhìn Mạc Nguyên, tên này là phao cứu mạng làm sao có thể buôn được, có chìm cũng phải kéo theo.
Mạc Nguyên trong lòng cảm thấy ấm áp, ánh mắt cầu xin nhìn Lục Thanh Lăng.
- Lục quận chúa...
- Thích ca ca đoán xem nếu như muội đem tin tức Mạc thiểu chủ lén vào Thiên Hương lâu nói ra không biết lão nhân gia sẽ tặng muội thứ gì ?
- Huyền cấp đan dược.
- Chỉ là đan dược huyền cấp sao ? vậy mà muội còn tưởng là địa cấp.
- Có thể.
- Thật sao ?
Mạc Nguyên nhìn ánh mắt lấp lánh của tiểu nha đầu liền kéo Lý Tinh qua một bên nói nhỏ.
- Sư thúc ở đây cầm chừng để đệ tử đi tìm viện binh tới giúp người.
- Sao người không ở lại ?
- Vì người lợi hại hơn đệ tử hơn nữa người cũng đâu có biết đường trong đế thành đúng không ?
Lý Tinh khẽ gật đầu, tên này nói có lý thật, hắn đúng là không rành đường ở đây.
Mạc Nguyên thấy đối phương gật đầu liền xoay người rời đi, hắn vừa chạy được mấy bước lại bị thần quân ngăn cản.
- Sư thúc còn chuyện gì sao ?
- Lỡ bọn họ mang ta đi thì sao ?
- Sư thúc yên tâm xung quanh nhiều người như vậy bọn họ không dám làm bậy đâu.
Lý Tinh liếc nhìn xung quanh, lúc nãy người đông như kiến giờ chẳng còn con nào.
- Khục... chắc là bọn họ đã chạy đi báo quan, chỉ cần quan phủ đến mấy người này sẽ tự rút lui.
- Được rồi người đi đi, lát nữa nhớ khiên ta về thánh cung.
Lý Tinh vừa buôn tay thì Mạc Nguyên đã chạy mất bóng, không biết có nghe được di ngôn của hắn hay không ?
Chuyện lần này là do hắn tự gây họa không thể kéo người vô tội vào được, Lý Tinh xoay người mỉm cười nhìn mấy tên hung thần.
- Hì hì các vị đại ca muốn chơi thế nào đây ?
Lục Thanh Lăng nhìn vẻ mặt gian manh kia khóe miệng khẽ cong lên.
- Người muốn đơn chiến hay đa chiến ?
- Đơn chiến là sao ?
- Là một mình người khiêu chiến chúng ta.
- Vậy còn đa chiến ?
Tiểu nha đầu khẽ mỉm cười.
- Tất cả bọn ta sẽ đập người.
- Éc…
Lý Tinh không ngờ nữ nhân này vô sỉ hơn cả hắn, sư phụ nói không sai đế thành đúng là nơi họa hổ tàn long.
- Cho dù các người cùng xong lên chỉ sợ không đỡ nổi một đòn của ta.
Lý Tinh chỉ tên thần quân nhỏ nhất trong đám.
- Người lên đây đánh một bộ công pháp cho ta xem thử, bổn công tử sẽ bỏ chút thời gian chỉ điểm cho các người.
Tiểu nha đầu nhìn bộ dáng khoác lác của đối phương cuối cùng cũng không nhìn được hét lên.
- Đánh hắn.
Lý Tinh nhìn đám hung thần xong tới trong lòng thầm cầu nguyện tên Mạc Nguyên kia mau chóng tìm được thánh tử nếu không hắn sẽ bị tiểu nha đầu trước mặt ngược chết.
Hai tên thần quân vừa chạm vào Lý Tinh thi bị một màng chắn vô hình đanh bật trở ra, một lão đầu xuất hiện giữ không trung, toàn thân hư ảo như có thể tan biến bất cứ lúc nào.
- Sư phụ…
Lý Tinh nhìn thấy lão đầu như gặp lại được phụ mẫu, mừng đến rơi nước mắt.
- Hai vị cô nương có thể nể mặt lão phu bỏ qua cho đồ nhi lần này không ?
Lục Thanh Lăng đang hưng phấn lại bị cắt ngang, vẻ mặt bất thiện nhìn lão đầu trên không.
- Lão là ai ? sao bổn quận chúa phải nể mặt lão ?
- Thì ra là nhi nữ của Tự Minh, phụ thân cô nương có nhờ lão phu luyện chế một bình đan dược vài ngày nữa lão phu sẽ phái người mang đến xem như tạ lỗi.
Lục Thanh Lăng nghe lão nói liền biến sắc, nhân vật mà phụ thân nàng nhờ cậy chắc chắn không phải hạng tầm thường, nàng khẽ nhìn qua bạch y nam tử thấy đối phương lắc đầu liền lên tiếng.
- Vậy… ờ lần này bổn tiểu thư sẽ nể mặt lão bỏ qua cho hắn nhưng lão phải để tên này đến giao đan dược cho phụ thân ta.
- Được.
Tiểu nha đầu nghe lão đồng ý liền vui vẻ mang theo thần quân rời đi, lần này có trưởng bối ra mặt nàng không chỉnh được tên kia lần sao nhất định phải chơi chết hắn.
Lý Tinh nhìn đám hung thần rút lui, ánh mắt cảm động nhìn lão sư phụ.
- Sư phụ…
- Chơi nhanh rồi về.
- Ặc.
Lão sư phụ chỉ nói một cầu liền tan biến như từng xuất hiện.
- Cái này gọi là hồn phi phách tán sao ?
Lý Tinh liếc nhìn xung quanh vẫn không thấy một bóng người, cũng mai là hắn vẫn còn nhớ đường đi không cần phải đợi tên Mạc Nguyên kia quay lại.
Hắn vừa đi được vài bước thì sao lưng truyền đến giọng nói của Mạc Nguyên, bên cạnh còn có một lão đầu hết thời.
- Sư thúc người không sao chứ ?
- Chỉ có mấy tên đó thì làm gì được sư thúc của người.
Lý Tinh liếc nhìn lão đầu bên cạnh.
- Lão là viện binh người tìm được sao ?
- Đúng… đúng vậy.
Mạc Nguyên chợt nhớ bên cạnh còn có một lão đầu liền quay sang cung kính nhìn lão.
- Lần này đa tạ thần lão trợ giúp.
- Không có gì.
Lão đầu nói xong khẽ liếc nhìn Lý Tinh sao đó chấp hai tay sao lưng rời đi.
Lý Tinh đứng bên cạnh nhìn một già một trẻ nếu hắn không có chân thị chi nhãn thì đã bị tên sư điệt này lừa tình. Một lão đầu kim đan cảnh thì làm được gì ? góp vui chắc.
Mạc Nguyên cung kính tiễn lão đầu rời đi sao đó quay sang nhìn Lý Tinh.
- Sư thúc bây giờ chúng ta đi về sao ?
- Về thôi.
Hai thanh niên cùng quay lại nhìn Thiên Hương lâu một cái sao đó rời đi, lần này đến đây xem như mở rộng tầm mắt cho bản thân, lần sao sẽ mở mắt cho tiểu đệ đệ.
Màn đêm buôn xuống đế thành tạo nên một khung cảnh tỉnh lặng nhưng là sự tĩnh lặng trước một cơn cuồng phong.
Thiên Hương lâu.
Mỹ phụ đứng im trong phòng cung kính nhìn hồng y nữ tử.
- Thuộc hạ vô dụng.
- Có thể phá mị tâm thuật xem ra tiểu tử này không đơn giản.
Nguyệt Ảnh nữa ngồi nữa nằm trên giường, đôi mắt xinh đẹp nhắm khẽ, chuyện lần này có chút ngoài ý muốn, mị tâm thuật của nàng ngay cả mỹ phụ bên cạnh cũng không dễ dàng phá giải không ngờ lại bị tên kia phá được.
- Phái người âm thầm điều tra, ta không muốn chuyện lần này lại xảy ra.
- Tuân lệnh.
Thượng thành, hoàng cung.
Lục Kiếm Hoa đang kể lại toàn bộ chuyện xảy ra ở Thiên Hương lâu, nhiệm vụ lần này xem như là thành công mỹ mãn.
- Người nói tiểu tử đó không bị mị tâm thuật khống chế ?
- Chắc là như vậy, lúc đó đệ cũng không chú ý.
Lục Nguyên Vũ nhíu mày, mị tâm thuật của Nguyệt Ảnh hắn đã từng nếm thử, trong đế thành cũng không có mấy người có thể chống được.
- Bảo thất muội chú ý hắn một chút nếu có thể thu phục thì lập tức thu phục, tất cả điều kiện đều có thể thương lượng.
- Đệ sẽ nói với thất muội.
Từ thái độ của vị đại ca trước mặt xem ra tiểu tử đan mệnh kia rất được coi trọng, có thể thu phục được một tên thiên cấp đan sư lợi ích khó có thể tưởng tượng.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
33 chương
100 chương
46 chương