Tà tu

Chương 90 : Vào thành

Trấn Thiên thành được bao quanh bởi một bức tường cao 100 trượng, trên mỗi bước tường đều có hai trận pháp địa cấp một cái phòng ngự, một cái tấn công, thứ này chủ yếu dùng để đối phó yêu thú tập kích, bên trong đế thành có thập đại đội vệ phụ trách an ninh mỗi đội có một trăm tên kim đan cảnh, đội phó là một tên nguyên anh cảnh, đội trưởng là một tên hóa thần cảnh, tổng chỉ huy của thập đại đội vệ gọi là tổng vệ. - Gần tới chưa? Lý Tinh vừa đi vừa thở, hắn đã chạy gần một canh giờ vẫn chưa thấy cái bóng của đế thành. - Gần tới. Mạc Nguyên nhàn nhã đi phía trước, vẻ mặt vô cùng thoải mái, đối với một nguyên anh cảnh như hắn cho dù có chạy bộ mấy ngày cũng không sao. - Sao chúng ta không dùng truyền tống trận đến đế thành? - Không thể, bên trong đế thành không có truyền tống trận hơn nữa chúng ta dùng cách này còn có thể rèn luyện thể chất, nâng cao thể lực. Lý Tinh đi phía sao ánh mắt giết người nhìn Mạc Nguyên, đợi hắn đến được đế thành cũng mệt chết, lúc đó còn làm ăn gì nữa. - Chết tiệt, lại bị tên này lừa. Hắn sớm nghe nói thánh cung là nơi họa hổ tàng long đúng là không sai sao này nhất định phải cẩn thận đề phòng đặt biệt là mấy tên chân truyền đệ tử. Đúng lúc này trước mặt hai người xuất hiện một dãy hồng sắc vô cùng to lớn như có thể chiếu sáng một góc của thiên địa. - Cháy nhà tập thể sao? - Nơi đó chính là đế thành. - Cái gì? Lý Tinh mở to mắt nhìn về phía trước, nơi đó cách bọn hắn ba ngọn núi lớn muốn bò qua ít nhất phải mất thêm mấy canh giờ. - Chúng ta phải nhanh lên nếu không sẽ bị mấy tên kia giành hết chỗ. - Biết rồi. Lý Tinh lấy một viên tăng nguyên đan nuốt vào sao đó đuổi theo Mạc Nguyên nếu biết trước đế thành xa như vậy hắn nhất định sẽ đến chỗ sư huynh xin một con phi cầm. - Lão tử đúng là bị mỹ nhân che mờ mắt. Hắn chỉ lo nghĩ tới Nguyệt Ảnh mà quên mất mình cũng có một con thú cưng. - Gâu… Mạc Nguyên đang chạy phía trước đội nhiên ngừng lại, hắn cảm nhận một khí tức khủng bố đang lao tới. - Sư thúc cẩn thận, nơi này có yêu… Lúc này một luồn kim sắc ánh sáng phóng qua người của hắn, giọng nói của Lý Tinh từ trong luồn ánh sáng truyền ra. - Tiểu Mạc còn đứng đó làm gì nếu không nhanh sẽ bị người khác giành hết chỗ. - Đù… hắn lấy đâu ra con hàng ngon vậy? Mạc Nguyên nhìn kim sắc lang vương đang phi như bay phía trước, tốc độ không thua gì huyền thú đỉnh cấp chỉ thoáng chút đã không thấy bóng dáng. - Sư thúc đợi con với… Lý Tinh đi được nữa giờ cuối cùng cũng thấy được đế thành, đứng trước tòa thành hùng vĩ này bất kì ai cũng sẽ cảm thấy bản thân nhỏ bé, trong đầu hắn chợt nhớ lại một câu mà Trình lão đầu đã từng nói. - Giữa màu đen của thiên địa có một viên ngọc đang phát sáng đó chính là đế thành. Thần thức vừa động bên cạnh hắn xuất hiện thêm vài bóng người. - Oa… thật đẹp… Lục nha đầu hai mắt sáng rực nhìn tòa thành trước mặt, từng luồn ánh sáng lung linh từ đế thành tỏa ra như đang nhảy múa giữa trời đêm tạo nên một mỹ cảnh của thiên địa. - Đây là tiên thành sao? - Không phải, nơi này là Trấn thiên thành là đế thành của Huyền Thiên đế quốc cũng chính là vương trung chi thành. Lý Tinh ngồi giữ Vân Phi, Vu tỷ nhẹ nhàn ôm lấy hai nàng cùng ngắm đế thành trước mặt, cảm giác này đúng là không tệ. Lục Tố Tố ngồi một bên nhìn bộ dáng thân mật của ba người trong lòng cảm thấy như thiếu một thứ gì đó vô cùng quan trọng, cảm giác thật khó chịu, ngay cả đế thành to lớn trước mặt cũng không thể lấp đầy tấm lòng nhỏ bé của nàng. Đột nhiên bàn tay nhỏ của nàng bị ai đó nắm lấy sao đó cả thân thể cũng bị kéo theo. - Á… người… người muốn làm gì? Nàng dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn nam nhân bên cạnh, không lẽ hắn lại muốn chiếm tiện nghi của nàng trước mặt mọi người sao? - Ngồi ở đây sẽ nhìn rõ hơn. Lý Tinh để nàng ngồi lên đùi mình ánh mắt ôn nhu nhìn tiểu nha đầu, tuy lúc nãy hắn không nhìn thấy vẻ mặt của nàng nhưng cảm nhận được lòng nàng đang rung động, cảm giác này hắn đã không ít lần trãi qua khi ở bên cạnh Vũ tỷ. - Ngụy miệng. Tố Tố trừng hắn một cái sao đó nhẹ nhàn dựa vào lòng đối phương, nàng cảm thấy đế thành lúc này còn đẹp hơn nhiều lần so với lúc trước. Trong lúc đám người Lý Tinh đang say mê ngắm cảnh thì có một ánh mắt lặng lẽ nhìn bọn họ. - Muốn không? Ám Dạ liếc nhìn muội muội mình, từ khi rời thần lô đỉnh ánh mắt của nàng luôn chú ý nam nhân bên cạnh. - Muội… - Đệch. Đột nhiên Lý Tinh lại cảm giác được thứ gì đó, ánh mắt khẽ đảo qua hai tỷ muội Ám Dạ. - Xem ra phải nhanh chóng thay một chiếc giường lớn hơn. Vừa nghĩ đến cảnh chúng nữ cùng giường hơn nữa còn có hai tỷ muội trong đó, nhiệt khí trong lòng lại dâng lên, tiểu long ngẩn đầu. - A… - Tố Tố sao vậy? Vân Phi nghe tiểu nha đầu hét lên liền quan tâm hỏi. - Muội… muội không sao… Tiểu nha đầu chợt cảm thấy một thứ quen thuộc đang cử động bên dưới của mình, gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, ánh mắt hung hăng trừng nam nhân sao lưng. Huân Vũ, Vân Phi cũng cảm giác được nam nhân bên cạnh thay đổi, ánh mắt hờn dỗi nhìn đối phương. - Nữa đêm nữa hôm đệ chạy đến đế thành để làm gì? Huân Vũ cảm thấy tình hình không ổn liền tìm cách đánh trống lãng nhưng không ngờ lại đánh trúng Lý Tinh, đẩy lùi quân địch. - Đệ… đệ nghe nói ban đên ở đế thành rất đẹp nên mới chạy tới đây cùng mọi người ngắm cảnh. - Thật không? - Thật, tiểu lang có thể làm chứng. - Gâu… Gâu… Lang vương liên tục gật đầu, đôi mắt ngây thơ nhìn mấy vị chủ mẫu. - Bây giờ cũng không còn sớm nữa chúng ta trở về thôi. - Giờ còn chưa tới nữa đêm mà, đợi thêm chút nữa được không? Lục nha đầu bỉu môi làm nũng, cảm giác ngồi trong lòng nam nhân này thật ấm áp làm cho nàng không muốn rời đi. - Từ đây tới thánh cung ít nhất cũng mất ba canh giờ nếu không về sớm sẽ bị phát hiện. Vân Phi dùng ánh mắt an ủi nhìn tiểu nha đầu, nàng cũng muốn ở bên cạnh Lý Tinh thêm một lúc nhưng lại sợ tạo thêm rắc rối cho hắn. - Muội đừng buồn, khi nào có thời gian chúng ta lại đến đây ngắm cảnh. - Muội biết rồi. Tiểu nha đầu gật gật đầu sao đó ngẩn đầu nhìn Lý Tinh. - Lần sao người nhất định phải đến sớm hơn. - Ta biết. Lý Tinh thu chúng nữ vào thần lô đỉnh, ngay cả tiểu lang cũng bị hắn thu vào. - Thiên địa hữu tình, người vô tình. Ánh mắt hắn nhìn về đế thành lộng lẫy phía xa, giữa thế gian cực cảnh có thể ngồi bên cạnh giai nhân bồi đắp tình cảm chính là cơ hội ngàn năm có một vậy mà trời cao nhẫn tâm phá đám. - Hộc… sư thúc… cuối cùng cũng đuổi kịp người… Mạc Nguyên từ trong bụi bước ra, bộ dáng vô cùng thê thảm tuy hắn là nguyên anh sơ kì nhưng chỉ là một đan sư làm sao có cửa đua với huyền thú đỉnh cấp. - Có cần nghĩ ngơi một chút không? Bộ dáng của người bây giờ cho dù có vào thành cũng không làm ăn được gì. - Sư thúc yên tâm, đệ tử không sao. - Vậy thì đi thôi. - Ặc sư thúc không cởi chó nữa sao? - Tên kia lúc nãy chạy nhanh quá nên đụng phải đại thụ, giờ đang hôn mê.