Tà tu

Chương 88 : Lục mạn vân

Để thực hiện kế hoạch vĩ đại của mình, Lý Tinh chạy đến thư phòng tìm Mạc Nguyên, hắn cảm thấy tên này là một nhân tài không những biết luyện đan mà khả năng quan sát cũng cực tốt nên quyết định thu tên này vào Hậu cung. - Không có ở đây, có khi nào tên này chạy đến dược phòng không ? Lý Tinh đi vài vòng vẫn không tìm thấy Mạc Nguyên, quyết định đến dược phòng xem thử, hắn vừa mới ra tới cửa thư phòng thì dừng lại, nhanh chóng bước vào bên trong. Lúc này có một nữ nhân từ bên ngoài tiến vào, nàng như một con phượng hoàng nhẹ nhàn lướt qua mọi người đi lên tầng tiếp theo, trong khoảnh khắc này toàn bộ đệ tử thư phòng như bất động, ánh mắt ngơ ngác nhìn theo ngay cả thư tịch trên tay cũng rơi xuống. - Mạn Vân sư tỷ hình như xinh đẹp hơn thì phải. - Nói thừa, Mạn Vân sư tỷ lúc nào chẳng xinh đẹp. - Nhưng ta cảm thấy sư tỷ hôm nay có gì đó khác lúc trước. - Ta cũng cảm thấy như vậy. Tên bên cạnh khẽ gật đầu, nữ thần trong lòng bọn họ đúng là có chút khác biệt, không những nhan sắc thay đổi mà khí tức cũng biến đổi. - Ta nhớ ra rồi, mấy hôm trước ta có nghe sư huynh nói Mạn Vân sư tỷ bế quan đột phá đan sư huyền cấp thượng phẩm. - Ý của người là sư tỷ đột phá thành công ? - Không thể nào, Mạn Vân sư tỷ vừa đột phá đan sư huyền cấp trung phẩm nữa năm trước làm sao có thể lên thượng phẩm nhanh như vậy ? Đan sư càng lên cao càng khó đột phá, đặt biệt là đột phá đại cảnh giới như từ hoàng cấp lên huyền cấp, từ huyền cấp lên địa cấp… khó gấp 10 lần so với tiểu cảnh giới, đan sư bình thường muốn đột phá một tiểu cảnh giới huyền cấp cần ít nhất mấy năm để tích lũy còn thiên tài chỉ cần một năm là đủ nhưng muốn nữa năm để đột phá tiểu cảnh giới thì gần như là không thể. - Đệ nhất thiên tài đan cung không phải là hư danh. Lục Mạn Vân 15 tuổi tiến vào Vô cực cung, 18 tuổi trở thành huyền cấp thượng phẩm đan sư tạo nên một kì tích vô tiền khoáng hậu, nhấn chìm toàn bộ thiên tài đan đạo của Vô cực cung, trở thành nữ thần duy nhất của đan cung. - Đúng lúc lão tử đang thiếu một đan đồ, xem ra phải thay đổi một tiêu. Bên trong tam giới tháp có không ít linh dược, hoàng cấp linh dược mọc như cỏ dại, hắn phải đem phần lớn dời tới thần lô đỉnh để giảm bớt sự phát triển của chúng nếu như có thể biến toàn bộ số linh dược này thành đan dược sẽ là một khoảng tài phú khổng lồ. Lý Tinh đợi mỹ nhân rời đi hắn lập tức bò lên lầu. - Đứng lại, chỉ có đệ tử chân truyền mới có thể vào trong. Hắn vừa lên lầu liền bị một lão đầu ngăn lại, Lý Tinh bị lão liếc nhìn hai chân lập tức mềm nhũn. - Tiền… tiền bối. - Chuyện gì ? - Tiểu… tiểu… - Nhà xí bên dưới. - Tiểu bối là chân truyền đệ tử. Lý Tinh khó khăn lắm mới nói hết câu sao đó lấy ngọc bài cung kính đưa cho lão. Lão đầu liếc mắt nhìn ngọc bài, vẻ mặt thoáng thay đổi. - Thì ra là tiểu tử người. - Tiền bối biết tiểu bối ? Lý Tinh lập tức thay đổi thái độ, lần này ngon rồi chỉ đi một chút đã tìm được một cái đùi lớn để ôm. - Có ngọc bài sao không đeo ? vào đi. - Dạ dạ… Hắn bị lão trừng một cái hồn phách như muốn phi thăng, Lý Tinh nhận lại ngọc bài nhanh chóng chạy đi. - Không lẽ mấy lão đầu này bị tưng tưng hết rồi, một đám thiên nhân cảnh lại chạy đi làm bảo vệ. Lần trước hắn đến dược khu gặp được một lão thiên nhân cảnh đã là nhân phẩm bạo phát lần này gặp được một lão đầu còn bá hơn mém chút bị lão trừng chết. - Lão tử thật sự mang đại khí vận sao ? Cách bài trí của lầu hai khá giống lầu một chỉ là thư tịch bên trong quý giá hơn nhiều, phần lớn là huyền cấp còn có một số tàn thư của địa cấp. Diện tích lầu hai chỉ bằng một nữa lầu một hắn chỉ đi một chút đã tìm được một tiêu, lúc này mỹ nhân đang quan sát thư tịch, bên cạnh nàng còn có mấy tên đệ tử chân truyền, mỗi tên đều mang theo một quyển thư tịch im lặng đứng bên cạnh. Lý Tinh đi tới một kệ lớn gần đó tiện tay lấy một quyển thư tịch sao đó chạy đến chỗ Lục Mạn Vân. - Đệ có mang thanh thần đan theo không ? Lục Mạn Vân quan sát thư tịch một lúc, ánh mắt nàng liếc nhìn nam nhân bên cạnh. Thanh niên lấy ra một viên đan dược đưa cho nàng. - Đây là thanh thần đan đệ vừa luyện chế. Nàng nhận lấy viên đan dược huyền cấp, đôi mắt xinh đẹp cẩn thận quan sát. - Đan phương không có vấn đề chỉ là thời gian không đủ, nhiệt độ nên giảm xuống một chút. - Đa tạ sư tỷ chỉ giáo. Thanh niên nghe nàng nói xong liền rời đi nhường chỗ cho tên tiếp theo. Lý Tinh đứng một bên quan sát, ánh mắt tán thưởng nhìn đối phương. - Dùng tư thế nào đây ta? Thân hình của nữ nhân này chỉ có thể dùng hai chữ hoàn mỹ để hình dung, gương mặt tuyệt trần cùng với dáng người tuyệt đối tạo nên một vưu vật tuyệt thế nếu mang nàng lên giường đảm bảo thất thập nhị thế đều có thể dùng được. Với tình hình hiện tại cũng phải qua gần chục tên mới tới lượt hắn, trong lúc rãnh chuyện Lý Tinh quan sát xung quanh, ánh mắt dừng lại trên người của một nữ nhân gần đó. Nữ nhân này hắn đã từng gặp một lần, chính là người mà tên Mạc Nguyên kia gọi là hàng cấm Liễu Tuyết Nghiên. Nàng ngồi một mình trong gốc lặng lẽ đọc từng quyển thư tịch, cả thế giới của nàng giống như chỉ có một quyển thư tịch trước mặt hoàn toàn không để ý đến xung quanh. - Huynh đệ vừa mới tiến cung sao? - Người mới tiến cung, cả nhà người đều tiến cung. Hắn là nam nhân thì tiến cung làm quái gì? Lý Tinh thầm mắng một tiếng, ánh mắt hầm hầm nhìn đối phương. - Có chuyện gì sao? - Không có gì chỉ là thấy người hơi lạ mặt, không biết người là đệ tử của vị chấp sự nào? - Ta là đệ tử chân truyền của Tống chấp sự. Hắn định nói là đệ tử của Liễu Đồng nhưng lại sợ hù chết mấy tên này nên mới chuyển sang Tống Dung. Mấy tên bên cạnh đều dùng ánh mắt quái lạ nhìn Lý Tinh, Lục Mạn Vân khẽ ngẩn đầu sao đó lại tiếp tục đọc thư tịch, ngay cả nữ tử cô độc cũng liếc nhìn hắn, một câu nói chấn động toàn trường. - Các người nhìn ta như vậy làm gì? Lý Tinh có cảm giác không ổn, chẳng lẽ mấy tên này đang theo đuổi Tống Dung sao? - Người đi nhầm chỗ rồi, chỗ của người bên kia. Thanh niên bên cạnh chỉ về phía nữ tử ngồi trong gốc phòng, ý muốn đuổi người. - Tại sao ta lại không thể ở đây? - Bọn ta là đệ tử của Mộc trưởng lão, người là người của Liễu trưởng lão thì đến đây làm gì? Thì ra là phân biệt đối xử, xem ra đan cung cũng không phải là nơi yên bình. - Sư đệ có gì không hiểu sao? Liễu Mạn Vân đột nhiên lên tiếng, giọng nói của nàng như có ma lực làm cho người khác không thể từ chối. - Đúng vậy.