Tà tu

Chương 139 : lý hiểu như

Hai người đi thêm một lúc thì tới trước đại môn đan cung, cuối cùng Lý Tinh cũng tìm được cơ hội nói chuyện với nàng - Hiểu Như có muốn tới chỗ của ta tham quan không ? - Tiểu nữ có chuyện cần giải quyết, đa tạ hảo ý của công tử. - Là chuyện gì ? có cần ta giúp không ? - Chuyện này… Hiểu Như suy nghĩ một lúc phát hiện bản thân không tìm ra được lý do để từ chối đối phương, vẻ mặt trở nên do dự. Lý Tinh nhìn vẻ mặt do dự của nàng, hắn lại tiếp tục giật dây. - Ta đột nhiên nhớ ra trong phòng của ta có vài ghi chép về thập bát tiên quân, muội có muốn xem thử không ? - Nhưng mà… - Yên tâm không tốn nhiều thời gian của muội đâu. Hiểu Như nhìn ánh mắt mong đợi của hắn không hiểu sao trong lòng lại có chút vui sướng giống như vừa mới giải được một thế trận, nàng khẽ gật đầu đi theo hắn vào bên trong. Nhất cự li nhìn tốc độ đã đưa được nữ nhân vào phòng còn sợ không đưa được nàng lên giường hay sao ? Hai người vừa đi tới trước cửa phòng thì dừng lại, Lý Tinh đảo mắt nhìn xung quanh vài lần như đang tìm thứ gì đó. Hiểu Như đứng bên cạnh nhìn thấy khẽ hỏi. - Lý công tử có chuyện gì không ổn sao ? - À không có gì, chỉ là vài con chuột thích chạy bậy thôi muội không cần để ý. Lý Tinh bước tới đẩy cửa phòng sao đó bài ra bộ dạng tiêu soái nhất của mình. - Mời tiên tử hạ phàm à nhầm mời tiên tử vào phòng. Lý Hiểu Như nhìn căn phòng trước mặt, đôi mắt xinh đẹp hiện rõ sự do dự, đây là lần đầu nàng bước vào phòng của một nam nhân trong lòng có cảm giác vô cùng kì lạ so với bước vào huyền cấp trận pháp còn hồi hộp hơn. Nàng hít sâu một hơi ổn định tinh thần, chân ngọc khẽ bước nhẹ nhàn tiến vào trong phòng. Lý Tinh đi theo phía sao nhìn bộ dáng của nàng, sắc mặt có chút khó coi. - Không lẽ lão tử đáng sợ như vậy sao ? - Ầm… Hiểu Như đang đi phía trước đột nhiên nghe thấy tiếng động liền xoay người, giọng nói khẽ rung. - Lý… Lý công tử… sao phải đóng cửa ? - Muội đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn tốt cho muội mà thôi nếu để mấy tên đệ tử đan cung nhìn thấy muội bước vào phòng của ta như vậy sẽ ảnh hưởng đến danh dự của muội. - Nhưng lúc nãy khi tiểu nữ đến đây đã có người nhìn thấy. - Như vậy càng phải đóng cửa để bọn chúng không biết chúng ta đang làm gì trong phòng thì bọn chúng sẽ không có chuyện để bàn tán. Hiểu Như nghe hắn nói cảm giác có chút không ổn nếu hai người đã không làm chuyện mờ ám thì cần gì phải đóng cửa ? Nàng cảm thấy nên nhanh chóng rời khỏi đây sẽ tốt hơn. - Lý công tử ghi chép về thập bát tiên quân đang ở đâu ? - Ở đây. Lý Tinh lấy tay chỉ vào đầu của hắn. - Tất cả đều ở trong đầu của ta. - Thì ra từ đầu đến giờ công tử đều lừa tiểu nữ. Lý Tinh nhìn vẻ mặt tức giận của nàng cảm thấy tiểu mỹ nhân này thật đáng yêu, ngay cả lúc tức giận cũng dễ thương như vậy. - Ta không lừa muội. Hắn đi tới ngồi bên cạnh cái bàn giữa phòng sao đó lấy ra lưu ảnh thạch bắt đầu đánh thần thức vào bên trong, ai bảo khả năng đọc viết của hắn quá kém bây giờ chỉ còn cách này mà thôi. - Lúc nãy khi trở về tới đan cung ta chợt nhớ ra sư tỷ đã từng nói vài thứ về thập bát tiên quân cho ta nghe, hi vọng là có thể giúp được sư tỷ của muội. Hiểu Như nhìn nam nhân trước mặt đang đánh từng tia thần thức vào lưu ảnh thạch lòng nàng như bị thứ gì đó thắt chặt, hắn vì nàng mà là nhiều chuyện như vậy còn nàng thì lại nghi ngờ hắn, nhất định trong lòng hắn bây giờ đang rất giận nàng. - Ta nên làm gì đây ? Nàng khẽ cắn môi đi tới bên cạnh Lý Tinh. - Lý công tử thật xin lỗi, là Hiểu Như không đúng, Hiểu Như không nên nghi ngờ công tử. - Ta không sao nếu là nữ nhân khác cũng sẽ suy nghĩ như muội thôi, ngồi đi. Lý Tinh nhìn tiểu mỹ nhân ngồi bên cạnh, đôi mắt xinh đẹp hơi đỏ lên, hắn lập tức chuyển sang chuyện khác. - Muội có chuyện muốn nói với ta đúng không ? - Sao công tử biết ? - Sư tỷ của muội đã đưa cho ta lệnh bài cho dù có đi lạc cũng không sao cần gì để muội đi theo dẫn đường, hơn nữ ta thấy Đường sư tỷ hình như không tin tưởng ta. - Không phải như vậy. Lý Hiểu Như gấp giọng nói. - Thật ra sư tỷ chỉ là đang lo cho Hiểu Như, người sợ… - Sợ muội bị ta lừa đúng không ? Lý Tinh nhìn mặt của nàng liền biết ngay đáp án, nữ nhân này hay thật lão tử giúp nàng nhiều như vậy cũng không đòi một xu vậy mà nàng lại nghi ngờ lão tử. - Món nợ này lão tử nhất định phải ghi nhớ sao này tính luôn một thể với nàng ta. Sao khi ghi nợ xong hắn lại quay qua kiếm chuyện với tiểu mỹ nhân. - Sư tỷ của muội đã nói như vậy sao muội còn đi theo ta ? muội không sợ ta hại muội sao ? - Tiểu nữ không sợ. Lý Hiểu Như lập tức lắc đầu, ánh mắt của nàng trở nên kiên định nhìn nam nhân đối diện. - Từ trước tới giờ công tử luôn giúp đỡ Hiểu Như thì làm sao có thể là người xấu. - Chỉ có như vậy thôi sao ? - Ân. Lý Tinh trợn mắt nhìn nàng, không biết tên sư phụ nào có thể dạy ra một đệ tử cực phẩm như vậy ? không ai nói cho hắn biết người xấu cũng thích giúp người hay sao chỉ là một đích cuối cùng là vì bản thân mà thôi, điển hình nhất chính là kế mượn đao giết người mà Lâm Ngọc Đình đã từng dùng với hắn. Nếu để nha đầu này bước ra ngoài lăn lộn chỉ sợ chưa được bao lâu thì đã bị đám lang sói ngoài kia ngậm đi mất, nghĩ đến đây hắn lại thở dài. - Hài… lại thêm một số phận đáng thương cần lão tử cưu mang. Lý Tinh quyết định thu tiểu mỹ nhân vào thần lô đỉnh đợi đến khi nàng có thể tự bảo vệ bản thân thì gạo đã nấu thành cơm lại nhầm… đến khi nàng có thể tự bảo vệ bản thân thì đi hay ở sẽ do hắn quyết định. Đỉnh linh đang bay lơ lửng trên không đột nhiên dừng lại bên cạnh tháp linh. - Không lẽ thần lô đỉnh chọn trúng tên này là vì muốn chơi khô máu với mấy lão quái trên kia ? - Như vậy cũng rất thú vị, 9 lần bị người khác vây đánh đến thần hồn câu diệt cho dù là binh khí cũng tức giận chứ đừng nói tới mấy lão đầu kia. Lý Hiểu Như nhìn nam nhân bên cạnh ngẫn người thỉnh thoảng lại cười thầm, nhìn thái độ của đối phương tốt như vậy chắc là không còn giận nàng. Nàng lấy ra một cái túi trữ vật để lên bàn. - Lý công tử đây tụ nguyên trận, sư tỷ nhờ tiểu nữ đưa cho công tử đa tạ công tử đã trợ giúp.