Hiện tại Nhậm Kiệt cũng rất là phẫn nộ. Con bà nó! Loại Thánh nhân này, con bà nó tính là thứ gì chứ? Người nào lại thừa nhận có loại Thánh nhân này? Nhậm Kiệt tới từ địa cầu, chuyện xưa của mấy vị Thánh nhân trong thức hải của hắn kia hắn cũng biết, bất kể là Thánh nhân phương tây, hay là Thánh nhân phương đông, hoặc là tồn tại đại biểu Yêu tộc thành Thánh, bất kỳ Thánh nhân nào đều không giống như hoàng đế như vậy. Bất kể là Lý Hằng, còn có hoàng đế, con đường bọn họ đi đều là cực đoan, là con đường hủy diệt. Người như thế ở trong mắt Nhậm Kiệt xem ra, căn bản không xứng xưng là Thánh, bọn họ thì tính là Thánh nhân cái gì, thiên địa cần những người như bọn họ này sao? Buồn cười, không mắng bọn họ là còn lưu tình cho bọn họ! Nhậm Kiệt chỉ vào lỗ mũi hoàng đế mắng chửi, làm cho hoàng đế ngồi ở trên long ỷ, uy thế khí thế mười phần, lại lập tức không kịp phản ứng. - Nhìn con bà nó nhìn cái gì? Bổn gia chủ mắng chính là ngươi đó! Trước kia phân thân của ngươi kia nói như thế nào cũng coi như bình thường, nói như thế nào cũng coi như là đạo của đế vương. Ngẫu nhiên có giết chóc, ngẫu nhiên có chinh chiến đều không coi vào đâu, nhưng ngươi thử nhìn lại Lý Hằng và ngươi bây giờ, quả thực không phải là người mà, còn là Thánh nhân được sao! Ngươi ngay cả một phẩy một nét của chữ Nhân cũng không xứng. Còn bảo bổn gia chủ quỳ lạy ngươi... Con bà nó! Ngươi tưởng mình là thứ gì chứ!?. - Nhìn cái gì mà nhìn! Bổn gia chủ đến đây không chỉ là chửi, còn muốn giết chết ngươi, ngươi hiểu rồi chứ? Phương thiên địa này biến thành như vậy; chết nhiều người như vậy; bị hủy thành bộ dáng như thế. Người này còn ở đó làm ra vẻ khí thế! Con bà nó, còn muốn làm Thánh Hoàng, muốn thống trị ư? Nhậm Kiệt thật sự phẫn nộ rồi, quản hắn cái gì Thánh nhân, Thánh Hoàng, hôm nay phải giết chết hắn! Thời khắc này, trực tiếp chỉ vào lỗ mũi mắng, chỉ vào lỗ mũi khiêu chiến. - Càn rỡ! "Ầm..." Hoàng đế không nghĩ tới, vừa mới trở thành Thánh nhân, với cương vị Thánh Hoàng chuẩn bị nắm trong tay phương thiên địa này, mà nghênh tiếp hắn không phải là triều bái, lại là Nhậm Kiệt chỉ vào lỗ mũi mình mắng chửi. Hoàng đế phẫn nộ quát lớn một tiếng, mang theo sát khí vô biên, ném cái đầu Duy Nhất Chân Thánh trong tay phải về phía Nhậm Kiệt. Mặc dù chỉ là một cái đầu người, nhưng là đầu của Duy Nhất Chân Thánh, vậy thì đồng nghĩa với một kiện pháp bảo, pháp bảo siêu cấp. Hơn nữa cái đầu này bay đến gần Nhậm Kiệt lập tức trong tiếng nổ ầm ầm liền kích nổ một đoàn hào quang bên trong. "Bịch bịch bịch..." Nhậm Kiệt vừa động hai tay, trong nháy mắt trước người xoay quanh chín con rồng khí linh của Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, tạo thành một màn thân rồng phòng ngự. Màn thân rồng phòng ngự to lớn kia trực tiếp xé nát lực nổ tung cường đại, cùng lúc thân hình Nhậm Kiệt bật lui về phía sau. - Làm trái ý chỉ của Thánh Hoàng, nói năng lỗ mãng, ngươi đi được sao? Hoàng đế nói, giơ tay lên cách không chụp một trảo. Lần này, không gian thiên địa này bị phong tỏa, tất cả lực lượng quy tắc khó có thể điều động, linh khí giam cầm, lực lượng khổng lồ ở chung quanh chèn ép xuống, có một loại uy thế muốn đè ép chết Nhậm Kiệt. Đây là uy lực của Thánh nhân xuất thủ, mỗi một kích đều có thể điều động nắm trong tay quy tắc, thậm chí còn ẩn chứa uy lực của đại đạo, cũng có uy thế vô tận. "Chết tiệt!" Tuy rằng Nhậm Kiệt rất xem thường hoàng đế, cũng không chấp nhận với cái gọi là Thánh nhân của hoàng đế, nhưng thời khắc này đối mặt với một kích của hoàng đế kia, Nhậm Kiệt cũng không nhịn được mắng một câu: "Con bà nó! Quá hung ác, cũng quá kinh khủng đi!" - Độn! Không có biện pháp lợi dụng hết thảy, trong nháy mắt Nhậm Kiệt bạo phát lực lượng cường đại, điên cuồng thúc giục Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ ngăn cản. Nhưng lập tức, Nhậm Kiệt cũng cảm giác bên trong Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ bị tổn thương; trận hình hoàn mỹ của chín con rồng khí linh cũng bị tổn thương; thân thể hắn cũng có xương cốt gãy lìa, có cảm giác như không thể tiếp tục vận hành lực lượng. Cũng may, Nhậm Kiệt với công pháp khác, với lực lượng bản thân cùng cảm ngộ đã vượt qua lực lượng đại đạo của Bán Thánh đỉnh phong, trong nháy mắt độn trốn ra ngoài mấy vạn dặm xa. Cho dù như thế, ngay sau đó thân thể của hắn cũng bị đánh bay đi, trong miệng một lần nữa phun ra máu tươi, mỗi một tấc thân thể đều đang run rẩy. Uy lực của Thánh nhân kinh khủng như thế! Bất quá Nhậm Kiệt cũng không có mảy may e ngại, ngược lại có một loại cảm giác liều mạng chém giết, mà đã rất lâu rồi hắn không có loại cảm giác này. - Thánh nhân đúng không? Chỉ bằng vào ngươi như thế cũng xứng xưng là Thánh nhân ư? Thánh nhân có thể điểm hóa vạn vật, có thể diễn hoá sinh mệnh, ngươi thì ngay cả bổn gia chủ đều không giết được, mắng ngươi thì sao chứ, ngươi cũng không làm gì được ta đâu? Nhậm Kiệt một mặt mắng không chút khách sáo, một mặt mượn Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ hình thành một con rồng dài, Nhậm Kiệt đứng ở bên trên bay trốn, ngay lập tức ra ngoài mấy vạn dặm, mặt khác thì như cũ không quên chọc giận hoàng đế. Hoàng đế vốn trước đó không có ý định đứng dậy, một kích kia theo hắn nghĩ, cho dù là Duy Nhất Chân Thánh cũng khó mà ngăn cản, nhưng không ngờ Nhậm Kiệt lại trốn thoát. Điều này làm cho hắn rất là giật mình, trong nháy mắt Nhậm Kiệt đã ở ngoài mấy chục vạn dặm, với khoảng cách đó cho dù là hoàng đế cũng không có biện pháp tự phụ công kích. Tuy rằng với lực lượng của hoàng đế hiện tại, một ý niệm có thể giết chết sinh linh ở ngoài ức vạn dặm. Cho dù cách xa trăm vạn dặm, cũng có thể tùy ý bóp chết Bán Thánh. Nhưng một thoáng vừa rồi kia đã cho hoàng đế biết: hiển nhiên Nhậm Kiệt cũng không phải dễ dàng đối phó như thế, mà Nhậm Kiệt liên tục khiêu khích, cũng làm cho hoàng đế vô cùng tức giận. - Muốn dẫn trẫm đi tới Vẫn Thánh Cốc à? Ngươi cho là nắm trong tay Vẫn Thánh Cốc, mượn mấy tên phế vật Nghịch Thiên Thất Đại Thánh kia, cùng với một cái gia tộc như các ngươi, là có thể địch lại Thánh nhân sao? Nực cười! Hôm nay trẫm phải hoàn toàn giết sạch các ngươi, để cho hết thảy thiên địa này biết: oai nghiêm của Thánh nhân không thể xúc phạm; làm trái ý chỉ của bổn Thánh Hoàng: chết! Hoàng đế rốt cục cũng nổi giận rồi, liền đứng dậy cất bước, trong nháy mắt đã ở ngoài trăm vạn dặm, hoàn toàn là chỉ trong một ý niệm di động trong nháy mắt. Một bước đã đến trước người Nhậm Kiệt, cùng lúc nói câu: người trái ý chỉ chết, hoàng đế cũng trực tiếp nhấn xuống một ngón tay, hoàng đế muốn nghiền chết Nhậm Kiệt, giống như nghiền chết một con kiến! Thoáng cái, ngón tay hoàng đế trở nên lớn gấp vô số lần. Với tu vi của Nhậm Kiệt hiện giờ, hắn cũng có thể lập tức dời xa đến trăm vạn dặm, một bước vượt qua trăm vạn dặm cũng không thành vấn đề, nhưng hiện tại không gian này đã bị hoàng đế vừa mới cấm chế khống chế, cho nên Nhậm Kiệt chỉ có thể bằng vào tốc độ của bản thân chạy đi. Vì thế dù hắn bay ra ngoài trên trăm vạn dặm, hoàng đế cất bước một cái trong nháy mắt đuổi kịp, ngón tay trở nên lớn đè xuống. - Vừa rồi ngươi đã nói chết, không phải bổn gia chủ cũng còn sống tốt hay sao? Nếu muốn chết ngươi đi chết đi! Bổn gia chủ còn không có sống đủ đâu! Bổn gia chủ cũng đã nói từ trước, từng thấy nhiều Thánh nhân, mà chưa từng thấy giống như ngươi vậy, ngươi cũng xứng xưng là Thánh nhân ư? Không chửi ngươi, ngươi thật tưởng mình là ai chứ?!. Nhậm Kiệt không chút hoảng sợ, tuy rằng vừa mới thể nghiệm sự kinh khủng của hoàng đế, cũng không phải một mình hắn bây giờ có thể chống cự lại, nhưng Nhậm Kiệt cũng không hề e ngại. Trong nháy mắt mỗi một cây chủ kỳ của Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ trong tay Nhậm Kiệt đều không ngừng xoay tròn, tất cả những lực lượng khác ngưng tụ làm một điểm với trận pháp đặc thù, lần này lợi hại kinh khủng dị thường. Nhậm Kiệt trực tiếp nắm trong tay điểm này, tạo thành một kích hoàn toàn mới. "Ầm!" Trong nháy mắt, Nhậm Kiệt cầm trong tay Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ điểm vào trên ngón tay của hoàng đế, không gian vạn dặm nổ tung, Nhậm Kiệt bị đánh bay ra ngoài mấy chục vạn dặm, trong nháy mắt thân thể nổ tung, máu thịt này dường như Nhậm Kiệt sớm có chuẩn bị, lập tức kích nổ, mượn lực lượng đó thiêu đốt. Với phương thức này, hoặc ít hoặc nhiều phá mở một chút cấm chế của hoàng đế, rồi lập tức bay ra ngoài mấy trăm vạn dặm. Nhưng lần này, Nhậm Kiệt cũng không dễ chịu chút nào, bên trong Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ may mà có vô số trận pháp vận chuyển, nhưng dù như vậy, cũng lần lượt bị thương nặng. Loại uy áp kinh khủng này, còn kinh khủng hơn so với một kích toàn lực của Vẫn Thánh Cốc lúc trước. Nếu như Nhậm Kiệt với loại cường độ hiện tại này đối mặt với một kích toàn lực của Vẫn Thánh Cốc lúc đó, cũng không đến mức thê thảm như vậy, nhưng bây giờ thì đúng thật là đang liều mạng! Tuy nhiên Nhậm Kiệt lại bật cười, mặc dù có máu tươi tuôn chảy, nhưng hắn đang cười. "Thống khoái! Con bà nó, thật thống khoái!" Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ lại lần nữa biến thành cự long, mang theo Nhậm Kiệt tiếp tục bay trốn, mà ở mũi nhọn chủ kỳ kia, thì có một giọt máu tỏa hào quang màu vàng, mang theo thánh quang vô thượng, tản ra một loại ý chí, dường như muốn ngự trị hết thảy. Nhưng từ từ bị trận pháp cùng lực lượng bên trong Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ của Nhậm Kiệt từ từ làm phai mờ, từ từ tiêu tan. - Khiêu khích thánh uy, không tuân theo hoàng chỉ, tội đáng chết vạn lần... tội đáng chết vạn lần... tội đáng chết vạn lần... Nhậm Kiệt bị đánh bay đi, bị thương nặng, nhưng Thánh Hoàng lại ngẩn người tại đó, một hồi lâu không kịp phản ứng, sau đó đột nhiên phát ra một tiếng rống giận kinh thiên động địa, vang dội phương thiên địa này. Cho dù những không gian, thế giới, tiểu thế giới, thậm chí một số đại thế giới dựa vào phương thiên địa này tồn tại, vào giờ khắc này đều có thể nghe được tiếng quát giận của hoàng đế. Bọn họ cảm nhận được Thánh nhân phát uy, uy nghiêm ầm ầm áp bách, thánh quang lóe lên, giống như trời long đất lở. Không có giết chết Nhậm Kiệt, lại không có giết chết Nhậm Kiệt. Đây là điều hoàng đế không nghĩ tới, càng không nghĩ tới chính là trên ngón tay của mình, lại xuất hiện một vết máu nhỏ. Khôi phục lại ngón tay trạng thái bình thường, lỗ máu kia trở nên rất buồn cười, cảm giác giống như bị một cây kim đâm thủng, cũng không tính là gì. Nhưng làm cho hoàng đế phẫn nộ chính là liên tiếp hai ba lần cũng không thể giết chết Nhậm Kiệt, thời khắc này lại còn bị Nhậm Kiệt đâm bị thương. Mặc dù Nhậm Kiệt có tu vi ngang bằng với Kim Sí Đại Bằng sau khi uống Thánh Đan và Duy Nhất Chân Thánh bọn họ, nhưng giờ này hoàng đế đã bước ra một bước kia, chính là Thánh nhân, có thể cảm nhận được đại đạo của thiên địa này, có thể nắm trong tay pháp tắc. Nhưng dù dưới tình huống như thế, lại còn bị hắn làm bị thương, điều này làm sao hoàng đế có thể nhịn được!?. Mà ngay trong nháy mắt này, Nhậm Kiệt lại lần nữa chạy ra ngoài ngàn vạn dặm, không gian giam cầm của hoàng đế cũng chỉ ngàn vạn dặm, giờ phút này không gian này đã không còn kinh khủng như vậy, ngay sau đó Nhậm Kiệt trực tiếp phá mở không gian tăng tốc. Hắn toàn lực tăng tốc, lúc này tuy rằng không kinh khủng bằng hoàng đế như vậy, nhưng bởi vì trước đã kéo ra khoảng cách ngàn vạn dặm, đã chiếm được tiên cơ, ngay cả hoàng đế là Thánh nhân muốn bắt được hắn cũng không có dễ dàng như vậy. Nhưng bởi vì Vẫn Thánh Cốc cách xa Bách Thánh Sơn quá mức xa xôi, cho dù Nhậm Kiệt cũng phải cần một khoảng thời gian mới chạy tới nơi, một chút thời gian đó thoạt nhìn đều không tính là gì, nhưng bây giờ bị đuổi giết thì lại khác. Khi Nhậm Kiệt chạy trốn tới hơn phân nửa, thì hoàng đế đuổi theo đến gần còn cách mười vạn dặm. "Ầm..." Hoàng đế lại lần nữa vươn bàn tay chụp xuống, lần này không những không chỉ tăng lên uy lực, mà còn một lần nữa giam cầm lại không gian chung quanh ngàn vạn dặm, làm cho Nhậm Kiệt không có biện pháp tiếp tục xuyên qua không gian bỏ chạy. - Thánh nhân! Đến đây đi Thánh nhân! Bổn gia chủ đã nói rồi, chỉ bằng vào ngươi cũng xứng xưng là Thánh nhân! Có Thánh nhân như ngươi vậy sao? Bổn gia chủ chưa từng thấy Thánh nhân nào như ngươi, ngươi thì tính là thứ gì chứ! Nhậm Kiệt thấy chung quanh lại lần nữa bị giam cầm, trong lòng cười khổ, may mắn là trong cơ thể hắn tích súc đại lượng tinh túy dược tính của Thánh Dược Cốc, vừa rồi ở trong người đã không ngừng rèn luyện khôi phục thân thể, nhưng cho dù thân thể khôi phục, hiện tại hoàng đế càng thêm điên cuồng vận dụng lực lượng chân chính, chênh lệch giữa nhau vẫn còn tương đối lớn. Nhất là hoàng đế có thể trong nháy mắt trực tiếp giam cầm không gian ngàn vạn dặm, điều này làm cho Nhậm Kiệt rất là bị động. Tuy rằng trong lòng bất đắc dĩ, nhưng Nhậm Kiệt vẫn như cũ không có bỏ qua cho hoàng đế, trên miệng như cũ phun ra lời chọc giận. Bởi vì tận đáy lòng hắn đã hận thấu xương tủy đối với hoàng đế, Lý Hằng bọn họ, bọn người kia đi con đường không phải là chính đạo. Nhậm Kiệt hoàn toàn không đồng ý với cái gọi là chính đạo của bọn họ, cho dù Nhậm Kiệt biết những vị Thánh nhân trong truyền thuyết thần thoại ở địa cầu đời trước, cũng không có ai như vậy. Cho nên hoàng đế tự xưng là Thánh nhân, con bà nó còn xưng là Thánh Hoàng, Nhậm Kiệt quả thật không nhịn được, cũng không muốn nhịn! Dĩ nhiên, bị đuổi giết cũng rất thống khổ rất nguy hiểm, có nguy cấp có thể bị đánh chết trong thời gian ngắn... Cảm giác này đã rất lâu rồi chưa từng có, nhưng nếu đã như thế thì phải kiên trì đến phút cuối cùng, kiên trì chạy tới Vẫn Thánh Cốc...